Lục Quốc Chi Tranh

Chương 69: Đại hội võ lâm (trung)





Mọi người vô cùng hồi hộp nhìn cảnh tượng trên võ đài, nhìn Doãn Diệp thanh kiếm ở trên, chỉ vào Tiết Kính Khanh dần dần chém xuống!

Keng---- Tiết Kính Khanh nhìn thanh kiếm chém xuống mình, hắn bình tĩnh như thường, mắt nhìn xoáy vào mũi kiếm đang tiến tới, hắn ngã người ra sau, chân phải vung lên đá vào thanh kiếm, lộn một vòng bay ra sau.

Doãn Diệp nhìn thanh kiếm của mình bi đánh bay ở trên không trung, hắn híp mắt nhìn xuống Tiết Kính Khanh, nháy mắt lao đến xuất ra một chưởng.

Tiết Kính Khanh hai tay bắt chéo lại chặn lấy đòn tấn công, hai người đồng thời ánh mắt tán thưởng nhìn nhau.

Doãn Diệp cánh tay còn lại vươn ra bên cạnh, thanh kiếm từ trên rơi xuống, liền nằm gọn trong tay.

Keng....

Doãn Diệp dùng lực bức ra xa, thanh kiếm đổi lại tay phải chém tới, Tiết Kính Khanh xoay người, thanh kiếm ở phía sau đầu chắn ngang, cản lại thanh kiếm của Doãn Diệp.

Tiết Kính Khanh nhẹ nhàng bật người, lộn một vòng ở trên không, ra phía sau Doãn Diệp, thân kiếm hắn ma sát vào thanh kiếm người phía dưới tạo ra âm thanh bén nhọn.

Tiết Kính Khanh chân vừa chạm sàn đấu, liền xoay người dùng kiếm lao đến, chém vào lưng Doãn Diệp.

Doãn Diệp chân điểm nhẹ trên sàn đấu, hắn phóng lên lộn ngược qua người phía dưới, người thật nhanh xoay lại, thanh kiếm trong tay lóe lên hàn quang, một nhát bổ xuống.

Ầm!

Một tiếng nổ làm mọi người giật mình, trên sàn đấu bụi giăng tứ tung, sau khi nóng lòng chờ đợi bụi cát tiêu tan thì họ nhìn thấy một màn, chỉ thấy Tiết Kính Khanh đang ở trên không trung cùng Doãn Diệp so kiếm pháp...

Chưởng phong đối nhau trên không, tạo ra ầm ầm tiếng nổ, qua hơn một trăm chiêu mà vẫn chưa phân được thắng bại.

Phía trên mấy vị giám khảo cũng chăm chú quan sát, có người hài lòng có người khó chịu nhíu mày.

"Tình Hân, muội cùng Tiết công tử so chiêu, muội nghĩ ai sẽ thắng?" Lâm Luân Lương Hạo hỏi muội muội mình kế bên.

"Muội không biết, nhưng dốc toàn lực thì muội sẽ nắm sáu phần." Lâm Luân Tình Hân nghe hỏi, nàng quay sang lắc đầu, sau đó nói thêm.

"Thật không ngờ tên này cũng có bản lĩnh." Lâm Luân Lương Hạo nghe vậy, ánh mắt hiện lên kinh ngạc.

"Tiết công tử quả thật lợi hại." Doãn Môn Chủ quan sát một chút, tay hắn vuốt râu, nhìn đến Tiết Nam Thiên khen ngợi.

"Doãn thiếu hiệp cũng không kém." Tiết Nam Thiên cũng cười nói.

Phía dưới, Doãn Diệp cùng Tiết Kính Khanh rượt đuổi nhau không phân cao thấp, nhưng người thâm sâu nhìn kỹ sẽ đoán ra Doãn Diệp đã rơi xuống hạ phong...


Tiết Kính Khanh kiếm đâm tới Doãn Diệp phía trước, người kia xoay qua tránh đi, nhưng thanh kiếm thật nhanh đổi chiều, gác ngay trên cổ hắn.

Một kết quả quá rõ ràng, mọi người vẫn còn không biết chuyện gì thì đã thấy thanh kiếm của Tiết Kính Khanh đang để ngay yết hầu Doãn Diệp, một cái trợn mắt, không khí trong nháy mắt nổ tung.

"Tiết Nam Hiệp!"

"Tiết Nam Hiệp!"

Mọi người vỗ tay hoan hô Tiết Kính Khanh, không khí cũng gầm rộ gọi tên của hắn.

"Tiết công tử kiếm pháp cao siêu, tại hạ tâm phục khẩu phục." Doãn Diệp bị tiếng ồn ào làm cho hoàn hồn, hắn lập tức đối với Tiết Kính Khanh chắp tay.

"Đa tạ Doãn công tử đã nhường." Tiết Kính Khanh hai tay chắp lại, khiêm tốn nói.

Doãn Diệp gật đầu, trở về lại trên đài, đối với mấy tiền bối hữu lễ, sau đó lui ra phía sau phụ thân của mình.

"Làm rất tốt." Doãn Môn Chủ thấy hắn ủ rũ, vỗ vai an ủi.

"Là tiểu tử nhà ta may mắn." Tiết Nam Thiên nhìn đến Doãn Môn Chủ, cười nói khiêm tốn.

"Doãn công tử kiếm pháp ta thấy rất thuần thục, ngươi thua là do Kính Khanh đọc được bước chân của ngươi, chứ hai người không phải là ai hơn ai." Lâm Luân Kỳ Minh cũng lên tiếng an ủi hắn.

Mọi người một phen quan sát cũng gật đầu cho là đúng, Tuyết Vô Song nhàm chán mân mê sợi tóc của mình, đối với xung quanh nàng một chút hứng thú cũng không, nàng là đang đợi một người tới, mà chờ gần hai canh giờ nhưng chả thấy bóng dáng đâu, rốt cuộc là nàng đang làm gì...

"Tiết Kính Khanh, bản điện hạ bồi ngươi!" Thanh âm vừa rơi xuống, Chu Tử Bác đã xuất hiện phía đối diện Tiết Kính Khanh.

"Thái Tử, xin thỉnh giáo." Tiết Kính Khanh đối với hắn cười hữu lễ.

Mọi người bên dưới lại nghị luận thêm không dứt, hai người này không biết ai sẽ thắng?

Chu Tử Bác giơ kiếm lên, một cái nhún người, thanh kiếm liền chém tới.

Tiết Kính Khanh phóng lên cao, tránh thoát đi, hắn trên không lộn hai vòng, một nhát bổ xuống.

Ầm!

Vòng cung kiếm khí lao nhanh xuống, Chu Tử Bác nhẹ nhàng tránh qua một bên, một nhát chém đi, hai nguồn lực va chạm nổ lớn.

Chu Tử Bác phóng lên cùng Tiết Kính Khanh so mấy chục chiêu, kiếm pháp hai người ảo diệu vô cùng...

Ầm ầm!

Chưởng phong va nhau, mọi người trố mắt mà nhìn.

Tiết Kính Khanh huy kiếm tới, mũi kiếm sắc bén lóe lên ánh sáng, thật nhanh đâm đến người đối diện.

Đến khi mũi kiếm gần sát, Chu Tử Bác hai ngón tay nhẹ nhàng bắt lấy, hắn kéo mạnh, Tiết Kính Khanh theo lực mà nhào tới.

Phịch!

Chu Tử Bác khóe môi nhếch lên, hắn ở bên cạnh một chưởng xuất ra, chuẩn xác đánh vào bên hông Tiết Kính Khanh, một tiếng vỗ nặng nề vang lên.

Tiết Kính Khanh trên không bị đau đến cau mày, hắn như diều dứt dây bay ra khỏi võ đài.

Chu Tử Bác nhìn xuống võ đài, hướng Tiết Kính Khanh cười nói: "Đã nhường."

Mọi người trợn mắt, há hốc mồm nhìn màn này, Tiết công tử bị Thái Tử đánh bay xuống đài, trong lòng họ vô cùng cảm khái, thân thủ của vị Thái Tử thật cao siêu, cả Nam Hiệp lừng lẫy cũng không đánh lại hắn...

Tiết Kính Khanh cũng gật đầu, nhặt lại thanh kiếm của mình, trở về chỗ.

"Không ngờ Thái Tử lại lợi hại như vậy!" Tiết Nam Thiên lẩm bẩm nói.

"Thâm tàng bất lộ." Lâm Luân Kỳ Minh cũng nói.

Vô Viễn Đại Sư ánh mắt lộ ra tán thưởng, sau đó ông nhìn quan sát một lượt xung quanh, xem ai là người kế tiếp lên đài.

Tuyết Vô Song nghe vậy, lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn xuống Chu Tử Bác, nàng nhẹ nhàng mỉm cười, nụ cười này không ấm, dịu dàng như dành cho người kia, mà đủ lạnh để đông cứng chết một người.

Đợi một khắc thời gian không một ai bước lên tiếp chiến, Chủ Tử Bác tưởng đâu mình đã giành phần thắng, thì một âm thanh từ phía xa vang lên.

"Thật náo nhiệt, Nhiếp Thiên Sát ta cũng muốn tham gia nha!"

Từ phía bầu trời xa phía trên, một nam tử huyết y yêu nghiệt tóc đen xõa xuống, đạp không chạy tới.

"Môn Chủ Quỷ Âm Môn - Nhiếp Thiên Sát!!" Thanh âm Vô Viễn Đại Sư hô lên, giữa bầu không khí im lặng.

Xẹt xẹt...

Mọi người nghe vậy, kiếm đồng loạt rút ra, đề phòng nhìn đến ma đầu Nhiếp Thiên Sát bay đến.

Nhiếp Thiên Sát một bộ y phục đỏ rực đáp xuống võ đài, theo sau hắn là một nam một nữ hắc y, chắc đây là tả hữu hộ pháp của Quỷ Âm Môn.


"Cả Nhiếp giáo chủ cũng ở đây, quá là náo nhiệt rồi!"

Từ trên không lại truyền đến một âm thanh của nữ tử, vang dội một vùng, phía bầu trời chín người bay đến, tám người phía sau là võ phục huyết sắc, nữ tử hắc y bào đứng đầu đeo khăn lụa mỏng, chín người không qua mấy tức liền đứng trên mái đại sảnh Tiết Sơn Trang.

"Thông Thiên Các cũng đến đây góp vui nha." Nhiếp Thiên Sát trong mắt lóe lên kinh ngạc, hắn cười quyến rũ nhìn Tích Vân phía trên nói.

"Ngươi cũng vậy." Tích Vân cười khẽ.

"Không biết hôm nay Nhiếp giáo chủ cùng Thông Thiên Các quản sự đến đây vì chuyện gì?" Lúc này, Chu Tử Bác lên tiếng hỏi.

"Ta đến đây vì nhiệm vụ." Tích Vân không ngần ngại nói ra.

"Vì nhiệm vụ? Không biết quản sư đại nhân là nhắm vào ai ở đây?" Nhiếp Thiên Sát không có trả lời câu hỏi, hắn nghe nàng đáp, thì nhướng mày thú vị cười hỏi.

"Cung Chủ Tích Dương Cung - Tuyết Vô Song." Tích Vân ánh mắt đảo đến Tuyết Vô Song, chậm rãi nói ra từng chữ.

"Ngươi dám?" Chu Tử Bác nghe vậy, liền đưa kiếm chỉ tới Tích Vân phía trên quát.

Mọi người cũng bị câu nói của nàng làm cho chấn động, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nhỏ giọng nghị luận, nghe nói Thông Thiên Các rất lợi hại, không lẽ Tuyết Cung Chủ thật sự chết ở đây, không đúng, nghe đâu Tuyết Cung Chủ cũng là nhân vật lợi hại không kém...

"Muốn giết ta?" Tuyết Vô Song nghe vậy cũng không phản ứng gì mấy, vẫn là bộ dạng thong dong, nàng nhẹ nhàng nhìn Tích Vân cười hỏi.

"Đúng vậy, nếu Tuyết Cung Chủ có trách thì trách mình đắc đội với người." Tích Vân gật đầu, còn không quên nói thêm một câu.

"Ta không nhớ mình đắc đội với ai?" Tuyết Vô Song cười lắc đầu làm bộ dáng không thể đoán ra, mà thật sự đúng, nàng không biết là ai tốn công sức thuê Đệ Nhất Các Thiên Hạ giết mình.

"Có ta ở đây, các ngươi không một ai được động đến nàng!" Chu Tử Bác bị người xem nhẹ, hắn siết chặt kiếm, mắt ẩn chứa sát khí quét qua Thông Thiên Các người nói.

"Thật ngông cuồng, không biết trời cao đất rộng là gì!" Một trong Bát Lĩnh bên cạnh Tích Vân hừ lạnh, nhìn xuống Chu Tử Bác cao giọng quát.

"Quản sự đại nhân, ta muốn nàng, có thể trao đổi không?" Nhiếp Thiên Sát nhìn đến Tuyết Vô Song vẫn bộ dạng mềm mại thong dong, sau đó mới ngẩng lên, đối với Tích Vân mang giọng điệu khẩn cầu.

Lời nói này lại làm mọi người oanh một tiếng, không phải chứ, Nhiếp Thiên Sát muốn Tuyết Cung Chủ, không phải là ái mộ nàng từ lâu đi?

"Việc này ta không thể quyết định." Tích Vân đối với lời nói của hắn cũng không kinh ngạc, nàng lạnh nhạt nói.

"Nàng là của bản điện hạ, khi nào tới lượt ngươi?" Chu Tử Bác lại đưa kiếm chỉ đến tên ma đầu phía trước, trầm giọng quát.

"Muốn giành nữ nhân với ta, ngươi có bản lĩnh sao?" Nhiếp Thiên Sát trên đời này là ghét nhất một điều đó là lấy kiếm chỉ vào người hắn, Thái Tử này thật là không biết sống chết, hắn híp mắt lại, hơi thở cũng trở nên nguy hiểm, giọng trầm âm ẩn chứa đầy áp lực phun ra.

"Để xem!" Chu Tử Bác bị hắn xem thường, đôi mắt đỏ ngầu rầm lên một tiếng, thanh kiếm trong tay thật nhanh đâm tới.

"Một tên tiểu tử mà dám lớn tiếng với ta? Hai các ngươi đi dạy dỗ hắn lại kỹ một chút!" Nhiếp Thiên Sát âm trầm lanh lãnh nói, sau đó phất tay phân phó với hai người phía sau.

Ầm!

Thanh kiếm của Chu Tử Bác bị một chưởng phong cản lại, một nam một nữ lao tới cùng hắn đánh nhau.

"Quả thật là làm càn!" Vô Viễn Đại Sư quát lên một tiếng, ông cũng bay xuống đánh tới Nhiếp Thiên Sát.

ẦM!!

Hai chưởng chạm vào nhau tạo một tiếng nổ lớn, hai người đồng loạt lui về phía sau hai bước.

"Rốt cuộc ta cũng có đối thủ!" Nhiếp Thiên Sát ánh mắt lóe lên ngập tràn hứng thú, hắn nhếch môi nhìn Vô Viễn Đại Sư cười nói.

Vỗ Viễn Đại Sư ánh mắt là ngưng trọng, ông không ngờ giáo chủ ma giáo công lực lại thâm sâu như vậy, cả ông cũng không thể nắm chắc phần thắng.

"Tích đại nhân, chúng ta có nên hành động hay không?" Một trong Bát Lĩnh nhìn xuống cảnh hỗn loạn phía dưới, rồi quay sang Tích Vân bên cạnh mở miệng hỏi.

"Chờ bọn họ lưỡng bại câu thương đã." Tích Vân lắc đầu, ánh mắt quan sát phía dưới, nhẹ giọng nói.

"Ma đầu chết đi!" Phía trên mấy vị cũng bay xuống nhập chiến, Lâm Luân Kỳ Minh cùng Tiết Nam Thiên bay đến Nhiếp Thiên Sát, quát lên.

Ầm ầm!

Nhiếp Thiên Sát khinh thường, phóng người lên cao đánh ra hai chưởng thẳng tới, hai người kia bị kình lực bức lui mấy chục thước, Vô Viễn Đại Sư thì đã nhanh tránh đi.

Bỗng dưng phía trên bầu trời phía xa, lại bay đến một đám đen nghịt hắc y, càng bay đến gần mọi người càng thấy rõ và biết là ai, họ chính là Túy Sát Doanh nhất tầng cao thủ, một đội hình hơn cả năm trăm người, rốt cuộc là ai thuê tới mà lại nhiều như vậy?

"Túy Sát Doanh cũng tới sao?" Tiết Nam Thiên vẻ mặt nghiêm trọng, cau mày nói.

"Giết!!" Một trong bốn tên đứng đầu chỉ xuống người phía dưới, phất tay một chữ giết.

Hắc y nhân nhận mệnh, như ong vỡ tổ lần lượt bay xuống tấn công đám người phía dưới, chỉ là Thông Thiên Các người họ không đánh tới thôi...

Keng keng.....

Tiếng binh khí va chạm đinh tai nhức óc, vang dội cả Tiết Sơn Trang, tiếng hét, tiếng la liên tiếp không dứt...


"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Tiết Nam Thiên sắc mặt ngưng trọng thì thào, sau đó hắn điên cuồng chém các hắc y nhân đánh tới.

"Không lẽ là có người tận dụng cơ hội, hôm nay muốn diệt sạch chính đạo?" Lâm Luân Kỳ Minh bên cạnh thần sắc khẽ biến nói.

Bốn tên cầm đầu cũng bay xuống nhập chiến, nhưng lại bị bốn người Lâm Luân Tình Hân, Lâm Luân Lương Hạo, Doãn Diệp, Tiết Kính Khanh chặn đường.

Tuyết Vô Song cũng không ngồi chơi, nàng rút kiếm bay xuống vòng chiến.

Aaa!

Một nhát lóe sáng hàn quang, bốn tên hắc y liền bị nàng chém bay đi, sau đó là mấy hắc y nhân xung quanh bị một kiếm rạch vào lưng, tiếng la hét, thê thảm vang lên không ngừng...

Thị vệ trăm người của Chu Tử Bác cũng như bao cát mà bị hắc y nhân đánh đấm bầm dập.

"Các ngươi đi xuống giúp bọn họ." Tích Vân thấy tình hình không ổn, nàng nhẹ giọng phân phó xuống.

Vừa dứt lới, Bát Lĩnh liền phóng xuống, ở trên không xoay mấy vòng, ám khí xung quanh như vũ bão mà cuồng quét đám hắc y phía dưới...

Aaa!

Tiếng la dồn dập lên nhau vang lớn, kim châm chuẩn xác bắn vào đám hắc y, làm bọn chúng kêu gào.

Bát Lĩnh xuất ra nỏ gấp, điêu luyện quét ngang một đường, lại thêm hai mươi mấy mũi tên xoắn, mang theo nội lực lao xuống.

Keng---- Nhiếp Thiên Sát thấy hai mũi tên lao tới, hắn một nhát chém bay, keng một tiếng lớn, thanh kiếm cũng gãy đôi, tay hắn run lên, cả cổ tay cũng cảm thấy tê dại đau nhức.

Nhiếp Thiên Sát sắc mặt ngưng trọng nhìn Thông Thiên Các người, đây rốt cuộc là thứ nỏ quái quỷ gì, mà có thể làm hắn cảm nhận được nguy cơ...

Hắn lấy lại tinh thần là lúc, ba bốn thanh kiếm ở xung quanh đâm tới.

Phanh----- Nhiếp Thiên Sát hừ lạnh một tiếng, nhìn xung quanh, hai tay chéo nhau ở trên ngực, hắn hét một tiếng, hai ma trảo xuất ra đánh vào không khí hai bên, một tiếng phanh, nổ lớn vang vọng cả Tiết Sơn Trang!

Aaa!

Mấy thanh kiếm xung quanh cũng bị uy lực đánh nát, người bị kình lực đánh trúng, huyết vũ nhộm đỏ không trung, những nhân sĩ hay hắc y gần đó, cũng bị hất bay đánh cho trọng thương...

Phịch...

Lâm Luân Kỳ Minh, Tiết Nam Thiên, Doãn Môn Chủ thân thể nặng nề nện xuống đất, Vô Viễn Đại Sư ôm ngực lui lại mấy chục thước, khóe môi rỉ máu, bọn họ thật không thể tin được tên ma đầu này nội công lại mạnh như vậy...

Chỉ mới không bao lâu, Tiết Sơn Trang thi thể đã rải rác khắp nơi, máu tươi nhuộm một mảnh đỏ trên khoảng sân, một bầu không khí như Tu La Địa Ngục!

Tích Vân thấy thời cơ đã đến, nàng lấy ra cung bạc của mình, giơ lên, mũi tên xoắn sắc bén dài được gài vào dây cung.

Nàng ánh mắt sâu kín nhìn đến Tuyết Vô Song đang một đánh hai ở trên không trung, người kia cũng nhìn lại nàng, hai người ánh mắt chạm nhau, trong mắt ai nhìn ai là con mồi, trong mắt ai nhìn ai là ngưng trọng...

Tích Vân tay thả lỏng, mũi tên xoáy xoay trên không bay lao đi, kình lực ma sát vào gió tạo ra âm thanh sắc bén, không khí xung quanh cũng bị làm cho móp méo...

ẦM!!

Mũi tên chuẩn xác một đường nhắm tới yết hầu Tuyết Vô Song, mọi người cũng cảm nhận được mà đồng loạt quay đầu, nhìn lại không khỏi mở to mắt, Tuyết Vô Song cảm thấy không thể tránh được, nàng đưa kiếm lên đỡ, mũi tên mang theo nguồn lực mạnh mẽ lao tới, một tiếng nổ lớn đánh sâu vào lòng mọi người, làm họ run lên...

Tuyết Vô Song phun ra một ngụm máu, nàng như diều đứt dây, thân thể bắn ra xa.

Một mỹ nhân tuyệt thế, hôm nay nhất định phải hương tiêu ngọc vẫn sao...

"Vô Song!!" Hai tiếng rống lên, Nhiếp Thiên Sát cùng Chu Tử Bác lập tức bỏ mặc tất cả, bay tới ý định đón lấy nàng.

Nhưng một cái bóng dáng đỏ rực nhanh hơn họ một bước, bay đến tiếp được nàng.

Tích Vân nhìn người mới đến, ánh mắt hiện lên vui mừng, nhu tình cũng lan tỏa...







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.