Lúc Tàn Canh

Chương 29: Vòng đu quay



「Mọi thứ trên đời đều có thể dựa vào nỗ lực để đạt được, ngoại trừ tình yêu là dựa vào vận khí」

Chương 29: Vòng đu quay

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

Tiếp điện thoại của Tưởng Thiệu Chinh xong, Ninh Lập Hạ đặt bánh trung thu đã nguội hẳn vào hộp gỗ, nhanh chóng lái xe đến quán cà phê đã hẹn.

Cô không có thói quen đến muộn, thế nhưng đối phương còn đến sớm hơn cả cô.

Ninh Lập Hạ lái xe vào bãi đậu sau đó băng qua đường lớn, từ xa đã thấy Tưởng Thiệu Chinh đang ngồi bên cạnh cửa sổ sát đất đọc sách.

Phố xá vào dịp cuối tuần đặc biệt ồn ào tấp nập, người xe nườm nượp qua lại khiến người ta phải chóng mặt. Tưởng Thiệu Chinh mặc một chiếc sơ mi trắng thiết kế đơn giản, toàn bộ sự tập trung đặt trên trang sách, tĩnh lặng như nước, lại tựa như đã hoàn toàn cách biệt với thế giới náo nhiệt bên ngoài.

Ninh Lập Hạ lặng lẽ đứng ở nơi góc phố ngắm nhìn góc nghiêng của Tưởng Thiệu Chinh, trong đầu thoáng qua rất nhiều hình ảnh nhỏ vụn thời niên thiếu. Cô của khi đó dũng cảm biết bao nhiêu, dù là ngớ ngẩn nhưng cũng thật khiến người ta phải hoài niệm.

Cửa sổ sát đất giúp cho quán cà phê đón được nhiều ánh sáng mặt trời hơn, có hai cô bé khoảng mười sáu mười bảy đứng bên ngoài ngó vào trong, sau đó chụm đầu vào nhau tíu tít gì đó hơn nửa ngày, cuối cùng dùng toàn bộ dũng khí lấy cuốn vở bài tập trong chiếc túi vải, đẩy cửa đi về phía Tưởng Thiệu Chinh.

Không biết họ nói gì với Tưởng Thiệu Chinh, chỉ thấy hắn hơi giật mình, sau đó đặt cuốn sách trong tay sang một bên, cầm quyển vở bài tập lên chăm chú đọc, sau đó nhận lấy chiếc bút máy một cô bé đưa tới vừa viết vừa giảng giải, cứ như hoàn toàn không nhận ra ánh nhìn chằm chằm và khuôn mặt đỏ ửng của hai cô bé học sinh trung học.

Ninh Lập Hạ cười lắc lắc đầu đi vào quán cà phê, khẽ ho một tiếng rồi đưa tay gõ nhẹ lên mặt bàn Tưởng Thiệu Chinh đang ngồi, giả vờ xụ mặt nghiêng đầu nhìn hắn.

Mấy cô bé kia bị khí thế của cô dọa rồi, không đợi hắn giảng bài xong đã vội thu lại vở bài tập và vở nháp chạy biến, khiến Tưởng Thiệu Chinh ngồi một bên vẫn còn đang cầm bút máy của hai cô gái đó chỉ có thể cười khổ.

Ninh Lập Hạ đặt hộp bánh trung thu xuống trước mặt Tưởng Thiệu Chinh rồi ngồi xuống đối diện: "Lúc em bằng tuổi họ, mỗi lần thấy mấy vị học tỷ lấy lý do hỏi bài tiếp cập anh đều cực kỳ muốn túm tóc họ kéo ra ngoài."

"Sao em không xuống tay?"

"Sợ xuống tay rồi lại tạo cơ hội cho họ ở trước mặt anh bán thảm, cũng sợ anh không đứng về phía em. Không lẽ anh không nhìn ra họ đang muốn quyến rũ anh à?"

"Không để ý đến người khác, chỉ biết nếu là em thì không phải vì hiếu học thật."

"Nếu lúc đó em thật sự làm thế thì sao? Anh sẽ giúp em hay là mắng em?"

"Đều không. Anh sẽ thay em xin lỗi họ."

Ninh Lập Hạ bĩu môi: "May là em không làm thật, nếu không thì nhất định phải thất vọng rồi. Hẹn em ra đây gấp thế này, có chuyện gì hả?"

Tưởng Thiệu Chinh đẩy một chiếc điện thoại đến trước mặt cô, mẫu mã đã cổ lỗ sĩ lắm rồi. Ninh Lập Hạ cầm lên lật xem, hỏi: "Cái gì đây?"

"Chiếc sim trong máy này lấy số của em. Sau khi em rời khỏi, anh không gọi được cho em, đầu tiên là bị từ chối, sau đó là tắt máy. Anh sợ cuối cùng bị cắt số nên làm một cái sim khác, tạm thời giữ lại số này."

"Lúc rời khỏi đó hoảng quá nên em cũng bỏ quên cả điện thoại."

"Nếu như có người mất tích tìm em, thì chưa biết chừng sẽ gọi vào số này."

Ninh Lập Hạ ngẩn ra, sẽ có ai cách bảy năm còn liên lạc cho cô chứ? Ngoại trừ... ba.

Cô không biết Tưởng Thiệu Chinh đã biết ba quay về hay chưa nên chỉ có thể giả như không biết trước. Những năm này cô đã sớm chai lì với việc người khác nói về ba mình, thế nhưng sâu trong thâm tâm vẫn không muốn nhắc đến nó ở trước mặt Tưởng Thiệu Chinh.

Có lẽ là ai ở trước mặt người cũ cũng sẽ có cái tâm lý buồn cười này, sợ sẽ bị nhìn thấy một mặt đáng xấu hổ của bản thân, sợ người kia biết được sau khi chia tay cuộc sống của mình đã thảm đến mức nào.

"Tuy là không có tác dụng gì, nhưng giữ lại làm kỷ niệm cũng tốt. Cám ơn nhé!" Ninh Lập Hạ nhét điện thoại vào túi xách, "Ăn thử đi, em làm sáu vị, khoai môn, thập cẩm, sữa dừa, trà xanh, ô mai và mè đen, em thích nhất vị trà xanh nhân hạt sen đó, lấy nước trà Ô Long trộn với hạt sen làm nhân, nhưng lại khá ngọt, hợp dùng với cà phê đen."

Sau đó cũng không hỏi ý kiến Tưởng Thiệu Chinh, cô trực tiếp gọi một cốc cà phê đen cho hắn, còn mình là một cốc mocha nóng.

Hắn không thích đồ ngọt, ăn vào cũng không thấy ngon như cô mô tả, nhưng dưới sự mong chờ của cô không thể không trái lương tâm khen ngợi vài câu. Mocha nóng tỏa ra hương thơm ngọt ngào của sô cô la, lại không ngọt bằng khuôn mặt khi cười lên của Ninh Lập Hạ.

Cặp tình lữ học sinh ngồi gần đó đang hẹn nhau cùng đi vòng đu quay, Ninh Lập Hạ nhìn ra cửa sổ, nói với Tưởng Thiệu Chinh: "Vòng đu quay này đã ở đây được gần mười năm rồi mà em chưa đi bao giờ."

"Lúc mới mở cửa em nằng nặc muốn kéo anh đi, anh không muốn đi nhưng lại bị em quấn lấy không có cách nào, đành nói là nếu em thi đỗ vào trường của anh thì sẽ đưa em đi. Một trăm ngày trước kỳ thi chuyển cấp em đúng là liều mạng, tuy cuối cùng vẫn thiếu bảy mươi điểm, nhưng kết quả đã tốt hơn dự đoán của anh rất nhiều rồi."

Còn có chuyện này hả? Quá lâu rồi nên cô cũng chẳng nhớ nữa. Chỉ nhớ đúng là khi đó mất không ít công sức cho kỳ thi chuyển cấp, đáng tiếc từ trước đến giờ cô vẫn chỉ là một học sinh bình thường tư chất kém, có cố gắng thêm bao nhiêu cũng chỉ có thể học ở những trường thường thường, không giống như Tưởng Thiệu Chinh và Tống Nhã Nhu, cứ thế nhẹ nhàng đứng ở vị trí học bá bao nhiêu năm.

Nhưng mà thế giới này vốn không công bằng như vậy, có người từ khi sinh ra đã ngậm thìa vàng, ba mẹ cũng không nỡ mắng một câu, có người bẩm sinh khuyết tật, đến cả hai chữ "khỏe mạnh" cũng là một điều gì đó rất xa xỉ.

Xảy ra nhiều chuyện như vậy, hiện tại cô vẫn có thể thong dong ngồi ở đây đã là mãn nguyện lắm rồi, chẳng có lý do gì phải thở ngắn than dài so bì với người khác.

Ninh Lập Hạ chậc lưỡi: "Có gì đáng tự hào đâu, một mực đâm đầu vào ngôi trường với không tới. Nhưng bây giờ cũng đã học MBA ở trường anh rồi. Lúc trước đúng là quá ngu ngốc, một mình cũng đi vòng đu quay được, cần gì phải nài nỉ anh đưa đi?"

Tưởng Thiệu Chinh cười cười: "Vậy bây giờ đổi thành anh nài nỉ em, đi với anh đến đó được không? Nó hoạt động được mười năm rồi mà anh cũng chưa đi bao giờ."

Không biết cô nghĩ gì, vậy mà gật đầu đồng ý: "Được thôi, xem như trả ơn anh hỗ trợ em làm báo cáo."

Ai dè vừa ngồi vào cô đã hối hận rồi: "Cái này có thể dừng lại không, em muốn xuống."

"... Sợ là không thể."

Ninh Lập Hạ không có chứng sợ độ cao, nhưng nghe thấy tiếng kẽo kẹt trên đầu thì rùng mình một cái, nhớ đến những tin tức viết trên báo về đủ loại sự cố ở những khu trò chơi thế này, sợ rơi trúng vào mình, tưởng tượng từ trên cả trăm mét rơi xuống, cô thật sự không còn lòng dạ nào mà giữ hình tượng nữa: "Tưởng Thiệu Chinh, em ngồi cùng anh được không?"

"Tất nhiên là được."

Cô lập tức tháo đai an toàn bò sang, ai dè hai người cùng ngồi nên trọng lượng hết vào một bên khiến nó càng thêm chao đảo, Ninh Lập Hạ sợ đến mức vội túm lấy áo của Tưởng Thiệu Chinh.

Hắn nhịn lại không cười, dứt khoát ôm lấy vai cô.

Từ trên vòng đu quay bước xuống, Ninh Lập Hạ cảm thấy đầu váng chân nhũn.

"Lúc trước em quấn lấy đòi anh đi cùng cho bằng được có khi là vì muốn thừa cơ chiếm tiện nghi của anh." Cô thả tay khỏi áo của Tưởng Thiệu Chinh, cười tự giễu, "Nhưng đoán là có thực hiện được thì cũng sẽ hối hận thôi, sợ đến mức tim muốn nhảy ra ngoài thế này, vì chút lợi mà đem tính mạng ra đặt cược có đáng không?"

"Anh lại cảm thấy rất đáng." Tưởng Thiệu Chinh cũng thu tay về.

"Sao cơ?" Ninh Lập Hạ không nghe rõ, vừa muốn hỏi lại thì thấy mẹ con Tống gia dắt theo một đứa nhỏ đi ở đằng xa.

Cô vốn muốn giả vờ không thấy, thế nhưng họ đã đi thẳng về phía này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.