Lục Quốc Chi Tranh

Chương 72: [h lạc song] trầm mê





"Đã không sao." Tuyết Vô Song lắc đầu nói không sao.

"Không sao thì tốt." Lạc Bắc Thần đi đến ngồi xuống kế bên nàng, gật đầu.

"Ngươi có bị thương không?" Tuyết Vô Song ánh mắt dịu dàng nhìn qua nàng, quan tâm hỏi.

"Không có, ta rất tốt." Lạc Bắc Thần nghe nàng hỏi, lắc đầu cười nói.

"Nói đi." Tuyết Vô Song xoay người, thân dựa vào lòng Lạc Bắc Thần, nàng nhìn lên, nhẹ giọng nói.

"Nói cái gì?" Lạc Bắc Thần dựa vào thành giường, cho nàng nằm lên người mình thoải mái một chút, nghe hỏi vậy, nàng khó hiểu nhìn xuống.

"Thì chuyện Vô Song lên giường của ngươi." Tuyết Vô Song hai gò má đỏ ửng, nàng ngượng ngùng nói.

"Thật ra, khi nàng ở trên mái nhà là ta đã phát giác, nên đề phòng thôi." Lạc Bắc Thần nhướng mày, tay vuốt ve hai cánh môi nàng, hiển nhiên nói.

"Vậy sao ngươi còn giả chết?" Tuyết Vô Song nghe vậy liền không vui, ngón trỏ chỉ lên chóp mũi nàng điểm nhẹ, trong giọng nói khó có thể phát hiện được một tia không hài lòng.

"Ta là muốn xem nàng làm gì, đâu ngờ nàng lại chui vào chăn rút vào lòng ta ngủ." Lạc Bắc Thần tay chỉ vào trán Tuyết Vô Song, cười cười nói.

"Lúc đầu ai bảo ngươi chiếm tiện nghi Vô Song, Vô Song đây là đòi lại đủ." Tuyết Vô Song bị nói đến xấu hổ, nàng bĩu môi phản bác lại.

"Chiếm tiện nghi nàng? Có sao?" Lạc Bắc Thần nghe vậy giật mình, lẩm bẩm nói.

"Ngươi còn nhớ nửa năm trước sự tình sao, lúc đó ngươi đem mặt mình cọ cọ ta." Tuyết Vô Song mặt đỏ như muốn xuất huyết, lời nói thì vẫn mềm mại như cũ.

"Cọ cọ nơi nào?" Lạc Bắc Thần bừng tỉnh, nàng ánh mắt chứa tiếu ý nhìn xuống, biết mà còn hỏi.


"Biết rồi còn hỏi!" Tuyết Vô Song nghe hỏi, mặt ngượng ngùng, nhỏ giọng ủy khuất nói.

"Được rồi, không trêu Vô Song nữa." Lạc Bắc Thần xì cười một tiếng, lắc đầu yêu thương nói.

"Đúng rồi, bên ngoài thế nào?" Tuyết Vô Song nhớ ra một chuyện, nàng nhíu mày hỏi.

"Đã xong hết rồi." Lạc Bắc Thần đáp.

"Nhiếp Thiên Sát cùng Chu Tử Bác bỏ qua dễ dàng như vậy sao?" Tuyết Vô Song không thể tin nói.

"Hừ! Bọn hắn đã bị phế, còn sức đâu mà giành nàng với ta." Lạc Bắc Thần nhớ lại hai tên không biết sống chết kia, hừ lạnh nói.

"Phế? Ngươi phế bọn họ sao?" Tuyết Vô Song nghe vậy, kinh ngạc nhìn nàng.

Lạc Bắc Thần lấy tay vén ra sợi tóc trên mặt nàng, gật đầu.

"Ngươi thật lợi hại!" Tuyết Vô Song ánh mắt lóe lên kiêu ngạo, nhẹ giọng cảm khái.

"Lợi hại mới được Cung Chủ Tích Dương Cung để ý." Lạc Bắc Thần vẻ mặt tất nhiên cười nói.

"Tự luyến." Tuyết Vô Song đứng dậy lui ra khỏi lòng nàng, liếc người phía sau, dịu dàng mắng một tiếng.

Lạc Bắc Thần mỉm cười đứng dậy, nhấc chân bước đến cái bàn, cùng nàng ngồi xuống.

Tuyết Vô Song tay giơ lên, tháo xuống mặt nạ bạc, dung mạo khiến người trầm mê liền được phơi bày, trên trán nàng có một ấn ký hình ngọn lửa nho nhỏ xinh đẹp, dung nhan này khó có thể miêu tả bằng lời, tinh xảo đến mức khó tin, ẩn chứa một loại mị hoặc làm điên đảo nhân gian, một loại yêu mị nhiếp hồn đoạt phách, tuyệt luân, tuyệt thế vô song, đôi con ngươi tử sắc nhẹ nhàng dao động, chỉ khi nhìn vào, ngươi mới biết thế nào là hồn bay phách lạc, du nhập mộng xuân, nàng như một đóa hoa nở rộ trên một ngọn núi cấm, chỉ có thể chiêm ngưỡng không thể chạm vào, thiên hạ thường ca tụng ngươi như yêu nghiệt, nhưng Tuyết Vô Song nàng lại trên cả yêu nghiệt, khí tức thôi cũng đủ khiến ngươi cả đời mê muội, một đời chỉ chứa một bóng hình, một kiếp chôn vùi vào trầm luân...

"Không được nhìn!" Tuyết Vô Song nhìn người kế bên ánh mắt nóng rực, xung quanh cũng muốn bị người này thiêu rụi rồi, nàng gương mặt liền phiếm hồng, quay sang đẩy mặt Lạc Bắc Thần đi, mím môi, ngại ngùng nói.

"Sao lại không cho nhìn?" Lạc Bắc Thần bắt lấy bàn tay mềm mại của nàng, ánh mắt lại khóa lên dung mạo kia, hít sâu một hơi lớn để mình bình ổn, sau đó cười hỏi.

"Nhìn một cái một vạn, một lúc rồi, ngươi nhìn cũng đã muốn một khắc, Vô Song tính giá hữu nghị cho ngươi, mười vạn lượng hoàng kim!" Tuyết Vô Song mỉm cười, tính toán một chút, thanh âm mềm mại lại vang lên.

"Mười vạn lượng hoàng kim?"

"Nếu không có tiền, thì không cho nhìn Vô Song nữa, quay mặt qua nơi khác." Tuyết Vô Song thấy nàng phản ứng không thể tin, lập tức dùng tay đẩy bản mặt người kia qua chỗ khác, lời nói vẫn dịu dàng như cũ, nhưng ẩn chứa một chút giận dỗi.

"Không phải không có tiền." Lạc Bắc Thần khóe môi cong lên, bắt lấy tay nàng hôn mấy cái, sau đó lắc đầu nói.

"Hôn một cái một trăm vạn lượng!" Tuyết Vô Song mặt đỏ bừng, rút tay lại, nhẹ nhàng nhắc nhở, sau đó bước đi qua nàng hướng giường bên trong.

Lạc Bắc Thần bật dậy, một con gió thổi qua, hai người liền biến mất.

"Ôm một cái ngàn vạn." Tuyết Vô Song nhìn người ôm mình chạy đi, lại nói.

"Vô Song bồi ta ngủ, ta trả cả thiên hạ, thế nào?" Lạc Bắc Thần đem Tuyết Vô Song đặt lên giường, nhìn người phía dưới mặt đỏ bừng, nàng ngón tay kéo nhẹ vạt áo nàng ra, xương quai xanh nháy mắt liền bại lộ trong không khí, phía dưới chiếc yếm ôm lấy hai khỏa no đủ mềm mại, thân thể nàng nhẹ run lên, âm thanh khàn khàn nói.

Tuyết Vô Song nghe vậy, đôi má đỏ ửng, nàng mím môi, do dự một chút thì nhẹ gật đầu.

Lạc Bắc Thần nở nụ cười, in lên trán nàng một nụ hôn, hai tay chậm rãi cởi ra y phục của nàng, tiếng hít thở cũng theo đó mà dồn dập.

Tuyết Vô Song mím môi nhắm mắt lại, từng cái đụng chạm, khiến cho thân thể nàng run rẩy.

Lạc Bắc Thần nhìn thân thể bạch ngọc hoàn mỹ trên giường, nàng thật nhanh kéo đai lưng mình ra, xẹt một tiếng, quăng luôn thanh kiếm qua một bên, nạ bạc cũng quăng đi, trút bỏ ngoại y cùng trung y xuống sàn, tay nàng nhẹ phất, hai tấm rèm liền phủ xuống.

Lạc Bắc Thần tay sờ trên người Tuyết Vô Song, đem nàng đặt dưới thân, cúi xuống, môi hôn lên từng tấc da thịt của nàng.

"Ân..." Tuyết Vô Song bị đụng chạm làm cho tê dại, nàng cong người lên.


Môi hai người chạm nhau, ấm nóng mềm mại áp vào nhau, âm thanh của tiếng hôn ngày càng lớn, môi lưỡi hai người quấn quýt say xưa.

Lạc Bắc Thần tay dời xuống áp lên một bên ngực, nhẹ nhàng vuốt ve một cái, cảm giác nhẵn nhụi mềm mại thật kích thích, nàng rên khẽ một tiếng, bàn tay bắt đầu xoa nắn.

"Ưm...." Tuyết Vô Song bị bàn tay nàng quấy nhiễu, cổ họng thoát ra tiếng nỉ non, hơi thở cũng bắt đầu rối loạn.

Dứt ra nụ hôn, Lạc Bắc Thần ôn nhu hôn lên gương mặt nàng, hai cánh môi tìm mò đến cổ ngọc làm trò, nàng nghiêng đầu hôn đến, mút nhẹ một cái, người kia bị nàng làm đến run rẩy, Lạc Bắc Thần dùng lưỡi liếm xung quanh, môi điên cuồng tham luyến không buông, bàn tay cũng dùng sức nhào nặng đủ kiểu.

"...Nhẹ thôi...ưm..a." Tuyết Vô Song nhẹ giọng nói, sau đó bị nàng cắn một cái mà bật lên tiếng rên.

Lạc Bắc Thần lưỡi liếm chỗ bị cắn, xoa xoa xem như an ủi, sau đó nàng liếm môi, đầu cúi xuống một chút, nhìn tiểu bạch thỏ trắng như tuyết, nụ hoa đỏ tươi cũng đã cương cứng lên mê người, nàng há miệng một ngụm mút lấy.

Tuyết Vô Song hai bên bị kích thích, cả người giật một cái, hai chân cũng cong lên quấn chặt lấy nàng, miệng một tiếng rên lớn, kế tiếp là nỉ non thỏ thẻ.

Lạc Bắc Thần hơi thở nóng rực phả lên nụ hoa, làm nó nhẹ run lên, nàng lại hé miệng mút lấy, cổ họng lên xuống làm việc liên tục, một tay dời xuống eo nàng vuốt ve, một tay ở hai đùi non trắng nõn của nàng, nhẹ nhàng khiêu khích.

"Ưm..ưm.." Tuyết Vô Song ngực phập phồng lên xuống, miệng rên rỉ liên tiếp, cảm giác này rất lạ, vừa tê dại thoải mái, vừa khó chịu muốn nhiều thêm, nàng bị bức đến muốn mê ly.

Lạc Bắc Thần dời đi tiểu bạch thỏ, lại sang bên kia mút mạnh một cái, để lại một dấu đỏ sẫm mới thỏa mãn rời đi, tay nàng dưới eo vừa xoa vừa vuốt, không khí xung quanh cũng hừng hực bị nàng đốt cháy, xuân sắc ngập tràn trong căn phòng lửa nóng.

"Aaa....." Tuyết Vô Song bỗng dưng giật bắn người, nàng hét lên một tiếng, cả người từng tế bào như bị kích thích, đại não cũng giật lên tê dại điếng người, hai chân nàng run run bật bật, chính giữa hoa tâm bị đầu gối ai đó điên cuồng ma sát.

Lạc Bắc Thần cười tà nhìn nữ nhân bị mình làm sung sướng mà lâm vào mê man, tiếng kêu của nàng rất mê người, ẩn chứa mị lực làm người ta điên lên, đầu gối ở dưới xoáy tròn rồi lại ma sát qua lại, hai bàn tay nàng cũng ở trên ngực xoa nắn đủ hình dạng, thật mềm, thật kích thích, Lạc Bắc Thần bây giờ đã điên rồi, thấy nữ nhân của mình tận tưởng khoái lạc tột cùng mà nỉ non không dứt, mỗi âm thanh như mê chú đánh vào đại não nàng, khiến nàng u mê.

"Aaa.. Vô Song... chịu hết nổi rồi." Tuyết Vô Song nức nở, nỉ non khẩn cầu, nàng phía dưới như có ngàn lông vũ quét qua làm cả người ngứa ngáy, một cái ma sát sẽ làm nàng đạt thoải mái cực điểm, người như bị trôi dạt trên hồ, như bị treo lơ lửng trên mây, phập phồng lên xuống.

"Nàng cố chịu...đau một chút." Lạc Bắc Thần nghe nữ nhân của mình cầu xin, cả người liền mềm nhũn, lập tức gật đầu đáp ứng, nàng nhẹ nhàng dời xuống dưới, lấy ra đầu gối, tách hai chân nàng rộng ra, nhìn nụ hoa hồng nhạt đang chảy ra một dòng nước trắng tinh khiết, nàng dùng ngón trỏ quét một ít đưa lên miệng nếm thử, ngọt không kém Tiểu Phong cùng Nhã nhi nha, còn mang theo hương thơm nữa, Tuyết Vô Song đúng là vưu vật của tạo hóa mà...

"Ưm..." Tuyết Vô Song bị đụng chạm mà rên rỉ, nàng cố nảy hông, cho đụng chạm đến người phía dưới.

Lạc Bắc Thần ngón trỏ ở cửa động xoáy vài cái, sau đó thuận lợi đi vào lỗ nhỏ âm huyệt, người phía dưới lập tức nỉ non, thở gấp, ái dịch trơn ướt dễ dàng ra vào, bên trong ấm nóng chặt khích, ngón tay nàng cũng bị nuốt lấy, đến khi tới màng ngăn cách, nàng đâm mạnh xuyên qua.

"Aaa..." Tuyết Vô Song đau tới rơi nước mắt, nàng rên một tiếng rồi nức nở.

"Một chút nữa sẽ hết đau." Lạc Bắc Thần đau lòng nhìn nàng, tay nhẹ nhàng xoa xoa mặt nàng dỗ dành.

Ở dưới âm huyệt chảy ra một dòng máu tươi, làm ướt cả tay nàng, ngón tay bên trong sợ nàng đau nên không dám động.

Tuyết Vô Song gật đầu, cả người liền thả lỏng, thứ ấm nóng trong cơ thể nàng cũng luật động trở lại, nhịp nhàng ôn nhu ra vào.

Lạc Bắc Thần ngón tay bắt đầu ra vào liên tục, người phía dưới theo nhịp nhàng nhanh dần của nàng mà rên rỉ.

Tuyết Vô Song hé miệng, tiếng khe khẽ nỉ non càng ngày càng nhiều, ở dưới tê dại khoái cảm cứ dập dờn khó nắm bắt, lúc sung sướng run người, lúc đau đớn khó chịu vô cùng.

Lạc Bắc Thần một tay ở trên ngực nàng xoa nắn, tay phía dưới lại tăng tốc lên càng nhanh, ngón trỏ ở cửa động liên tục ra vào.

"Chậm...chút..aa." Tuyết Vô Song lời nói đứt quãng, nàng ở dưới kích thích dồn dập đánh úp tới, hông nàng cũng đưa đẩy theo nhịp nhàng, miệng rên tiếng mơ màng.

Lạc Bắc Thần bắt lấy eo nàng, hai nơi phối hộp dùng sức, bàn tay tăng tốc điên cuồng ma sát, tay ở hông nàng cũng thật nhanh đưa đẩy.

Tuyết Vô Song sung sướng đến thần hồn điên đảo, hông nàng đưa đẩy liên tiếp thúc giục, thứ ở phía trong cũng tăng tốc tấn công đến, người nàng giật giật, tiếng rên rỉ càng lúc càng lớn, mồ hôi cũng đã thấm ướt cả người.

Lạc Bắc Thần thở phì phò, tay ở âm huyệt bị nó nuốt lấy rồi nhả ra, âm thanh luật động va chạm với ái dịch róc rách đầy ái dục, nàng lại dùng thêm sức, ngón tay vào một lóng, rồi cong lên.

"Aaaa...." Tuyết Vô Song người giật một cái ưỡn lên, kích thích điên người, nàng vì khoái cảm tập kích mà hét lên một tiếng, hơi thở dồn dập, cổ họng khe khẽ âm thanh gợi dục câu người.

Lạc Bắc Thần mỗi lần ra vào là nàng đẩy lên chỗ mấu chốt một cái, người phía dưới vì vậy mà thống khoái kêu rên liên tiếp, âm thanh như mê dược, khiến đại não nàng cũng muốn nổ tung.


Nàng cho thêm một ngón tay, âm huyệt hút chặt, nàng nhẹ xoay một cái, ái dịch trơn ướt lại chảy ra không ít, hai ngón tay thuận lợi ra vào, một, hai, ba cái thúc thật mạnh nhưng không bạo.

"Aaa!" Tuyết Vô Song ngửa mặt hét lên một tiếng, cả người liền mềm nhũn xụi lơ, ngực phập phồng thở gấp mấy hơi, cho thấy nàng đã đạt cao trào đỉnh điểm.

Không đợi Tuyết Vô Song nghỉ ngơi, không đợi ái dịch chảy ra hết, nàng lại dang rộng hai chân người phía dưới ra tiếp, hai ngón tay lợi dụng ái dịch đâm vào.

Tuyết Vô Song chưa kịp chuẩn bị đã bị tấn công, cổ họng liền bật ra âm thanh.

Lạc Bắc Thần đem chân nàng gác lên vai mình, hai ngón tay ra sức vận động, nhóp nhép tiếng ái dịch trơn ướt không chịu nổi, hai cánh hoa bị kích thích mà run run, xuân thủy từ lỗ nhỏ mà chảy ra không dứt.

"Nhanh...một chút..aaa." Tuyết Vô Song hông đưa đẩy theo, nàng cũng bị dẫn dắt theo dục vọng, miệng không ngừng thúc giục kèm theo vài tiếng nỉ non.

Lạc Bắc Thần thở ra một hơi, môi tìm đến ngực nàng mút lấy, tay ở dưới lại tăng tốc, một cái, hai cái...

"Ưm...chậm..." Tuyết Vô Song bị kích thích hai nơi, làm cho tê dại cả người, cổ họng rên ra tiếng, hai tay siết chặt lưng nàng, như muốn nắm lấy cái phao, phía dưới chỉ sợ mạnh thêm một chút, nàng sẽ tan thành nước mất.

Lạc Bắc Thần điên cuồng hôn lấy nàng, ở dưới tăng tốc lại cho thêm một ngón tay, kế tiếp là một cú thút mạnh...

"Aaa! Ứm..." Tuyết Vô Song ngửa mặt la một tiếng, cả người giật bắn run rẩy, hai chân cũng run theo, ở phía dưới phun ra một nguồn ái dịch làm ướt cả nệm giường, hai cánh hoa hé mở ào ạt xuất ra dòng suối ấm nóng.

Lạc Bắc Thần đi xuống, đem môi ngậm lấy nụ hoa, không qua ba ngụm, ái dịch liền sạch sẽ.

Sau khi uống no, nàng lại cho ba ngón tay vào, mới vừa vào bên trong liền nuốt lấy, hai ngón đã quá chật, nay ba ngón lại càng chật chội hơn.

"Vô Song, nàng thả lỏng một chút." Lạc Bắc Thần nhìn Tuyết Vô Song cả người căng lên, ôn nhu dụ dỗ.

Thân thể người kia vừa thả lỏng, ngón tay liền đâm sâu vào.

"...Aa..lấy ra.." Tuyết Vô Song bị đau đến chảy nước mắt, nàng tay nhẹ nhàng đánh lên người kia, nức nở nói.

"Một lần nữa thôi." Lạc Bắc Thần khẩn cầu, không đợi nàng cho phép, ba ngón tay đã thút một cái, tăng tốc ra vào một nhịp hai nhịp liên tục không ngừng nghỉ.

"Aa..ưm..." Tuyết Vô Song bị khoái cảm đánh tới, nàng buông miệng rên khẽ, hông cứ bị đập dồn dập đến nhức nhối, nhưng phía dưới lại kích thích như vũ bão.

"Chát chát..." Lạc Bắc Thần vừa tăng tốc ra vào, tay kia vừa đánh nhẹ vào mông nàng hai cái.

"Ưm...." Tuyết Vô Song hai mắt không thể mở lên nổi, nàng rên lên một tiếng, hông đông đưa theo nhịp điệu, làm nàng thống khoái mà nỉ non khe khẽ, nàng có thể cảm nhận cái ấm nóng đó ra vào ngày càng nhanh, bỗng dưng lại bị tát vào mông hai cái, tiếng rên nàng lại lớn hơn, phía dưới dễ dàng cắn nuốt ba ngón tay ra vào.

Lạc Bắc Thần hừ rên một tiếng, ba ngón tay thút mạnh thêm cả chục cái, ái dịch cũng bị nàng hành động mà văng tung tóe qua hai bên.

"Aaa!" Tuyết Vô Song bị thống khoái đánh ập tới não, nàng rên một tiếng lớn, ở dưới ba ngón tay vừa rút ra, ái dịch phun cả vào người Lạc Bắc Thần, nàng cả thân thể mềm nhũn ngất đi...

Lạc Bắc Thần tham luyến, cúi xuống uống không còn một giọt, dùng lưỡi dọn sạch sẽ cái miệng nhỏ của Tuyết Vô Song cũng như bảo bối của mình.







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.