Lục Quốc Chi Tranh

Chương 46: Bạc cô bất bại





Nhạc Tề Ninh Uyển vẫn bình tĩnh giữ chặt lấy kiếm, bất động thanh sắc cảm nhận phía sau hai thanh kiếm đang tiến đến đòi mạng nàng.

"Đại tỷ!!"

"Trưởng Công Chúa!!"

Nhạc Tề Kiến Vu cùng mọi người trợn mắt nhìn một màn phía trước, kinh hãi thét lên.

Nhạc Tề Ninh Uyển mặt thoáng trắng bệch, nàng nhìn xuống thanh kiếm xuyên qua vai mình, mũi kiếm dính máu nhỏ giọt nhiễm cả vạt áo nàng.

Nhạc Tề Ninh Uyển thừa cơ bọn hắn đắc ý, tay xuất ra một chưởng đánh bay bốn tên phía trước, nàng xoay người, kiếm trong tay một nhát chém ngang, hai hắc y nhân không đề phòng liền bị chém nát ngực rớt xuống hồ nước.

Kiếm ghim trên người nàng từ đó bị rút ra, máu phun ra như mưa nhiễm đỏ một vòng xung quanh.

"Đại tỷ!" Nhạc Tề Kiến Vu đôi mắt đỏ ngầu, tức giận chém bay tên hắc y đang giằng co với mình, đạp không chạy thật nhanh muốn đỡ lấy đại tỷ của mình không cho nàng rơi xuống hồ.

Ầm!

Nhạc Tề Ninh Uyển buông lỏng kiếm, từ từ rơi xuống hồ, nước văng tung tóe, cả người nàng chìm xuống mất tung tích.

Lạc Bắc Thần đồng tử co lại, tức giận không nhẹ, tay cầm kiếm múa trên không, nhìn một đám hắc y đang hả hê phía dưới quát lên.

"Vạn Duẫn Vũ Quân chiêu thứ ba, Sát!"

Âm thanh như long gầm vang vọng thiên không, không khí xung quanh cuồn cuộn bạo động, tạo nên lốc xoáy như ngân xà cuốn lấy mấy chục tên hắc y nhân.

Aaaa!

Tiếng la hét thê thảm vang dội Tùy Sinh Hà, Lạc Bắc Thần đôi mắt lóe lên huyết sắc quỷ dị, vài sợi tóc rủ xuống theo gió phiêu diêu, tà áo phật phật bay trong không khí tạo nên mê ảnh quỷ mị động lòng người.

Kiếm khí như vũ bão xuyên qua từng hắc y nhân, tiếng la hét chưa bao giờ giảm xuống, từ trong cơn lốc, thịt cùng máu tươi trộn lẫn như mưa rơi đầy xuống hồ.

Mọi người trợn trắng mắt mà nhìn, đây là chiêu thức quái quỷ gì, thật ghê rợn cũng thật huyền diệu...

Nhạc Tề Kiến Vu ở trong hồ ngụp lặn tìm đại tỷ của mình, càng ngày lặn càng sâu, nàng càng sốt ruột, có hốt hoảng, có sợ hãi...


"Mau nhảy xuống tìm Trưởng Công Chúa!" Phong Vương lấy lại tinh thần, bay đáp xuống bè trúc, nhìn lên trên quát.

Nam nhân tất cả đều nhảy xuống tìm kiếm, mỗi người một nơi, lặn sâu xuống dưới hồ, nước rất lạnh nên chỉ mới có một chút vẻ mặt ai nấy cũng đều tái nhợt, đánh cái rùng mình.

Sương mù sớm đã không còn, chiêu thức vừa hoàn thành, hắc y nhân cũng chết không còn một người.

"Tiểu Phong, ta muốn tìm nàng!" Lạc Bắc Thần nhìn Phong Vô Tâm trên bờ đã an toàn, nàng thông báo xong thì nhảy xuống dưới.

Đùng!

"Nhớ cẩn thận một chút!" Phong Vô Tâm hơi không vui nhìn nàng nhảy từ trên cao xuống, dù vậy cũng hô lên nhắc nhở.

Lạc Bắc Thần dưới hồ đóng lại thính giác, nín thở, miệng thổi bọt, nàng hai tay bơi tìm kiếm xung quanh, nước dù rất trong nhưng phía xa lại không thấy được gì cả, nàng chân đạp mạnh, lặn sâu xuống phía dưới.

Lạc Bắc Thần bơi xuống phía dưới, nước dần trở nên lạnh đi, mặt nàng cũng lạnh như muốn đông cứng, da mặt tê tê.

Ưm...

Lạc Bắc Thần đang bơi, bỗng nhiên chân nàng bị thứ gì đó quấn lấy kéo xuống đáy hồ, nàng giật mình vừa hé miệng ra, nước đã vào một họng, cả não như chứa nước, khó chịu vô cùng.

Đáy Vực Tùy Sinh Hà

Phịch!

"Aa, đau chết bản Vương rồi!" Lạc Bắc Thần bị kéo xuống ném vào một hang động, thân đập mạnh vào thềm đá, thần sắc khó coi nhăn nhó hét lên.

Lạc Bắc Thần vẻ mặt đau khổ bò đứng dậy, mới phản ứng bản thân bị kéo đến đây, nàng nhìn quanh mình hiếu kỳ, sao ở đây không có nước, rõ ràng là đằng kia có nước mà.

Lạc Bắc Thần nhìn phía xa nước gợn sóng, còn có sinh vật sống bơi lội, sao chỗ này lại khô ráo như vậy?

Nàng nhìn tứ phía quan sát, mắt liền bị cảnh lạ phía sau thu hút.

Hang động sao?

Mắt nàng dán về phía trước, nhìn vào bên trong hang động được Dạ Minh Châu rọi sáng, trong lòng nổi lên một chút tò mò, liền nhấc chân bước đi vào.

Lạc Bắc Thần đánh giá xung quanh mình, mỗi một chỗ cách nhau mười thước đều đặt một viên Dạ Minh Châu, nàng trong lòng cũng vô cùng khiếp sợ tiền tài của vị chủ nhân nơi này.

Là lão nhân gia nào đây?

Lạc Bắc Thần rẽ trái rẽ phải, rốt cuộc đi đến một nơi khác, nàng nhìn cửa đá lớn phía trước, chân chậm rãi đi tới, bước vào thì chỉ thấy một người nằm lên một chiếc giường băng, khói trắng lượn lờ khiến nàng không thấy được mặt.

Lạc Bắc Thần nhìn nơi này rất sạch sẽ, phía bên góc trái là một giá sách lớn, hình như mỗi quyển đều đã muốn cũ nát, lên trên một chút còn có bàn ghế để ngồi viết sách hay luyện chữ gì đó.

Nàng hơi do dự, biết là xâm phạm đến chỗ ở của người khác là không đúng nhưng trong lòng nàng cứ thúc giục là không được đi, nàng bâng khuâng một chút, nhìn nữ tử trên giường băng, nhớ lại Nhạc Tề Ninh Uyển, nàng híp mắt, nhấc chân bước đến gần chiếc giường, đến khi thấy rõ khuôn mặt người đang nằm, phía sau vút một tiếng gió ập đến.

Keng....

Lạc Bắc Thần rút ra nhuyễn kiếm chém nát cục đá nhỏ, bụi cát qua đi, nàng liền nhìn thấy một lão bà chống gậy đi về phía mình, vẻ mặt không lớn tuổi lắm nhưng tóc đều đã bạc trắng.

"Ngươi là ai?" Thanh âm có chút già nua của lão bà bà, không lạnh không nóng hỏi nàng.

"Vị bà bà này, tiểu bối vốn đi tìm nàng." Lạc Bắc Thần nghe âm thanh thì hoàn hồn, lập tức chắp tay khom người hữu lễ đáp.

"Nga, vừa nãy ta thấy nàng rơi xuống trước cửa động, thấy vẫn còn cứu được nên đã đưa đến đây." Vị lão bà gật đầu, nhìn nữ tử trên giường nhàn nhạt nói.

"Bà bà cho ta hỏi, nàng thương thế thế nào?" Lạc Bắc Thần nhìn Nhạc Tề Ninh Uyển, ánh mắt ẩn chứa lo lắng, quay sang lão bà bà nhẹ giọng hỏi.

"Tim nàng bị thương, nhưng không nặng lắm, nằm trên giường băng một tháng có lẽ sẽ hồi phục." Vị lão bà nhàn nhạt nói.

"Đa tạ bà bà đã cứu nàng." Lạc Bắc Thần thần sắc vui vẻ nói cảm ơn, trong lòng lại hiếu kỳ, giường băng đó rốt cuộc là thứ gì mà lại lợi hại như vậy.

"Nàng là thê tử của ngươi? Sao lại để nàng bị thương nặng như vậy, nếu không phải nàng may mắn rơi xuống đúng chỗ ta, chỉ sợ đại la thần tiên đến cũng không giữ nổi mạng nàng!" Vị lão bà bà nhìn nàng, không hài lòng nói.

"Nàng không..."

"Không cần biện minh cho bản thân, nàng bị như vậy, ngươi cũng phải chịu một phần trách nhiệm vì không trọn đạo làm trượng phu, bây giờ ngươi ở đây chăm sóc nàng, ta đi nghỉ ngơi." Vị lão bà bà cắt ngang nàng, lạnh nhạt nói một mạch rồi xoay người đi vào cửa động bên kia.

Lạc Bắc Thần định gọi bà lại phản bác, nhưng vẫn không mở miệng được, mặt bị nói đến đỏ bừng, nàng xoay người lại đi đến gần Nhạc Tề Ninh Uyển, nhìn sắc mặt nàng tái nhợt thì hơi lo lắng, trên trán cũng đổ ra mồ hôi liên tục.

Nàng từ trong người lấy ra một chiếc khăn tay, vắt cho ra nước, dùng nội công hong khô, cầm đến lau mặt cho Nhạc Tề Ninh Uyển.

"Thật thoải mái nha." Lạc Bắc Thần tưởng đâu giường băng rất lạnh, nàng nhẹ ngồi xuống thì phát hiện không như mình nghĩ, cảm giác từ tảng băng lớn này như có thứ gì chui vào cơ thể mình, bản thân vốn mệt mỏi cũng vơi đi một ít, nàng vẻ mặt kinh ngạc mà nhìn, sau đó nằm xuống bên cạnh Nhạc Tề Ninh Uyển, vừa lau mồ hôi cho nàng vừa cảm khái.


"Vô Tâm, không cần lo lắng, Lạc Vương rất lợi hại, sẽ không để cho mình xảy ra chuyện gì." Phong Vương đi đến vỗ vai nữ nhi của mình, trấn an nói.

Phong Vô Tâm vẻ mặt trắng nhợt, nhìn mọi người ở dưới hồ tìm kiếm cả buổi mà không thấy hai người kia...

Nhạc Tề Kiến Vu mặt như tro tàn, cố chấp lặn ở dưới hồ một canh giờ tìm cho được đại tỷ mình mới dừng.

Lệnh Quân ở giữa hồ quan sát xung quanh, hắn lại lặn xuống rồi trồi lên, vẻ mặt tràn đầy lo âu không khác gì Phong Vô Tâm trên bờ.

"Chủ mẫu, chử tử rất lợi hại, ngài sẽ không sao." Lưu Trúc đi đến nhẹ giọng nói với Phong Vô Tâm.

"Ân." Phong Vô Tâm bây giờ trong lòng rất hoảng, nàng rất sợ, rất sợ mất đi người kia, nếu Lạc Bắc Thần có chuyện gì, nàng làm sao sống tiếp, không, không, người này lợi hại như vậy làm sao xảy ra chuyện, đúng, đúng vậy, nàng trong lòng cố gắng tự an ủi mình, nghe Lưu Trúc nói, nàng khôi phục tinh thần nhẹ đáp một tiếng.

Lưu Trúc lo lắng cho Nhạc Tề Kiến Vu độc trong người, nên bắt ép nàng uống thuốc cầm cự, về đến Phong Điện lập tức dùng Khắc Tiệp bức độc.

Lạc Bắc Thần ngồi trên giường buồn chán, nhìn xung quanh trống trải, ở đây cũng chỉ có hai người bọn họ, vị bà bà kia thì chẳng biết đi đâu mà không thấy bóng dáng.

Nàng hiếu kỳ nhìn những cuốn sách cũ nát trên giá, nàng bước xuống giường đi đến quan sát, lại gần còn có thể ngửi được mùi đàn gỗ lâu năm, nàng ánh mắt lướt qua cả trăm quyển sách được để theo hàng lối trước mặt.

Lạc Bắc Thần nhìn tới nhìn lui, không thấy lão bà đâu, nàng vươn tay tùy tiện lấy một quyển xuống xem thử.

Oa? Là khinh công!

Truy Phong Hành Vân - Bách Lý Thông Thiên!

Lạc Bắc Thần hai mắt sáng lên, nàng muốn xem khinh công này có hay không cùng Lăng Ba Vi Bộ phân cao thấp.

Ngưng thần, tĩnh tâm, cảm nhận mình cùng ngoại vật hợp lại thành một....

"Chậc, khinh công quái quỷ gì đây, chả khác nào như tiên nhân là đạp gió cưỡi mây trong phim, thật sự khó có thể tin, đúng rồi, Bách Lý Thông Thiên mà, ngàn dặm xuyên trời a, không phải chứ! Lăng Ba Vi Bộ phải gọi bằng sư phụ rồi!" Lạc Bắc Thần hai khắc đọc xong tất cả, thần sắc hoang mang khó có thể tin, nàng dựa vào giá sách, than lên thở xuống, trong lòng thì khiếp sợ lan tràn.

"Ngươi không biết đụng vào đồ người khác là không được lễ phép sao?" Thanh âm già nua lúc này, vang lên bên tai nàng, dù nói như vậy nhưng cũng không có nửa điểm trách cứ.

"Xin lỗi bà bà! Là ta thấy thật nhàm chán nên mới tùy tiện đọc sách." Lạc Bắc Thần giật mình, đứng thẳng người, vẻ mặt áy náy xin lỗi nói.

"Trên đó chỉ có độc dược cùng kiếm pháp là nhiều, ngươi muốn đọc thì cứ tùy tiện, đọc xong nhớ để lại chỗ cũ cho ta là được." Vị bà bà thần sắc lãnh đạm, bà nhìn vào kệ sách nhàn nhạt nói, sau đó lại chống gậy muốn rời đi.

"Bà bà dừng bước!" Lạc Bắc Thần chạy đến chặn đường, vội nói.

"Ngươi muốn hỏi đường đi ra ngoài sao? Vậy thì không cần hỏi, nơi này vốn có vào không có ra." Vị lão bà không đợi nàng mở miệng thì nhàn nhạt nói, xong đẩy nàng sang một bên, bước vào thạch thất.

Lạc Bắc Thần khóe môi co giật, nhìn lão bà bà từ từ bước vào, cửa thạch thất dần dần đóng lại.

Nàng thu hồi tầm mắt, buồn rầu nghĩ, ở trên kia Tiểu Phong cùng mọi người rất lo lắng cho hai người đi, nơi này lão bà bà lại nói không có đường ra, làm sao bây giờ...

Suy nghĩ tới suy nghĩ lui cũng không thể thay đổi được gì, nàng đi đến giá sách lấy xuống mấy quyển mỏng xem cho đỡ chán.

Ám khí!

Cung thủ!

Kiếm pháp!

Ba quyển ba nội dung khác nhau, nàng lật ra quyển đầu tiên, nàng muốn biết ám khí trong đó có cái gì.

Lạc Bắc Thần vừa đọc vừa lấy một cây tiểu đao ra làm theo chỉ dẫn, tiểu đao trên tay phóng đi, xoay xoay giữa không trung mấy vòng rồi đâm vào vách đá đằng kia.

Sao không giống trong đây miêu tả, nàng cắm cúi nhìn từng trang, tiểu đao cùng mình hợp thành một, có thể điều khiển nó xoay quanh người rồi trở về trong tay mình...

Mấy chiêu thức như vậy thì giết người vô cùng dễ dàng rồi, đúng là trong phim kiếm hiệp kiếp trước mình xem không phải gạt người mà...

Lạc Bắc Thần mấy canh giờ ngồi đọc sách, một giá nàng muốn xem hết phân nửa, tất cả toàn là thứ nàng không biết, rất mới mẽ, chỉ có duy nhất bốn quyển nàng đọc kỹ, là quyển khinh công cùng ba quyển đầu tiên, bốn quyển chắc đều cấp bậc tông sư, khinh công, cung thủ, ám khí, kiếm pháp đều xuất thần nhập hóa, biến ảo huyền diệu vô cùng...

Lạc Bắc Thần vẫn còn trong biển trời kinh sợ thì lão bà từ trong mật thất đi ra, trên tay bưng một chén nước, nhìn nàng ngồi trên ghế bắt chéo chân, thần sắc là khó có thể tin, bà lên tiếng.

"Uống nước đi, nơi này của ta không có gì ăn đâu."

"Nga, đa tạ bà bà." Lạc Bắc Thần từ trong suy nghĩ bị kéo về, nàng ngẩng đầu, nhìn vị lão nhân một chút mới lên tiếng nói cảm ơn.

Vị lão bà bà chỉ nhẹ đáp, vẫn đứng đó quan sát nàng, nhưng trên mặt không có một chút biến hóa nào, cứ nhìn như vậy một lúc cũng không lên tiếng.

"Bà bà, trên mặt ta có dính gì sao?" Lạc Bắc Thần đang uống nước thì cảm nhận có người đang nhìn mình, nàng đặt bát xuống, ngẩng đầu nhìn trực diện với lão bà bà phía trước, hai tay đưa lên mặt mình sờ sờ, nghi hoặc hỏi.


"Ngươi là nữ nhân?" Vị lão bà không có trả lời nàng, nói một câu như hỏi như khẳng định.

"Bà bà dựa vào cái gì nói ta là nữ nhân?" Lạc Bắc Thần trong lòng dù có kinh ngạc, nhưng ngoài mặt vẫn thong dong hỏi ngược lại.

"Ta đoán." Vị lão bà nhìn nàng phun ra hai chữ.

"Ta rõ ràng là mặc nam trang, bà bà lại đoán ta là nữ nhân." Lạc Bắc Thần không tin lão bà bà kì quái này chỉ đoán thôi mà đúng, nàng bĩu môi không khuất phục nói.

"Nữ nhi không mặc nam trang được sao, tóm lại cũng không liên quan đến ta." Vị lão bà bà không quan tâm nói.

"Không liên quan vậy bà hỏi làm gì?" Lạc Bắc Thần khó hiểu lên tiếng.

"Ta thấy ngươi rất giống một người, nói đúng ra là khuôn mặt rất giống." Vị lão bà bà nhìn nàng dung mạo, nhàn nhạt nói.

"Người giống người cũng bình thường mà." Lạc Bắc Thần cũng không quan tâm lắm nói.

"Mẫu thân ngươi danh tự là gì?" Vị lão bà bà lúc này lại hỏi.

"Đồ Nha Tề - Túc Sa." Lạc Bắc Thần nghe bà hỏi thì kinh ngạc, nàng cũng thành thật trả lời.

"Phụ thân ngươi là Lạc Bắc Khang...." Vị lão bà vừa nghe cái tên này, tay cầm gậy thoáng run lên, bà bừng tỉnh đại ngộ, lại hỏi.

"Đúng vậy, sao bà bà lại biết?" Lạc Bắc Thần gật đầu, khó hiểu hỏi lại.

"Cố nhân mà thôi." Vị lão bà giọng nói cũng mềm mỏng, không còn lạnh nhạt như lúc đầu.

"Thì ra bà bà cùng phụ mẫu ta nhận thức." Lạc Bắc Thần kinh ngạc nói.

"Ân." Vị lão bà lúc này nhẹ nở nụ cười, ánh mắt nhìn nàng cũng mang theo ý tứ khác.

"Bà bà, những thứ này là người tự mình sáng tạo ra sao?" Lạc Bắc Thần cười cười, cầm lên bốn quyển sách khi nãy đưa lên hỏi.

"Là tuyệt kỹ của gia tộc ta, nếu ngươi thích thì cứ lấy, còn luyện thành hay không còn phải xem tạo hóa của ngươi." Vị lão bà bà lắc đầu, nhẹ giọng nói.

"Cho ta? Không cần đâu, ta chỉ muốn mượn đọc một chút thôi." Lạc Bắc Thần khoát tay nói.

"Bốn quyển này đều là tuyệt học nắm giữ thiên hạ, hôm nay ta gặp ngươi xem như hai người có duyên, ta tặng, ngươi cứ nhận." Vị lão bà bà lại nói.

"Vậy, Thần nhi đa tạ bà bà." Lạc Bắc Thần vui mừng nói cảm ơn, trong lòng mang khiếp đảm, oa oa, tuyệt học nắm giữ thiên hạ! Thảo nào nàng lại thấy nó lợi hại như tiên pháp!

"Ta danh xưng, Bạc Cô Bất Bại!" Vị bà bà nhìn nàng, giới thiệu bản thân.

"Bạc Cô bà bà danh xưng thật oai!" Lạc Bắc Thần cảm khái hô lên.

"Bên kia mật thất có chỗ trống để luyện tập, một tháng này đủ để ngươi tiêu trừ nhàm chán." Bạc Cô Bất Bại tay chỉ qua vách đá phía sau giường băng nói.

"Thần nhi đa tạ Bạc Cô bà bà." Lạc Bắc Thần đôi mắt sáng lên, nhìn sang bà bà nói cảm ơn.

"Ân, ta đi nghỉ ngơi." Bạc Cô Bất Bại gật đầu, nói xong cũng xoay người trở về mật thất.

Lạc Bắc Thần ôm trong lòng bốn quyển tuyệt học cười đến không thấy mặt trời, mà cũng đúng, ở đây là dưới vực hồ làm sao có mặt trời để thấy đây.

Nàng ngồi trên giường băng chăm sóc Nhạc Tề Ninh Uyển một lúc, uy cho nàng một ít đan dược, lau mồ hôi trên trán nàng, ngồi bóp vai bóp tay cho nàng để nàng thoải mái hơn một chút.

Con người dịu dàng đến động tác cũng toát lên dịu dàng, người nằm trên giường giống như cũng cảm nhận được thoải mái, chân mày dần dần thả lỏng không còn cau chặt nữa.







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.