Lục Quốc Chi Tranh

Chương 86: [h lạc uyển] sinh cho ta một hài tử được không?





Lạc Bắc Thần cảm nhận vòng tay Nhạc Tề Ninh Uyển dùng sức, nàng hai tay cũng vòng qua eo nàng ôm chặt lại, môi ở trên trán nàng dán một nụ hôn.

Nhạc Tề Ninh Uyển nằm trong ngực ấm áp, cái mềm mại áp lên trán, nàng cả người không khỏi run lên, mặt đã không còn lạnh băng, còn nổi lên một chút hồng nhạt.

"Mọi người trở về phòng đi, chuyện còn lại bản Vương sẽ xử lý." Lạc Bắc Thần nhìn đến Hoàng Đế đám người chậm rãi nói.

"Nhạc Tề Tộc đa tạ Lạc Vương." Nhạc Tề Đế bị nàng âm thanh kéo về thực tại, hắn lập tức quỳ xuống chân thành nói cảm ơn.

"Đa tạ Lạc Vương." Mọi người thấy Hoàng Đế quỳ, bọn họ cũng quỳ theo hô lên một tiếng.

Nhạc Tề Ninh Uyển thấy phụ hoàng mình quỳ, nàng cũng lui ra định quỳ xuống.

"Này, nàng làm gì vậy?" Lạc Bắc Thần thấy nàng định quỳ xuống thì sửng sốt kéo lên, vẻ mặt không vui hỏi.

"Muốn đa tạ ngươi." Nhạc Tề Ninh Uyển nhìn qua mấy người đang quỳ, sau đó nhìn nàng hồi đáp.

"Có lý nào thê tử quỳ trước phu quân!" Lạc Bắc Thần trợn mắt nói, sao đó quay sang mọi người phất tay nói: "Đứng lên hết đi, ta là vì thê tử của ta, nên các ngươi cứ đa tạ nàng."

Mọi người nghe vậy, lập tức đứng dậy, vẻ mặt ai nấy cũng nhuộm ý cười, Nhạc Tề Ninh Uyển hai lỗ tai đỏ ửng, tay ở bàn tay Lạc Bắc Thần nhéo nhéo mấy cái.

Lạc Bắc Thần cảm giác bàn tay bị đau, lại nhìn xuống thì thấy ai đó mất tự nhiên, ra sức trút giận lên tay mình, nàng vui vẻ cười rộ lên, tay đỡ lấy Nhạc Tề Ninh Uyển đem đầu nàng tựa vào vai mình, ở tai nàng thổi nhiệt khí, "Nương tử, phu quân đi đường hảo mệt, có thể dẫn vi phu về phòng nàng nghỉ ngơi sao?"

"Được." Nhạc Tề Ninh Uyển nghe vậy, không có do dự lập tức gật đầu, sau đó lui ra, nắm lấy góc tay áo nàng kéo đi.

Lạc Bắc Thần đối với mọi người gật đầu một cái, sau đó tùy cho nữ nhân của mình kéo áo lôi đi.


Nhạc Tề Kiến Vu vui sướng, ngồi bệt xuống nền cười khúc khích không ngừng, thật vui vẻ nha, đại tỷ rốt cuộc giống người bình thường rồi, không thanh tâm quả dục giống mấy tiên nhân trên trời nữa.

Thật kinh hỉ, bây giờ thật muốn hét lên...

Nhạc Tề Đế trên mặt không che giấu được vui sướng, trưởng nữ của hắn thay đổi rồi, thật muốn khóc, nếu mẫu thân nàng còn tại thế chắc sẽ rất vui vẻ khi biết chuyện này.

Lạc Bắc Thần được dẫn tới một cung điện tráng lệ, vừa bước vào cánh cửa, nàng liền ngửi thấy mùi quen thuộc, đó chính là quý khí, quyền thế, bên trong thiết kế tương đối trang nhã, mỗi món đồ từ nhỏ nhất cho đến lớn nhất đều vô cùng khó tìm kiếm trong thiên hạ, vào sâu trong tẩm cung là giường ngọc, nơi đây có một mùi hương rất thơm, rất dễ chịu, khiến tâm tình người thư thái cực điểm.

"Ngươi nghỉ ngơi đi." Nhạc Tề Ninh Uyển buông ra tay áo nàng, ánh mắt chỉ trên giường lớn phía trước, nhẹ giọng nói.

"Uyển nhi, ta có một chuyện muốn nói." Lạc Bắc Thần ở phía sau như nghĩ tới chuyện gì, mặt trở về nghiêm túc nói.

Nhạc Tề Ninh Uyển xoay người, ánh mắt nhìn nàng.

"Ta là nữ nhân." Lạc Bắc Thần nhìn nàng, nói thẳng ra.

Lời vừa rơi xuống, Nhạc Tề Ninh Uyển ngoại trừ hơi nhíu mày, ngoài ra không có biểu cảm nào khác.

"Nàng để ý sao?" Lạc Bắc Thần cởi ra ngoại sam, trung y, quăng lên giường, sau đó nhấc chân bước đến đem bản thân ngã xuống, thân thể nằm nghiêng, tay chống đầu, nhìn nàng hỏi.

"Không." Nhạc Tề Ninh Uyển nghe hỏi, thì lắc đầu.

Lạc Bắc Thần hài lòng với câu trả lời, nàng ngồi dậy cởi ra lớp trung y cuối cùng...

"Ngươi, ngươi định làm gì?" Nhạc Tề Ninh Uyển thấy nàng cởi hết ra, lập tức xoay người, thanh âm hơi rối loạn hỏi.

"Cởi y phục." Lạc Bắc Thần nhìn nữ nhân phía trước phản ứng, nàng cười cười đáp, sau đó đem thân thể y phục không chỉnh tề xuống giường, đi đến ôm nàng.

Thân thể Nhạc Tề Ninh Uyển bị người phía sau ôm, thoáng một cái cứng ngắt, sau đó mới thả lỏng, mặc cho nàng ôm mình đến bến giường.

Lạc Bắc Thần đem Nhạc Tề Ninh Uyển áp lên giường, không khí phút chốc nóng bức lên, lớp da thịt phía sau lớp trung y như muốn thiêu rụi mọi thứ xung quanh.

Hai người một trên một dưới, bốn mắt nhìn nhau, không ai mở lời cũng không ai lên tiếng, không khí cũng muốn đông lại, Lạc Bắc Thần nhìn nữ nhân dưới thân ánh mắt tan rã, hai má nhuộm một tầng hồng nhàn nhạt, hai cánh môi mấp máy muốn nói lại thôi.

"Uyển nhi, sinh cho ta một hài tử được không?" Lạc Bắc Thần mỉm cười, nụ cười dịu dàng trìu mến, ánh mắt chờ mong nhìn xuống Nhạc Tề Ninh Uyển.

Nhạc Tề Ninh Uyển có thể cảm nhận được thân thể người phía trên rất nóng, thân thể nàng cũng không biết vì sao có một cái cảm giác kỳ lạ nóng theo, cảm thấy khó chịu, làm nàng lạ lẫm, nàng nhìn Lạc Bắc Thần ánh mắt mong chờ, nàng hai môi mím lại, tựa hồ đang rất do dự, đến khi người phía trên định đứng dậy, nàng siết chặt lại vạt áo Lạc Bắc Thần, hai má đỏ ửng nhẹ gật đầu một cái, sau đó nhắm hai mắt lại.

Lạc Bắc Thần thấy người phía dưới do dự, nàng cảm thấy mình hơi quá vội, nên định áp xuống dục vọng đứng dậy, nhưng không ngờ là Nhạc Tề Ninh Uyển siết chặt nàng lại, gật đầu cho phép.

"Nàng không cần gượng ép, ta không nóng vội, ta có thể chờ." Lạc Bắc Thần nghĩ như vậy, nên lắc đầu ôn nhu nói.

"Ta nguyện ý, ta... ta muốn sinh con cho A Thần." Nhạc Tề Ninh Uyển nghe vậy, nàng mở mắt ra, lắc đầu một cái, đỏ mặt ngượng ngùng nói.

Lạc Bắc Thần nghe vậy thì kinh ngạc xen lẫn vui mừng, nhìn xuống Nhạc Tề Ninh Uyển, thấy nàng là thật nguyện ý, mà mình cũng đang máu huyết sôi trào, nên lập tức y phục của người phía dưới từng cái một bị quăng xuống giường, yếm, tiết khố cũng nằm rải rác trên nền...

Lạc Bạc Thần dùng thân thể mình cọ vào thân thể mềm mại bên dưới vài cái, đem mặt vùi vào hai đồi song phong to lớn ma sát, xúc cảm mềm mại khiến đại đão tê dại đạt cực khoái.

Nhạc Tề Ninh Uyển hai má đỏ ửng lên một mảnh, nàng mím môi cố không cho cổ họng thoát ra âm thanh nào, bên dưới của nàng có thể cảm nhận được nó giật giật mấy cái, phía bụng dưới cũng xẹt qua một dòng nước ấm, sau đó tê dại, ngứa ngáy, bên trên bị cọ đến vừa ê vừa tê dại...

Lạc Bắc Thần đem mặt cọ mà thích thú, nơi này vừa mềm vừa thơm, rất êm ái, nàng hai tay ôn nhu xoa xoa vòng eo bên dưới, môi lưỡi càng ngày càng khô khan, đến khi kích thích đến cực điểm, nàng mới hé môi ngậm lấy một bên đóa hoa hồng nhạt đang cương cứng dựng thẳng.


"Ưm." Nhạc Tề Ninh Uyển bị cảm giác lạ tấn công, cuối cùng cũng hé môi rên một tiếng, khoái cảm đang dần dần xâm nhập vào các dây thần kinh, đầu óc tê dại căng lên.

Lạc Bắc Thần lần này nhẹ nhàng, động tác rất ôn nhu, nàng đây là không muốn lặp lại đêm nàng cùng Tuyết Vô Song triền miên, nên mỗi cái mút, cái hôn cũng không dùng lực bao nhiêu, một tay bên kia xoa đại bạch thỏ, nàng nhẹ nhàng xoa bóp mà thôi.

Tay kia của nàng vuốt ve vòng eo, sau đó đi lên vùng bụng bằng phẳng, vừa mới chạm vào thì nó đã hõm lại, người phía dưới cũng ngâm khẽ một tiếng.

Lạc Bắc Thần tay lướt qua bụng, nhẹ nhàng dời xuống hai bắp đùi trắng nõn, mới một cái đụng nhẹ người nàng liền run lên, hai chân vô thức kẹp lại.

"Không cần sợ, ta sẽ nhẹ nhàng." Lạc Bắc Thần âm thanh khàn đặc dỗ dành.

Nhạc Tề Ninh Uyển nghe vậy, hai chân mở ra, răng cố cắn môi để mình không kêu ra tiếng.

Lạc Bắc Thần chen đầu gối vào, nhẹ nhàng ma sát qua lại, người phía dưới theo nhịp điệu mà thở gấp, nhưng không nghe được âm thanh sung sướng nào, nàng không hài lòng mà dùng lực.

"Aa...." Nhạc Tề Ninh Uyển đôi chân run rẩy, cổ họng phát ra một tiếng rên nhè nhẹ, sau đó là liên tiếp âm thanh ưm a, khoái cảm đánh ập tới, như muốn cuốn trôi lý trí của nàng.

Lạc Bắc Thần hài lòng, tâm tình vui sướng, nàng cảm nhận bên trên đầu gối đã trơn ướt đầy ái dịch, nàng lui xuống phía dưới, đem hai chân nàng tách rộng ra sau đó để lên vai mình, ánh mắt nàng nóng rực khóa chặt dòng nước đang chảy ra, đã gần ba năm rồi, mình chưa thưởng thức, nay lại ở ngay trước mắt, khe suối theo lỗ nho nhỏ mà chảy một đường, hai cánh hoa đỏ nhạt hé mở sang hai bên, đang bị kích thích mà run rẩy, hai chân ở trên vai nàng cũng run lên.

"...Không... rất bẩn.." Nhạc Tề Ninh Uyển cố nhịn dục vọng, nàng nhìn xuống cái đầu đang chôn ở giữa hai chân mình, định làm cái chuyện không thể tin kia, nàng lập tức giữ giọng cho lạnh lùng nói.

"Ta đói." Lạc Bắc Thần thấy hai chân nàng kẹp lại, khó khăn muốn khóc, chu chu cái mỏ mếu máo nói.

Không đợi Nhạc Tề Ninh Uyển suy nghĩ, thừa cơ nàng buông lỏng, hai tay lập tức kìm lại hai chân nàng, môi không nói hai lời một ngụm ngậm trọn lấy mê cốc, ái dịch, mật ngọt, đều bị nàng cho vào cổ họng.

"Aa ưn...." Nhạc Tề Ninh Uyển mặt đỏ bừng nhìn một màn, môi người kia vừa chạm đến, thân thể nàng liền tê dại sung sướng thêm mấy phần, miệng bắt đầu thốt ra hàng loạt tiếng xấu hổ.

Qua một lúc, Nhạc Tề Ninh Uyển hai đôi mắt mê man, miệng nỉ non tần suất ngày càng lớn, hai tay thì ôm lấy cái đầu phía dưới, hai chân run rẩy bần bật...

Lạc Bắc Thần hai tay vạch ra hoa huyệt, nhìn cái lỗ nhỏ chảy ra nước, nàng lưỡi đưa sâu vào, nhịp nhàng đưa đẩy.

Nhạc Tề Ninh Uyển hơi thở theo nhịp điệu mà dồn dập, càng ngày càng nhanh, cổ họng cứ bật ra âm thanh phóng đãng khiêu gợi, đến khi nàng bên dưới co giật mấy cái, thì Lạc Bắc Thần lại lấy cái lưỡi ra, thay vào là một ngón tay.

Ngón tay mới vừa đút vào, liền bị hút chặt, hai bên thịt ép lại như muốn cắt đứt ngón tay Lạc Bắc Thần.

"Uyển nhi, cái miệng nhỏ của nàng định cắn đứt tay ta a?" Lạc Bắc Thần bĩu môi, nhìn xuống nữ nhân đang vặn vẹo, cười hỏi.

"Đáng đời." Nhạc Tề Ninh Uyển đang mê man thì nghe âm thanh, nàng lập tức lạnh lùng mắng một câu, nhưng dù vậy, bên dưới vẫn thả lỏng hơn.

Lạc Bắc Thần cảm thấy bớt đau, nàng ngón tay đụng phải màng ngăn, ngón tay liền lui, ở ngoài lại ra vào mấy cái, đến khi người phía dưới sung sướng nỉ non, nàng mới lợi dụng đâm xuyên qua, cho nữ nhân của mình không quá đau.

Vừa đâm qua, máu liền ở hoa huyệt trào ra, nhiễu giọt trên giường tạo thành một đóa hoa diễm lệ nở rộ, Lạc Bắc Thần nhìn đóa hoa giống như bỉ ngạn này, trong đầu liền có một cảm giác kỳ lạ không nói rõ được...

Nhạc Tề Ninh Uyển bị đau đến cau mày, nàng thở gấp mấy cái, ngực phập phồng lên xuống.

Lạc Bắc Thần lắc đầu loại bỏ suy nghĩ, ngón tay mang theo tia máu đỏ tươi, luật động ra vào nhịp nhàng, lỗ của nàng rất nhỏ chỉ một ngón tay thôi đã khích chặt rồi.

"Ưm..." Nhạc Tề Ninh Uyển bị khoái cảm dập dờn tấn công, não nàng như muốn nhũn ra, cả thân thể như muốn tan chảy, bên dưới nhịp điệu nhẹ nhàng mỗi cái ra vào đều làm cho nàng tê dại thật nhiều, hạt đậu giật giật mấy cái biểu hiện chủ nhân của nó đang rất sung sướng, miệng nàng theo đó mà ngâm nga lên.

Lạc Bắc Thần nhìn xuống ái dịch chảy ra ngày càng nhiều, ngón tay bị độ trơn làm cho thuận lợi hơn, hai bên mép thịt hồng nhạt đang nhả ra nuốt vào ngón tay của nàng.

Lạc Bắc Thần hừ mấy cái, môi tìm đến người phía dưới hôn hôn, từ trong miệng nàng thả ra một viên thuốc, thuận lời cho vào miệng người kia, sau đó hai người lâm vào hôn sâu.

Tiếng môi lưỡi quấn quýt tạo ra âm thanh đỏ mặt, tiếng giao hoan va chạm tạo ra âm thanh đầy sắc dục, ra vào từ từ tăng lên, tốc độ cũng dồn dập.


"Aaa..." Nhạc Tề Ninh Uyển sướng đến rên lên một tiếng, nàng hai chân giật giật mấy cái, bên dưới thắt chặt, sau đó phun trào ra một dòng nước trắng, lỗ nhỏ ào ạt xuất ra ái dịch trơn ướt, Lạc Bắc Thần đưa bàn tay hứng lấy, sau đó đem lên môi uống sạch.

Nhạc Tề Ninh Uyển miệng còn nỉ non không dứt, hai mắt nhắm nghiền, thân thể đầy mồ hôi, da thịt đỏ ửng lên.

Lạc Bắc Thần vẫn cảm thấy cuồn cuộn dục vọng, nàng cởi ra luôn tiết khố của mình, đem chân nàng dang rộng ra, nàng liền từ trên ngồi xuống, hai nơi tư mật lập tức va chạm, hai âm huyệt chính xác nhập vào nhau...

"Hừ hừ...." Lạc Bắc Thần bị sung sướng làm quay cuồng, miệng thốt lên hai tiếng hừ nhẹ, bên dưới đè ép bắt đầu ma sát.

"Ưm...." Nhạc Tề Ninh Uyển cũng run lên, nàng miệng bật ra một tiếng rên, bên dưới thống khoái cực điểm như muốn đưa nàng vào mê ly.

Hai nơi bắt đầu ma sát mãnh liệt, Lạc Bắc Thần vẻ mặt khoái cảm hừ hừ, nàng bên dưới điên cuồng cọ sát, lâu lâu lại cọ mạnh vào hạt đậu, làm cả hai vì sướng mà run rẩy.

Ái dịch chảy ra ướt đẫm phía dưới của Nhạc Tề Ninh Uyển, người phía dưới hai chân run rẩy như muốn chịu không nổi nữa, thật sự thoải mái đến như bay bổng, lơ lửng, đầu óc hay dây thần kinh đều như muốn hò reo...

Lạc Bắc Thần nhẹ nhàng tách ra, sau đó lại áp vào, nhẹ nhàng ma sát, sau đó lại tăng tốc lên, tiếp nữa ấn mạnh vào.

"Aaa...." Nhạc Tề Ninh Uyển một tiếng la, sau đó cả người run lên, phía dưới ái dịch lại ào ạt xuất ra, hai chân khép lại run rẩy.

Lạc Bắc Thần chưa ra nên tiếp tục ma sát, nàng ánh mắt bị tràn ngập dục vọng chi phối, hai tay vừa nhào nặn ngực người phía dưới, bên dưới thì nhịp nhàng va chạm, âm thanh ái dịch nham nháp càng ngày càng lớn.

"Ưm..." Nhạc Tề Ninh Uyển còn chưa lấy hơi, thì người kia lại đến, lần này là tới tận hai nơi, kích thích cảm giác muốn điên lên, miệng nàng không ngừng rên a ưm.

Lạc Bắc Thần cảm giác mình sắp ra, hai tay thu hồi, bên dưới tách ra, tay nàng nhẹ đâm vào âm huyệt của Nhạc Tề Ninh Uyển, nhẹ nhàng vạch nó ra, sau đó chuẩn xác ngồi xuống, lỗ nhỏ của nàng liền áp sâu vào bên trong người phía dưới, cọ sát thêm hai cái, liền bụng nàng cuồn cuộn lên, bên dưới giật mấy cái.

"Aaa..." Cả hai cùng nhau hét lên, một lượng lớn ái dịch tất cả bị nàng dùng nội lực cho vào sâu bên trong tử cung người phía dưới không chừa một giọt, đến tận hơn mười tức, thì Lạc Bắc Thần mới lăn người mệt mỏi nằm qua một bên thở dốc.

Hoa huyệt của Nhạc Tề Ninh Uyển như chứa không hết ái dịch của nàng, mà trào ra một ít.

Nhạc Tề Ninh Uyển cảm giác ở bên dưới vừa truyền vào một lượng lớn gì đó, bụng dưới của nàng cũng nhô lên một chút, cảm giác rất ấm nóng, thoải mái.

Lạc Bắc Thần hình như quá mệt mỏi, nên đã ngất đi.

Nhạc Tề Ninh Uyển nghỉ mệt một lát, nàng rất muốn ngủ, nhưng khi nhìn lại người kế bên đang mê man, nàng liền bước xuống giường, đem ngoại y của Lạc Bắc Thần bao bọc thân thể, đi ra ngoài chuẩn bị một chút nước ấm.

Một lúc sau, nàng trở lại với một thau nước ấm, nàng đặt nó trên giường, sau đó đem cái khăn vắt nước, đem để lên người Lạc Bắc Thần mà lau.

Lạc Bắc Thần dù mệt mỏi nhưng ngủ cũng không sâu lắm, nàng khi cảm nhận được đụng chạm, liền hé ra đôi mắt, nhìn đến Nhạc Tề Ninh Uyển cười một cái, sau đó dịch thân thể, đem đầu mình nằm lên đùi nàng, mũi hít vài hơi sau đó nhắm mắt ngủ tiếp...







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.