Lục Nguyệt - 橙子泡水

Chương 5



Nói xong, tôi lập tức cúp máy, cho số hắn vào danh sách đen.

Vừa nghĩ đến dáng vẻ hắn nổi điên, khóe miệng tôi còn khó kìm hơn cả AK.

Nhưng vừa bước ra khỏi sảnh khách sạn, nụ cười của tôi tắt ngấm.

Giang Dã đứng dựa vào chiếc xe thể thao Koenigsegg màu đen đắt tiền, tay cầm điện thoại nổi đầy gân xanh, hung tợn nhìn chằm chằm tôi.

Không màng đến sự vùng vẫy của tôi, anh ta túm chặt cổ tay, lôi tôi nhét thẳng vào trong xe.

Hắn đạp chân ga, toàn thân toát lên vẻ u ám đáng sợ.

Tôi không dám chọc giận hắn, nắm chặt lấy dây an toàn, run giọng nói: “"Anh... anh đi chậm thôi... có gì thì từ từ nói…”

Đáy mắt Giang Dã lóe lên một tia lệ khí, cười khẩy nói: “Sau khi về nước em có từ từ nói chuyện với anh không?”

Tôi hít sâu: “Bây giờ tôi đang từ từ nói chuyện với anh đây.”

Hắn ngoảnh sang nhìn tôi, nhếch môi cười lạnh.

“Hứa Mộc Tô, em càng không muốn kết hôn với anh, anh lại càng muốn kết hôn với em.

“Sau khi kết hôn, chúng ta ai làm việc nấy, em thích qua lại với ai cũng được.

“Anh rất muốn nhìn xem, là thằng nào không muốn mà dám động vào người của anh.”

Dứt lời hắn đập mạnh vào vô lăng, tiếng bánh xe ma sát với nền đường tạo nên âm thanh chói tai đến buốt óc.

Nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ vụt qua như cơn lốc, tôi không kìm được mà run lên bần bật.

Giang Dã nhìn chằm chằm gương mặt trắng bệch của tôi, hài lòng bật cười: “Sao? Hối hận vì đã lừa anh rồi à?”

Tôi cố ép mình giữ giọng bình tĩnh: “Tốt nhất anh lái xe cho cẩn thận tí, tôi không muốn c-h-ế-t chung với anh trên một chiếc xe đâu.”

Giang Dã phóng như bay, đưa tôi đến nhà cũ của nhà họ Giang.

Tôi mở cửa xe lảo đảo bước xuống, ôm ngực, không nhịn được nôn khan.

Giang Dã dựa vào mui xe nhìn tôi, cười tà mị.

“Lát nữa tốt nhất em cứ nôn thế này mà đi vào, anh sẽ nói với họ rằng em đang mang trong mình giọt máu của anh, nói không chừng ngày mai em phải gả cho anh luôn ấy chứ.”

Tôi thở hổn hển đứng thẳng người, ngước mắt nhìn hắn, ánh sáng mờ ảo trước mắt khiến tôi hơi choáng váng.

Tôi chưa kịp phản ứng lại, một bóng người đột nhiên lướt qua tôi.

Giây tiếp theo, Giang Dã ăn trọn một cú đấm.

Hình ảnh trước mặt dần hiện ra rõ.

Tôi nhìn Giang Dã ngã khụy xuống đất, đứng trước mặt hắn là một người đàn ông mặc tây trang đen.

Giang Dã dùng mu bàn tay lau vết máu ở khóe môi, ánh mắt bừng lên sự giận dữ.

“Chú út, chú điên rồi à?”

Người đàn ông được hắn gọi là chú út, giờ đây đang dùng khăn lau ngón tay, thản nhiên liếc nhìn hắn.

“Mấy năm nay tôi ở nước ngoài, nghe nói cậu làm không ít chuyện đốn mạt nhỉ.”

Giang Dã từ dưới đất đứng dậy, lúc này mới kịp phản ứng, quay sang nhìn tôi.

“Cô ấy không mang thai con của cháu đâu, má nó cháu còn chưa từng được chạm vào cô ấy ý.”

“Mẹ cậu không dạy cậu, nói chuyện với con gái phải biết tôn trọng người ta sao?”

Giọng người đàn ông dịu dàng, nhưng khắp người lại toát lên vẻ lạnh lùng người lạ chớ đến gần… còn có sự quen thuộc không thể hiểu…

Giọng Giang Dã vang lên, kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ.

“Chú út, đây là vợ chưa cưới của cháu, Hứa Mộc Tô.”

Người đàn ông ngoảnh sang, cười với tôi: “Chúng tôi quen nhau trước rồi.”

Nhìn gương mặt sắc sảo điển trai của anh, toàn thân tôi run rẩy.

“Cô Hứa quên rồi sao? Ba năm trước ở bữa tiệc năm mới, chúng ta đã gặp nhau rồi…”

Giọng anh ôn hòa, nhưng ánh mặt lạnh như băng sau cặp kính, vẫn dừng trên người tôi.

“Tôi là Giang Đình Thâm.”

Toàn thân tôi như bị đông cứng, đứng chôn chân tại chỗ.

Người đàn ông ép tôi nằm trên bàn làm việc hôn môi mãnh liệt, hóa ra lại là chú út của Giang Dã!

“Lần đó à… Anh nhớ ra rồi, sau khi em đi dự tiệc năm mới, anh gọi mãi cho em vẫn không được, nên anh đã gửi ảnh nhờ chú út đi tìm em.” Giang Dã nhìn tôi, hỏi: “Em còn nhớ không?”

Suy nghĩ của tôi bị kéo ngược về đêm hôm đó của ba năm trước.

Giang Đình Thâm vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi của tôi, hôn nhẹ lên làn da sau gáy, rồi cầm điện thoại lên trả lời.

[Tìm thấy cô ấy rồi, chơi cả đêm chắc cũng mệt lắm, giờ chắc cũng ngủ mất rồi.]

Tôi mệt đến không mở nổi mắt: “Anh nói ai vậy…”

Anh khẽ cười: “Không phải em vừa nói không tò mò chuyện riêng tư à?”

“Ồ.”

Tôi trở mình, ghé vào ngực anh, ngủ thiếp đi.

Lúc này tôi mới đột nhiên phát hiện ra, đêm đó người nói chuyện điện thoại với hắn là Giang Dã.

Tôi siết chặt tay, lắp bắp nói: “Nhớ… Nhớ mà…”

Giang Đình Thâm nhìn tôi, nhếch miệng: “Xem ra ấn tượng tôi để lại cho cô Hứa chưa đủ sâu nhỉ.”

Tôi cười nhạt liếc anh: “Chú út cứ nói đùa.”

Tôi đi theo sau Giang Dã vào nhà cũ của nhà họ Giang.

Khi đi ngang qua Giang Đình Thâm, tôi dùng giọng chỉ tôi và anh nghe thấy khẽ chửi anh một câu.

“Đồ khốn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.