Lúc Tàn Canh

Chương 12: Gặp lại



「Quãng đời còn lại ngàn vạn lần đừng gặp lại nhau, em sợ mình sẽ lại bất chấp tất cả mà chạy về phía anh」

Chương 12: Gặp lại

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

Đêm đó Ninh Lập Hạ mất ngủ.

Ba giờ sáng, Ninh Ngự gọi điện thoại tới, Ninh Lập Hạ không hề suy nghĩ lập tức ấn tắt. Quen biết bảy năm, đây xem như là lần đầu tiên cô nổi giận với anh ta.

Không cần biết là thế nào, đó vẫn là ba cô.

Có lẽ Ninh Ngự cũng thật sự không ngờ được Ninh Lập Hạ trước giờ ngoan ngoãn nghe lời khi nổi khùng lên cũng dữ dội như thế, vốn là người luôn ở thế thượng phong, khi đó đối diện với cô anh ta lại không có cách nào tiếp tục dùng những lời vô tâm mà mỉa mai cô nữa, đứng sững sờ ở đó mặc cho cô quay đầu rời khỏi.

Điện thoại vừa ngắt, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.

Ngoài cửa quả nhiên là Ninh Ngự.

Ninh Lập Hạ lườm anh ta một cái, hỏi: "Anh vẫn còn mặt mũi mà đến đây?"

"Cái kẻ la lối khóc lóc lại không phải tôi, sao tôi phải không còn mặt mũi?"

"Ai la lối khóc lóc chứ?"

"Chính là cái người vừa rồi quát vào mặt tôi ngay giữa đường lớn ấy."

"Muộn thế này rồi, có việc gì?"

Ninh Ngự đưa một cái túi to đến trước mặt cô.

"Em đau đầu, không có sức mà nấu cơm cho anh đâu."

Ninh Ngự tự nhiên như ở nhà vào bếp tìm bát đĩa: "Ai thèm ăn cơm của em. Nếm thử cua rang tôi làm đi, đây mới gọi là nấu nướng chân chính."

"Cũng không tệ." Tuy không có khẩu vị, nhưng Ninh Lập Hạ vẫn thử một miếng.

"Chỉ 'không tệ' thôi?"

Thật ra ăn khá ngon, ít nhất là ngon hơn sườn xào chua ngọt của Tưởng Thiệu Chinh rất nhiều. Cô đã trốn tránh Tưởng Thiệu Chinh hơn tuần nay, rốt cuộc là vì không đủ tin tưởng vào nghị lực của bản thân.

"Tự nhiên đần mặt ra thế?"

Ninh Lập Hạ đương nhiên không dám nói là đang nghĩ đến Tưởng Thiệu Chinh, cười cười giấu đi chột dạ trong lòng: "Lúc nằm trằn trọc trên giường em đã rất hối hận, lẽ ra không nên tức giận với anh. Nếu là một người khác bỏ rơi em rồi chạy đến đất nước khác lấy vợ sinh con, bảy năm liền bặt vô âm tín, em nhất định sẽ hận người đó đến chết. Thế nhưng ông ấy là ba em, dù biết bình an hạnh phúc của ông ấy là dựa trên khổ sở mất mát của người khác và ngày tháng sống trong nơm nớp lo sợ của em, thi em vẫn cảm thấy may mắn."

May mắn thì may mắn, rốt cuộc vẫn không thể làm lơ cái cảm giác bị ba ruột mình bỏ rơi. Liền mấy ngày sau đó, cô đều mơ thấy những chuyện trước đây.

Ký ức sớm nhất là khi cô bốn tuổi, mùa hè năm đó mẹ phải đi Cáp Nhĩ Tân tổ chức hội nghị, lại chỉ có thể mang theo một người. Bảo mẫu không trông được em gái luôn dồi dào sức lực, bởi vậy cô là đứa ngoan hơn rất nhiều bị bỏ lại ở nhà. Trẻ con thích được đưa đi chơi, cô năn nỉ rất lâu, hứa sẽ ngoan ngoãn nghe lời không gây thêm phiền hà cho mẹ, nhưng mẹ cô cũng chỉ hơi chần chừ, rất nhanh đã lấy lý do công việc bận rộn không có sức quản cả hai mà mang theo mỗi em gái.

Mỗi ngày mẹ đều gọi điện về hỏi tình hình trong nhà, em gái ở bên kia đầu dây không ngừng khoe khoang mình được đi chơi những đâu, gặp những ai. Mất đi bạn chơi đã rất cô đơn, lại cộng thêm tủi thân vì không phải là người được chọn khiến cô trở nên chán nản, đến bây giờ nhớ lại vẫn có thể cảm nhận được rất rõ ràng. Sau đó còn bất cẩn ngã cầu thang bị thương ở cằm, được gặp ba ba hiếm khi về nhà, mọi cảm xúc vỡ òa, cô một mực ôm ba gào khóc, nói mình cũng chưa bao giờ được đi xe lửa, cũng muốn đi đến những thành phố khác.

Hỏi rõ nguyên do, ba ba vốn bận rộn đến mức cả tháng chỉ có thể quay về nhà hai hay ba lần cứ thế bỏ lại toàn bộ công việc trên tay, đưa cô đi chơi khắp trời nam đất bắc, không chỉ có xe lửa, đến cả tàu thủy và máy bay cũng đều cho cô đi.

Sau khi quay về ba còn vì thế mà cãi nhau với mẹ một trận, cũng kể từ khi đó, mỗi khi mẹ ưu ái em gái hơn, ba sẽ bù đắp lại cho cô gấp ba lần.

Vì thế mà dù mẹ mới là người ở bên cô nhiều hơn, nhưng cô vẫn yêu ba nhất.

Năm mười bốn tuổi, ba mẹ bởi vì quá bận rộn công việc không có thời gian bồi đắp tình cảm mà tiến tới ly hôn. Ba tuyệt đối không chấp nhận từ bỏ quyền nuôi con, cô và em gái chỉ có thể tách ra. Cô đã sớm có quyết định nhưng lại không nói ra, chờ mẹ đưa ra lựa chọn.

Quả nhiên, mẹ lại lựa chọn em gái.

Cô chưa từng vì sự thiên vị này của mẹ mà ghét em gái, thế nhưng trong lòng thật sự buồn bã, càng trở nên thiếu cảm giác an toàn. Sau khi ly hôn, ba trong miệng mẹ là người hoàn toàn không quan tâm đến gia đình đã tranh thủ toàn bộ thời gian rảnh rỗi và sự kiên nhẫn của bản thân cùng cô trải qua quãng thời gian phản nghịch nhạy cảm nhất. Ngay cả khi đã có bạn gái vô cùng hợp ý cũng kiên trì chỉ tái hôn sau khi cô đã lấy chồng.

Trước khi ba rời đi, cô cũng từng nghe được chuyện ba đi vay tiền khắp nơi, nhưng lại cứng đầu không chịu chấp nhận từ "lừa tiền" để nói về ông. Trước đây ông luôn nói con gái quan trọng hơn cả bản thân, rốt cuộc vì sao cuối cùng bỏ rơi cô, Ninh Lập Hạ thật sự không hiểu.

...

Ban ngày kiệt sức vì công việc, đến đêm lại liên tục nằm mơ không được ngủ ngon giấc, hôm nay tinh thần của Ninh Lập Hạ rốt cuộc đã trên bờ vực sụp đổ, đến khi nhìn thấy Nhan Hàn Lộ đứng trước cửa còn nghĩ là mình hoa mắt.

Chớp mắt thêm mấy lần, càng cảm thấy không đúng. Lần trước gặp em gái đã cách đây mười năm, Nhan Hàn Lộ của lúc đó không có bộ dạng lolita như bây giờ.

"Sao ngốc ra thế!"

"Nhan Hàn Lộ?"

"Là em chứ ai! Thế giới này còn người thứ hai giống hệt chị hả? Mà bây giờ em theo họ mẹ rồi, là An Hàn Lộ."

Thật ra đã không còn giống hệt nữa, Nhan Hàn Lộ thấp hơn cô, mặt lại vẫn tròn tròn như xưa. Từ nhỏ em gái đã không chịu để cái miệng mình chịu thiệt, đương nhiên sẽ không thể nào tàn nhẫn với chính mình được như cô, ép bản thân đói thành mặt trái xoan.

Càng không giống là phong cách ăn mặc, từ sau năm hai mươi bốn tuổi cô đã cắt đi mái tóc dài, bắt đầu đi theo con đường thục nữ. Mà em gái khoác chiếc ba lô, mái cắt bằng, giống như dáng vẻ của nữ sinh mới tốt nghiệp trung học.

"Sao tự nhiên đến tìm chị? Không phải em đang học ở Nhật Bản à?"

"Đã tốt nghiệp rồi. Hay thật đấy, chị thì biết rõ tình hình của em và mẹ, lại không chịu nói là mình đang ở đâu! Còn phải nhờ ba hỏi thăm khắp nơi mới có được địa chỉ của chị. Chị giấu kỹ thật đấy, em với mẹ tìm bao nhiêu lâu nay cũng không tìm ra."

"Ba?"

"Ba dượng của chúng ta ấy." Vừa vào nhà, Nhan Hàn Lộ đã quen đường quen lối mở tủ lạnh của Ninh Lập Hạ, tự nhiên như mới chỉ tách ra từ hôm qua, "Chị, em đói, mau nấu cơm cho em, cơm trên máy bay khó ăn chết đi được."

"Gọi ba nghe cũng thân thiết quá nhỉ." Ninh Lập Hạ nói, rửa tay làm mì xào với bắp cải tím, "Hai người không tìm thấy chị?"

"Đúng đó, rốt cuộc chị trốn đi đâu hả! Mẹ lo chết đi được, từ đó đến giờ chưa bao giờ đổi số, thế mà chị cũng không thèm gọi lấy một cuộc. Lần này khó khăn lắm mới có được địa chỉ, mẹ lại sợ chị vẫn giận nên không dám đến gặp chị, phái em đến dỗ dành chị trước."

Ninh Ngự vẫn nói mình được ba và mẹ kế nhờ vả mới chăm sóc cho cô, Ninh Lập Hạ không hoàn toàn tin, nhưng lại không ngờ đến anh ta còn giấu cả tung tích của mình. Có lẽ vì ác cảm với ba ruột quá lớn, nên anh ta mới không tin tưởng cả người ba này.

Thật ra cô đã sớm không còn trách mẹ nữa, trong một gia đình hai con, nếu như cứ để bụng thì nhìn đâu cũng thấy bất công, hồi nhỏ cũng không phải mẹ không thương cô.

Thế nhưng năm đó quạn hệ của ba và ba dượng rất xấu, cô lại chưa hiểu chuyện, hành động theo cảm tính tự phân rõ ranh giới với mẹ, không chịu gặp lại bà. Sau đó ba gặp chuyện, cô cầu cứu mẹ bị từ chối đã nói ra những lời ngốc nghếch, mỗi lần nhớ đến sẽ thấy xấu hổ, không biết phải đối mặt thế nào, cứ thế trốn tránh cho đến bây giờ.

Nhan Hàn Lộ vẫn còn nói tiếp: "Nếu chị vẫn chưa hết giận thì đúng là nhỏ nhen quá rồi đấy! Năm đó ba thiếu nợ người ta nhiều như thế, kể cả lấy toàn bộ tiền phân chia mẹ nhận được sau khi hai người ly hôn, bán cả nhà đi cũng chỉ như muối bỏ biển, mẹ cũng phải tính toán cho tương lai của hai chị em chúng ta chứ? Hay là chị muốn mẹ mượn tiền chồng bây giờ để trả nợ cho chồng trước? Đại tiểu thư à, đừng có sống quá xa rời thực tế nữa, ăn, mặc, ở, đi lại, rồi tiền chữa bệnh, tiền ăn học, có cái gì không cần đến tiền? Mẹ chuẩn bị cả của hồi môn cho hai chị em chúng ta, phần của chị còn dày hơn của em đó! Cứ nói mẹ thiên vị, bây giờ đã thấy công bằng hay chưa?"

"Đừng nói nữa, mau ăn của em đi!" Ninh Lập Hạ đau đầu không thôi, đặt bát đũa ở trước mặt cô ấy, "Chị không giận, chị cứ nghĩ hai người đều biết tình hình hiện tại của mình rồi."

"Làm sao mà biết được! Lúc biết chị và Ninh Ngự sống với nhau em với mẹ muốn rớt cả cằm luôn ấy! Đúng rồi, chị với Ninh Ngự có quan hệ gì thế? Sao còn đổi cả họ theo anh ta rồi? Ninh Ngự đáng sợ như thế, cái khuôn mặt lạnh như núi băng ngàn năm chưa bao giờ thấy cười một cái, thật không thể tưởng tượng được chị sống với anh ta thế nào."

"Quan hệ giống với em và anh ấy thôi, anh em trên danh nghĩa. Anh ấy không muốn cười với em là vì em quá ồn áo. Đổi tên là ý của Ninh Ngự, năm đó người muốn tìm gϊếŧ ba quá nhiều, ba đi rồi tất nhiên họ sẽ tìm đến chị trút giận, đổi thân phận rồi chị mới có thể tiếp tục học đại học, trở lại cuộc sống bình thường."

Nhan Hàn Lộ rất khoa trương mà ôm ngực: "Tìm gϊếŧ? Không phải chứ! Sớm biết em đã không về đây, em cũng là con gái của ba, sẽ không gặp phải nguy hiểm gì chứ? Mà sao chị còn ở lại đây làm cái gì? Mau trốn với em đi thôi! Sao chị không tìm em với mẹ chứ, không lẽ chị không nhớ em chút nào à?!"

Hai năm trước cô cố tình về đây để tìm tin tức của ba, còn hiện tại, là vì vừa tìm được hứng thú thật sự với chuyện kinh doanh.

"... Bây giờ dù em chạy ra ngoài gào lớn 'tôi là Nhan Hàn Lộ' thì cũng không có ai chạy đến bắt em đâu. Thời thế nào rồi cũng phải thay đổi, thù hận có lớn đến mấy qua bảy năm cũng cần nguôi ngoai."

"Lừa người! Không nguy hiểm gì mà chị mang cái tên đã đổi quay về?"

"Trên tất cả các loại giấy tờ của chị đều ghi là Ninh Lập Hạ, sau này cũng quen biết những người không biết gì về quá khứ của chị. Chỉ là một cái tên thôi mà, cần gì phải đổi về rồi mất công giải thích với từng người một."

So với mẹ thì Ninh Lập Hạ nhớ em gái mình nhiều hơn, tình cảm từ nhỏ cùng lớn lên, cũng nhờ cảm giác vui vẻ từ tận đáy lòng này mà buồn phiền về ba được vơi bớt phần nào. Nhan Hàn Lộ không biết giữ bí mật, vì để bảo vệ ba, Ninh Lập Hạ không nói cho em gái biết cuộc sống gần đây của ông.

Giữa tiếng luyên thuyên không dứt của Nhan Hàn Lộ, Ninh Lập Hạ vậy mà có một giấc ngủ không mộng mị đến thẳng sáng.

Lúc tỉnh dậy, Nhan Hàn Hộ đang cầm điện thoại của cô.

"Chị, điện thoại của Tưởng Thiệu Chinh. Chị vẫn còn giữ liên hệ với anh ấy? Đúng rồi, Đường Duệ Trạch gần đây sao rồi? Có bạn gái chưa?"

--- Lời tác giả ---

Có cô bạn nói thích nam phụ hơn, yêu cầu đổi nam chính. Chủ yếu là vì chưa từng viết nam chính dịu dàng ôn nhu nên lần này muốn thử xem sao, hiện tại chỉ mới là bắt đầu thôi, sau khi rõ ràng tình cảm của bản thân chắc chắn sẽ có thay đổi...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.