Từ ba năm trước, tôi nói với bố rằng tôi không muốn kết hôn với Giang Dã, sau khi ông tát tôi một cái đau điếng, tôi đã dần ít khi về nhà.
Nhưng hiện giờ bố tôi đã cho tôi một tối hậu thư, ép tôi phải về nước đính hôn với Giang Dã.
Ở nước ngoài tránh mặt Giang Dã ba năm, tôi chẳng buồn để ý hắn với Lâm An Nghiên đã tiến triển đến đâu, cũng không biết liệu hắn có dám vì tình yêu mà chống lại cuộc hôn nhân thương mại này không.
Nhưng nhìn phản ứng bây giờ của hắn, dường như vẫn không thể quên được tôi.
Đàn ông mà, đối với người bạn thuở nhỏ cùng mình lớn lên lại là ‘ánh trăng sáng’ sẽ nhớ mãi không thể nào quên.
Nhưng tôi đã không muốn làm ánh trăng sáng rất nhiều năm rồi.
Hiện tại tôi là ánh trăng xanh của hắn, xanh đến mức khiến hắn phát sáng.
Khi chuông điện thoại lại reo lên lần nữa, tôi bắt máy.
[Hứa Mộc Tô, thằng đàn ông kia là ai?]
[Tôi không biết tên hắn, đẹp trai là duyệt.]
[Đến tên cũng không biết.] Hắn cười lạnh: [Thế thì chắc chắn em đang lừa anh rồi, sao em có thể làm ra chuyện như vậy được chứ?]
Thật không ngờ, có một ngày tôi phải chứng minh với Giang Dã rằng tôi ‘cắm sừng’ hắn rồi.
Chuyện này thì chứng minh kiểu gì được chứ?
Hắn bỗng hạ tông giọng, hỏi tôi: [Em biết chuyện của anh rồi à?]
Tôi cười cười: [Giang Dã, tôi ra nước ngoài chứ không phải đã c-h-ế-t, khi hai người vừa mới bên nhau, tôi đã biết rồi.]
Giọng hắn khàn khàn: [Anh và cô ấy ở bên nhau, là vì cô ấy có vài điểm rất giống em, khi em không ở cạnh anh, anh rất nhớ em…]
[Rất giống tôi?] Tôi chớp mắt, khẽ cười nói: [Cô ta cũng thích giấu anh hôn người đàn ông khác sao?]