Lục Quốc Chi Tranh

Chương 25: [h lạc phong] bị câu dẫn





Tích Vân ngã người tránh thoát hai mũi tên còn lại, không cho nàng cơ hội nghỉ ngơi, hơn một chục mũi tên khác lại liên tiếp bay ra, tốc độ lần này nhanh hơn trước gấp hai lần.

Tích Vân lập tức phóng lên cao lộn một vòng, tránh được trước sau, nhưng hai bên lại không thể, lần lượt hai mũi tên đập vào hông nàng.

Tích Vân vẻ mặt đau đớn, cố gắng chống đỡ để thân mình đứng vững.

Sưu sưu sưu....

Phía xa lại thêm chục mũi tên lao tới, vút vút xé không lao đến.

Hoàng Cung

Lạc Bắc Thần tay trái cầm thức ăn, tay phải cầm chiết phiến đi trên đường phe phẩy, tâm tình hôm nay cũng không tệ lắm.

Nàng nhìn trời, trong lòng suy nghĩ, chắc giờ này Vũ Dạ Ca chuẩn bị dùng bữa đi.

Đứng tại chỗ một lát, thì đưa ra quyết định, hướng Phượng Vân Cung đi tới.

Phượng Vân Cung

Tỳ nữ, công công thấy Lạc Bắc Thần đến thì lo sợ nhìn nhau một cái, bước ra tiến đến quỳ xuống hành lễ.

"Tham kiến Lạc Vương!"

"Đứng lên đi." Lạc Bắc Thần phất tay cho mọi người đứng lên, nàng nhấc chân bước vào thì có người ngăn cản.

"Vương gia thứ tội, nương nương có lệnh, không cho ngài bước vào." Một tên nô tài đứng chắn trước mặt nàng, khó xử mở miệng nói.

"Các ngươi nói gì?" Lạc Bắc Thần trầm giọng hỏi lại.

"Vương gia...đây thật sự là lệnh của Hoàng Hậu nương nương!" Mấy tên nô tài sợ hãi tới quỳ xuống, dập đầu run giọng nói.

"Tham kiến Lạc Vương." Linh Nhạc nhìn thấy nàng thì hơi e dè, đi đến hành lễ.

"Nàng là không muốn gặp bản Vương?" Lạc Bắc Thần phất tay, dung nhan tuấn mỹ nay có chút khó coi, nhìn Linh Nhạc lạnh lùng hỏi.

"Vâng, là nương nương mệnh lệnh." Linh Nhạc đứng dậy, khom người nói.

"Nàng đây là có ý gì?" Lạc Bắc Thần tức giận gầm lên.

"Vương gia!" Linh Nhạc sợ hãi, lập tức quỳ xuống, mấy tên nô tài phía sau cũng không ngoại lệ.

Bên trong, Vũ Dạ Ca một mình, nhìn bàn điểm tâm sáng, thật sự nuốt không trôi, nàng có thể nghe bên ngoài tiếng nói nhất thanh nhị sở.


Nàng trầm mặc, không biết suy nghĩ gì, chỉ cảm nhận được ánh mắt của nàng bây giờ tỏa ra ưu thương nhàn nhạt.

Bên ngoài, Lạc Bắc Thần không nói gì, cũng không cho mọi người đứng lên, ánh mắt từ lạnh lùng đến hòa hoãn lại, nàng nhìn gói thức ăn trên tay, thở dài một hơi, nhấc chân đi đến Linh Nhạc, đưa nó cho nàng.

"Đây là bản Vương ở Thiên Nhạc Lâu mua, đem vào cho nương nương ngươi dùng."

"Vâng, Vương gia." Linh Nhạc nhận lấy, trong lòng cảm động giùm Vũ Dạ Ca, không biết nương nương có nhận hay không đây.

"Các ngươi đứng lên đi, bản Vương đi trước." Lạc Bắc Thần nhẹ giọng nói, phất tay áo rời đi.

"Cung tiễn Vương gia."

Linh Nhạc cầm gói thức ăn bước vào trong, đi đến gần Vũ Dạ Ca đưa cho nàng.

"Nương nương, là Vương gia mua cho người!"

"Không cần, quăng đi!" Vũ Dạ Ca nhìn cũng không thèm nhìn, lạnh nhạt nói.

Linh Nhạc lại muốn nói gì, nhưng nhớ lại tính cách của nương nương thì ngậm miệng lại, luyến tiếc bỏ đi gói thức ăn trong tay.

Lạc Bắc Thần một đường chậm rãi bước ra khỏi Hoàng Cung.

Nhìn một đoàn người, rồi lại một đoàn người đông đúc vui vẻ mà đi, cơ hồ rất náo nhiệt, nhưng trong lòng nàng vẫn buồn bã dị thường, lang thang trên phố, không biết nên về đâu, nàng đi bao nhiêu bước nàng cũng không nhớ rõ, nàng lướt qua bao nhiêu người nàng cũng không hay biết.

Người người nhìn tấm lưng ưu thương của nàng, thật muốn tiến đến ôm vào lòng, thật muốn thương yêu một phen, nhưng đây là họ muốn thôi, muốn một việc xa vời.

Lạc Bắc Thần bước vào Thiên Nhạc Lâu, phất phất tay cho mọi người hành lễ đứng lên, bản thân tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống.

"Vương gia, ngài muốn dùng gì?" Một tên tiểu nhị cung kính chạy lại hỏi.

"Lấy rượu cho bản Vương, với một ít đồ ăn cùng." Lạc Bắc Thần nhàn nhạt nói.

"Vâng, sẽ có liền cho Vương gia." Tiểu nhị gật gật đầu nói, sau đó chạy vào bên trong.

Không đến bao lâu, Tiểu nhị đem một bình rượu thượng hạng cùng vài món thịt đem ra.

"Vương gia, của ngài." Tiểu nhị đem đồ ăn bày ra xong xuôi, cung kính nói.

Lạc Bắc Thần phất tay, cho hắn lui đi.

Tiểu nhị luyến tiếc, ngắm nhìn dung nhan của nàng một lần nữa mới chịu rời đi.

Lạc Bắc Thần rót ra một bát rượu, đem lên miệng một hớp uống hết, rượu không cay không nồng, có phần dịu nhẹ, mùi vị hoa quả được ủ lên men, rất ngon, đúng là hảo tửu!

Lạc Bắc Thần uống chục bát thì chỉ ăn một miếng.

Mọi người quan sát cảnh này thấy đau lòng cùng khó hiểu, rõ ràng lúc nãy đến đây, tâm trạng rất tốt, mà sao bây giờ lại mang về tấm lưng ưu thương, tâm trạng buồn bã không tốt như vậy?

Từ lúc Lạc Vương bước vào, mọi người chưa từng dời đi ánh mắt, nàng uống bao bát rượu hay ăn bao nhiêu miếng thịt, họ đều rõ trong lòng.

Hết rượu, nàng lại kêu tiếp, đúng là tửu lượng kinh người, uống ba bình rồi mà vẫn chưa say, vẫn một bộ dạng lãnh đạm, thản nhiên đó, chưa bao giờ bị phá vỡ bởi bất cứ thứ gì.

Phượng Vân Cung

Hoàng Đế vừa bước đến, cùng lúc thấy Linh Nhạc quăng bỏ một gói thức ăn.

"Tham kiến bệ hạ!" Nô tài cửa cung thấy Hoàng Đế liền lập tức quỳ xuống, Linh Nhạc quăng gói thức ăn xong, cũng chậm rãi quỳ xuống theo.

"Đứng lên đi." Hoàng Đế cho mọi người đứng lên, bản thân mang theo Mộ Công Công bước vào bên trong, Linh Nhạc bước theo phía sau.

"Tham kiến bệ hạ." Vũ Dạ Ca đang ngồi thưởng trà, thấy Hoàng Đế bước vào, hơi kinh ngạc một chút, rất nhanh liền khôi phục, đứng dậy khom người hành lễ.

"Không cần đa lễ." Hoàng Đế phất tay, đi đến ngồi xuống chủ tọa.

"Người đâu, dâng trà." Vũ Dạ Ca nhìn tỳ nữ phía sau ra lệnh.

"Vâng, nương nương."

Hoàng Đế nhìn Vũ Dạ Ca lại nhớ đến muội muội của mình, hắn thở dài một hơi, hắn rất sợ muội muội của mình bị tổn thương, ai, nhưng biết làm sao đối với kẻ cố chấp kia đây.

"Hoàng Hậu là thức ăn trong cung không hợp khẩu vị?" Hoàng Đế nhớ đến gói giấy bị bỏ kia, nhìn là biết giấy thượng hạng ở Thiên Nhạc Lâu, hắn nhìn sang Vũ Dạ Ca nhàn nhạt hỏi.

"Không có." Vũ Dạ Ca lắc đầu trả lời, trong lòng ít nhiều vẫn nghi vấn vì sao Hoàng Đế lại hỏi như vậy

"Nga? Không phải Linh Nhạc vừa mới quăng một gói đồ được mua ở Thiên Nhạc Lâu sao?" Hoàng Đế khó hiểu lên tiếng.

"Gói thức ăn đó không phải bản Cung sai người mua." Vũ Dạ Ca giờ mới hiểu, nàng lắc đầu nói.

"Không phải Hoàng Hậu sai người mua?" Hoàng Đế mở miệng.

"Bẩm bệ hạ, là Lạc Vương đem đến!" Linh Nhạc lúc này lên tiếng trả lời.

"Thần nhi mua?" Hoàng Đế lặp lại lần nữa.

"Vâng, bệ hạ!" Linh Nhạc cúi đầu nói.

Hoàng Đế da mặt co giật, vẻ mặt bỗng âm trầm xuống, khí thế Đế Vương bức người lan tỏa ra, hắn nhìn qua Vũ Dạ Ca vẫn thản nhiên, lại âm trầm nhìn Linh Nhạc.

"Hoàng...Thượng..." Linh Nhạc không biết chuyện gì xảy ra, cảm nhận được cảm giác áp bách, vội vàng quỳ xuống.


"Bệ hạ bớt giận!" Mộ Công Công một bên quỳ xuống hô lên.

Hoàng Đế kiềm chế cơn tức giận, nếu không phải Vũ Dạ Ca là nữ nhân thì đã bị hắn chụp một chưởng chết tại chỗ.

Vũ Dạ Ca đương nhiên biết Hoàng Đế vì sao tức giận, nàng mi mắt rũ xuống, vẫn ngồi bất động không có phản ứng gì.

"Bệ hạ!" Mộ Công Công ngẩng đầu, vẻ mặt lo lắng gọi một tiếng.

Hoàng Đế thật muốn trị tội hai người, nhưng hắn không biết trị tội gì, không lẽ nói tại hai người phủ bỏ lòng tốt của muội muội hắn à? Hoàng Đế cố gắng giữ bình tĩnh, hít một hơi thật sâu, hàn quang liếc qua hai người một cái, rồi chướng mắt phất tay áo ly khai.

"Cung tiễn Hoàng Thượng." Vũ Dạ Ca khom người hành lễ.

"Nương nương, Hoàng Thượng ngài ấy?" Linh Nhạc đứng dậy, trong lòng vẫn còn sợ hãi chưa tan, nàng nhìn Vũ Dạ Ca khó hiểu lên tiếng.

"Hoàng Đế yêu thương Lạc Vương có thừa, những gì tốt nhất đều để cho nàng, phải nói là vô cùng sủng, nhưng hôm nay hắn biết có người phủ đi tấm lòng của muội muội hắn, ngươi nghĩ xem hắn sẽ phản ứng như thế nào?" Vũ Dạ Ca nhàn nhạt giải thích.

"Sẽ vô cùng vô cùng tức giận!" Đến đây, Linh Nhạc mới minh bạch, trong lòng thật bất đắc dĩ, nàng cũng trả lời Vũ Dạ Ca.

"Nếu bản Cung là nam nhân chỉ sợ lúc nãy, hắn sẽ giết chết bản Cung không thể nghi ngờ." Vũ Dạ Ca nhìn Linh Nhạc nói.

Linh Nhạc âm thầm nuốt khan, khi nãy là nàng quăng bỏ gói thức ăn, nếu nàng là một công công chắc sẽ chết không thể chết hơn rồi.

Lạc Bắc Thần ngồi ở Thiên Nhạc Lâu nửa canh giờ có hơn, trên bàn bây giờ chất đầy bình rượu, mà chủ nhân của chúng cứ rót rồi uống luân phiên, trên bàn thức ăn vẫn như cũ còn nguyên, chỉ có mất vài miếng thịt nhỏ.

"Thật là hữu duyên, chúng ta lại gặp nhau." Thanh âm từ cầu thang truyền tới, Phong Vô Tâm bước xuống đi đến gần Lạc Bắc Thần.

Lạc Bắc Thần ngẩng đầu, hình ảnh trước mặt hơi mơ màng, nàng nhẹ lắc đầu một cái, rốt cuộc cũng nhìn thấy nữ tử trước mắt, nhưng nàng không nhớ ra là ai, thu hồi tầm mắt, bản thân tiếp tục uống rượu của mình.

"Lạc Vương đừng uống nữa." Phong Vô Tâm nhìn hành động của nàng, mày nhíu lại không hài lòng, vươn tay đoạt lấy bình rượu trong tay của nàng, để sang một bên nói.

"Ngươi biết bản Vương?" Lạc Bắc Thần mặt lạnh, nhìn nữ tử đối diện lạnh nhạt hỏi.

"Lạc Vương đệ nhất mỹ nam Lạc Thịnh ai mà không biết." Phong Vô Tâm nhướng mày cười nói.

"Chát! Mỹ mạo như thế này thì có ích gì? Nàng vẫn không để ý tới ta!" Lạc Bắc Thần nghe nói vậy, thật nhanh cho một cái tát thật mạnh vào mặt trái của mình, khóe môi rỉ ra máu thấm ướt hai cánh môi, nở nụ cười lạnh lẽo thấu xương.

"Ngươi...ngươi bị điên à?" Phong Vô Tâm bị hù dọa muốn nhảy dựng lên, nhìn Lạc Bắc Thần mắng.

Mọi người kế bên vẫn chăm chú quan sát Lạc Bắc Thần, thấy nàng tự tát mình một cái, tim họ như bị kim đâm đau nhói, vẻ mặt nhìn nhau rất là khó coi.

"Bản Vương không điên, mà có điên liên quan gì đến cô nương?" Lạc Bắc Thần ngữ điệu ẩn chứa men say, xem như một bên mặt sưng đỏ kia là không phải của mình, nàng lạnh nhạt nhìn Phong Vô Tâm ở đối diện nói.

"Có nha, ngươi là người bản tiểu thư thích, tất nhiên sẽ liên quan tới bản tiểu thư!" Phong Vô Tâm nghe nàng nói thì cười vô cùng xinh đẹp trả lời.

"Liên quan thì quản được sao?" Lạc Bắc Thần liếc nàng hỏi.

"Quản không được cũng phải quản." Phong Vô Tâm đứng dậy bước đến bên cạnh Lạc Bắc Thần, trực tiếp ngồi vào trong lòng nàng, hai tay nắm lấy cổ áo nàng kéo lên cười yêu nghiệt nói.

Lạc Bắc Thần chớp chớp mắt, đến giờ mới hoàn hồn, nhìn nữ nhân như vẻ mặt như muốn xé xác mình trước mắt, bất giác trong lòng rùng mình một cái, cơn say vì vậy mà vơi đi phân nửa.

Mọi người có trong đây nhìn cảnh này, tất cả muốn lọt ghế mà té xuống sàn, nữ nhân này bạo quá cả Lạc Vương cũng dám vô lễ, không sợ tru di cửu tộc à?

"Không ngờ Lạc Vương lại khả ái nhu thuận như thế này? Thưởng ngươi." Phong Vô Tâm nhìn ánh mắt chứa ủy khuất của nàng thì cười rộ lên, cúi đầu hôn lên môi nàng một cái, tay nhẹ nhàng xoa xoa mặt nàng sủng nịch nói.

"Ngươi...ngươi mau đi xuống!" Lạc Bắc Thần bị hành động của nàng làm đỏ cả mặt quát lên, nhưng không biết đây là vì xấu hổ hay tức giận thôi.

"Hừ! Mới vừa khen ngươi khả ái, bây giờ lại đáng ghét rồi." Phong Vô Tâm không khách khí cắn vào mặt trái Lạc Bắc Thần một ngụm, liền lập tức lui ra, hừ một tiếng nói.

"Ngươi nữ nhân điên!" Lạc Bắc Thần xoa mặt, dù nàng cắn không mạnh, nhưng cũng đau muốn chết a, tức giận nghiến răng nghiến lợi nhìn người trước mắt mắng một tiếng.

"Ngươi thấy có ai điên mà biết tìm ôm hôn mỹ nam chưa?" Phong Vô Tâm nháy mắt với nàng một cái, cười hỏi.

"Có ngươi! Một nữ nhân không biết xấu hổ!" Lạc Bắc Thần chỉ chỉ vào nàng, từng chữ từng chữ phun ra.

"Quá khen." Phong Vô Tâm nghe nàng mắng cũng không giận, mà lại thấy người này khả ái vô cùng, nàng nhìn Lạc Bắc Thần cười cười, phun ra hai chữ.

Lạc Bắc Thần đen mặt lười để ý tới nàng, lấy lại bình rượu của mình tiếp tục uống.

"Người nào không biết, chắc sẽ nghĩ ngươi là sâu rượu a." Phong Vô Tâm nhìn nàng uống tiếp, lại nhìn trên bàn hơn chục bình rượu, cảm thán nói.

Lạc Bắc Thần coi nàng như không khí, không quan tâm, bản thân tiếp tục thưởng thức hảo tửu của mình.

Phong Vô Tâm cũng không tức giận, thời gian còn nhiều, người này phải từ từ thu phục mới được, nếu không sẽ phản tác dụng.

Phong Vô Tâm ngồi xuống, bắt lấy một bình rượu trên bàn, tay đưa lên mở ra lụa mỏng, vậy là dung nhan tuyệt thế khuynh thành nháy mắt hiện ra trước mắt mọi người, Phong Vô Tâm không để ý mọi người đánh giá mình, mở ra nắp rượu xong đem nó lên miệng uống một hớp, không qua mấy giây nàng khen ngợi: "Hảo tửu."

"Ai cho ngươi uống..." Lạc Bắc Thần lời còn chưa nói hết, thì đã bị một màn kinh diễm bao phủ, nhìn nữ nhân trước mắt, mỹ mạo sáng như ngọc, hai con ngươi tử sắc chứa ý cười, dung nhan này cùng Ngân Vũ khó phân thắng bại, có đều nữ tử này trên người có lực hấp câu nhân khó cưỡng hơn một chút, Lạc Bắc Thần nghĩ nghĩ, người ngoại quốc luôn mỹ mạo khuynh thế như vậy sao?

"Dung mạo bản tiểu thư đủ làm Vương phi của Lạc Vương chưa?" Phong Vô Tâm cười, nụ cười này có thể khiến cho quang minh ảm đạm, làm cho thế nhân khuynh đảo.

Lạc Bắc Thần bị nụ cười này làm say mê, ánh mắt dần dần nóng lên mà nhìn nữ nhân trước mặt, nàng không có trả lời, chỉ có lẳng lặng mà chiêm ngưỡng nụ cười này, chỉ sợ một cái chớp mắt thì nó sẽ biến mất đi.

"Ngươi dám câu dẫn bản Vương?" Lạc Bắc Thần ánh mắt như cũ mê ly, môi mấp máy, khó khăn nói ra một câu.

"Không thể trách bản tiểu thư, chỉ là Vương gia định lực quá kém!" Phong Vô Tâm nhìn Lạc Bắc Thần, ngón trỏ để trước mặt nàng lắc qua lắc lại, lời nói ẩn chứa mị lực khó cưỡng.

"Hừ!" Lạc Bắc Thần hừ lạnh một tiếng, thu hồi tầm mắt, cố gắng áp chế ham muốn xuống, nhưng trong lòng như ngàn con kiến đang quấy phá, khó chịu vô cùng, âm thầm mắng mình vô dụng, háo sắc, định lực kém!


"Ngươi chắc là mình nhịn được không?" Phong Vô Tâm bước đến bên nàng ngồi xuống, vươn tay đến trước bụng nàng vuốt ve, khiêu khích hỏi.

"Ngươi muốn chết?" Lạc Bắc Thần bị nàng đụng chạm, rùng mình một cái, hai tay nắm chặt lại, nghiến răng phun ra một câu, mới vừa áp chế xuống được một chút, bây giờ lại khơi dậy lên.

"Không cần nóng giận như vậy nha!" Phong Vô Tâm cười nói, tay tiếp tục đi xuống, nhưng giữa đường bị một bàn tay khác chặn lại.

Lạc Bắc Thần tức giận bắt lấy nàng, kéo nàng lại, thật nhanh đứng lên bế Phong Vô Tâm lên trên lầu.

"Lầu ba phòng cuối cùng!" Phong Vô Tâm hai tay ôm lấy cổ nàng, nhẹ giọng nói.

Mọi người nhìn một màn này, không nghĩ cũng biết họ muốn làm gì, chỉ có thể thở dài cùng không cam lòng một chút thôi.

Lạc Bắc Thần sau khi bước vào phòng thì đóng cửa lại, quăng nữ nhân chết tiệt này lên giường, bản thân thì nhào lên đè nàng dưới thân.

Không nói hai lời, cởi bỏ hết quần áo nữ nhân phía dưới, cái yếm hay tiết khố đều quăng bỏ xuống sàn, bản thân thì chỉ cởi bỏ ngoại sam cùng ngoại y.

Phong Vô Tâm dung mạo đỏ ửng, làm tăng lên vài phần phong tình, hai cánh môi ướt át lập tức bị ngậm lấy.

Lạc Bắc Thần ôn nhu nhẹ nhàng, hơi thở đầy mùi rượu phả lên mặt người phía dưới, hôn lên từng tấc da thịt của nàng, một tay thì mân mê hai đồi song phong ngạo nghễ phía trên, tay còn lại vuốt ve mê cốc tràn ngập nước phía dưới.

Lạc Bắc Thần môi ngậm lấy một bên ngực, cắn mút đến đỏ lên, tay ở phía dưới ấn vào hạt đậu liên tục, ái dịch theo đó chảy ra, ướt cả cánh tay nàng.

Nữ nhân dưới thân cả người run rẩy, miệng khẽ ngâm nga đứt quãng, ánh mắt mơ màng, hai tay thì bấu chặt lấy nệm giường.

Lạc Bắc Thần hai tay du ngoạn loạn trên người nàng, đi đến đâu vuốt ve đến đó, nữ tử cũng theo từng cái đụng chạm mà rên rỉ thỏa mãn, hai đại bạch thỏ đứng thẳng, tay nàng ra sức nhào nặn đủ kiểu, đầu gối xấu xa ở dưới hoa huyệt đè mạnh vào, làm cho người phía dưới khó chịu đến nức nở khóc lên.

"Nàng muốn sao?" Lạc Bắc Thần vừa hỏi, đầu gối lại cọ xát xoa mạnh vào hoa tâm nàng.

"...Muốn...aa." Phong Vô Tâm nức nở, khó khăn lắm mới nói ra được một chữ, rồi bị đụng chạm làm cho thống khoái rên lên một tiếng.

"Nói đi, nàng muốn gì?" Lạc Bắc Thần môi ngậm lấy đại bạch thỏ mút điên cuồng, khóe môi cười tà cắn vào nụ hoa hỏi.

"Ưm..." Phong Vô Tâm ưỡn người, cố đẩy hông cho va chạm vào đầu gối của nàng mạnh hơn, bắt đầu thở dốc.

"Nói, nàng là muốn gì?" Lạc Bắc Thần thu hồi đầu gối, tay đưa xuống hoa huyệt, bàn tay ôm trọn nơi nó mà chơi xấu, lắc lắc thật mạnh.

"Aa..ưm.." Phong Vô Tâm cả người tê dại, bị khoái cảm đánh úp, miệng rên rỉ liên tục, phía dưới bị bàn tay ra sức đụng chạm sung sướng vô cùng.

"Không nói vậy thôi!" Lạc Bắc Thần thu hồi bàn tay dính đầy ái dịch đưa lên miệng liếm sạch, giả vờ ngừng động tác nói.

"Đừng...ta muốn..ngươi vào...ưm." Phong Vô Tâm khuôn mặt đỏ bừng, lời nói cũng đứt quãng, nàng bây giờ khó chịu vô cùng, như có ngàn con kiến đang chọc phá, người uốn éo, hai chân kẹp lấy hông người phía trên, hoa huyệt đung đưa cọ sát muốn tìm lấy khoái cảm, vẻ mặt hưởng thụ mà ngâm nga.

Lạc Bắc Thần cười, lại lần nữa chọc phá nàng, hai tay nhào nắn hai đại bạch thỏ đủ hình dạng, đầu gối thì ấn ấn ma sát hoa huyệt ướt đẫm, làm cho ái dịch chảy ướt cả một vùng bên dưới.

"Ưm...á.." Phong Vô Tâm cả người bị khoái cảm làm cho run rẩy, hông đung đưa theo nhịp đầu gối ma sát, miệng nàng nỉ non không dứt.

Khiêu khích nàng đến tình mê ý loạn, Lạc Bắc Thần mới dừng lại mà tiến vào, hai ngon tay lợi dụng sự trơn ướt của ái dịch thuận lợi đi vào, đến hơn một lóng tay thì Lạc Bắc Thần chấn động, nhưng rất nhanh khôi phục bằng vui vẻ, hai ngón tay lập tức động mà đâm xuyên qua.

"Đau..ưm." Phong Vô Tâm mày cau lại thống khổ kêu.

"Ngoan, thả lỏng một chút sẽ hết đau!" Lạc Bắc Thần nỉ non ở bên tai nàng, nhẹ giọng dụ dỗ.

Phong Vô Tâm ừm, người cũng không còn cứng ngắt mà thả lỏng hơn nhiều, hai ngón tay phía dưới bắt đầu ra vào nhịp nhàng.

Mỗi một cái ra vào, nữ nhân dưới thân đều ngâm nga nỉ non, gợi dục vô cùng.

Từ từ tốc độ của hai ngón tay càng nhanh, cứ một cú vào là sâu tận bên trong, Phong Vô Tâm hai chân dang rộng ra, hông cũng đung đưa nhịp nhàng theo, khoái cảm ập đến như sóng vỗ, như đưa người ta lên mây.

Hoa huyệt rất nhỏ, hai ngón tay đã là quá lớn, mỗi lần ra vào đều ma sát cực hạn, đôi khi bị hoa huyệt nuốt lấy khó mà cử động. Lạc Bắc Thần vì thế thoải mái rên lớn, cảm nhận ngón bay bị hoa huyệt nuốt nhả mà cả người sung sướng ngập tràn.

"Aaa...." Âm huyệt co thắt giật vài cái, Phong Vô Tâm cùng lúc thống khoái hét lên, cao triều đã đến, nàng nằm xụi lơ, thân thể như nước mà mềm nhũn, phía dưới ái dịch ấm nóng trào ra.

Lạc Bắc Thần nhìn xuống phía dưới hạ thân nàng, máu cùng ái dịch hòa vào nhau làm ướt cả giường.

Cúi đầu xuống, ôn nhu hôn lên nụ hoa nở rộ phía dưới, mới trường lên người Phong Vô Tâm sủng nịch thương yêu cuồng loạn hôn.

Trong căn phòng, nữ nhân phía dưới cả người nhiễm đỏ, phía trên một người khác điên cuồng ma sát, như muốn hòa nhập vào người nàng làm một, tiếng ngâm nga giữa thanh thiên ẩn chứa xuân phong, mang theo muôn vàn dục vọng.

Không biết thời gian qua bao lâu, cũng không biết Phong Vô Tâm nở rộ ở dưới thân nàng bao nhiêu lần, chỉ biết Lạc Bắc Thần cảm thấy mệt, mới buông tha nữ nhân trong lòng.







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.