Lục Nguyệt - 橙子泡水

Chương 4



Vì lệch múi giờ, tôi vùi đầu ngủ mê man.

Ngày hôm sau khi mở mắt ra, trời đúng lúc hửng sáng.

Tôi sờ đến chiếc điện thoại bên gối, cắm sạc xong, tôi dựa lưng vào đầu giường, ngắm nhìn ánh bình minh ngoài cửa sổ.

Điện thoại tự khởi động lại, vài giây yên tĩnh trôi qua, hàng loạt âm báo tin nhắn dồn dập vang lên.

Trên màn hình điện thoại hàng chục cuộc gọi nhỡ hiện lên, đều hiển thị tên Giang Dã.

Hắn đúng là điên thật rồi, chỉ trong một đêm mà gọi tôi cả trăm cuộc.

May mà tôi để chế độ im lặng.

Tôi mở WeChat, tùy tiện bấm nghe hai đoạn tin nhắn thoại mà hắn gửi.

[Hứa Mộc Tô, em nói đi, thằng đàn ông kia là ai hả?

[Em đang diễn với anh đúng không? Tất cả đều là giả, em cố tình muốn lừa anh chứ gì? Em thấy thế này vui lắm à?]

Hắn thản nhiên cười cợt, nhưng âm cuối lại có chút run rẩy.

Tôi vuốt xuống bên dưới, lại ấn nghe thêm hai đoạn tin nhắn thoại nữa.

[Sao xuống máy bay rồi em lại không về nhà? Có phải lại ở cùng thằng đàn ông kia không?

[Hứa Mộc Tô, em muốn c-h-ế-t đúng không? Sao em không nghe điện thoại, cũng không trả lời tin nhắn anh!]

Hắn gần như điên cuồng mà gầm lên, nghe chẳng khác nào sắp suy sụp mất rồi.

Không ngờ hắn còn đến tận nhà tìm tôi cơ đấy.

Cũng may hôm qua tôi không về nhà, nếu không chắc chẳng yên ổn mà ngủ nổi với hắn mất.

Tôi vươn vai, đứng dậy rồi dọn đồ rời khỏi khách sạn.

Từ ba năm trước, tôi nói với bố rằng tôi không muốn kết hôn với Giang Dã, sau khi ông tát tôi một cái đau điếng, tôi đã dần ít khi về nhà.

Nhưng hiện giờ bố tôi đã cho tôi một tối hậu thư, ép tôi phải về nước đính hôn với Giang Dã.

Ở nước ngoài tránh mặt Giang Dã ba năm, tôi chẳng buồn để ý hắn với Lâm An Nghiên đã tiến triển đến đâu, cũng không biết liệu hắn có dám vì tình yêu mà chống lại cuộc hôn nhân thương mại này không.

Nhưng nhìn phản ứng bây giờ của hắn, dường như vẫn không thể quên được tôi.

Đàn ông mà, đối với người bạn thuở nhỏ cùng mình lớn lên lại là ‘ánh trăng sáng’ sẽ nhớ mãi không thể nào quên.

Nhưng tôi đã không muốn làm ánh trăng sáng rất nhiều năm rồi.

Hiện tại tôi là ánh trăng xanh của hắn, xanh đến mức khiến hắn phát sáng.

Khi chuông điện thoại lại reo lên lần nữa, tôi bắt máy.

[Hứa Mộc Tô, thằng đàn ông kia là ai?]

[Tôi không biết tên hắn, đẹp trai là duyệt.]

[Đến tên cũng không biết.] Hắn cười lạnh: [Thế thì chắc chắn em đang lừa anh rồi, sao em có thể làm ra chuyện như vậy được chứ?]

Thật không ngờ, có một ngày tôi phải chứng minh với Giang Dã rằng tôi ‘cắm sừng’ hắn rồi.

Chuyện này thì chứng minh kiểu gì được chứ?

Hắn bỗng hạ tông giọng, hỏi tôi: [Em biết chuyện của anh rồi à?]

Tôi cười cười: [Giang Dã, tôi ra nước ngoài chứ không phải đã c-h-ế-t, khi hai người vừa mới bên nhau, tôi đã biết rồi.]

Giọng hắn khàn khàn: [Anh và cô ấy ở bên nhau, là vì cô ấy có vài điểm rất giống em, khi em không ở cạnh anh, anh rất nhớ em…]

[Rất giống tôi?] Tôi chớp mắt, khẽ cười nói: [Cô ta cũng thích giấu anh hôn người đàn ông khác sao?]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.