Lúc Tàn Canh

Chương 32: Động cơ



「Mong chờ vào những niềm vui bất ngờ trong cuộc sống, mong chờ tình cảm sẽ được hồi đáp」

Chương 32: Động cơ

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

"Em không biết, càng không hiểu ý của chị," Ninh Lập Hạ hết sạch kiên nhẫn, "Chị muốn nói gì thì cứ nói thẳng, đừng quanh co lòng vòng mãi nữa, em nghe còn mệt thay cho chị luôn."

Tống Nhã Nhu nghe vậy lại không hề tức giận, mỉm cười cúi đầu uống một ngụm Bích Loa Xuân(*), dừng một chốc mới hỏi Ninh Lập Hạ: "Em vẫn luôn không thích chị có đúng không? Trước đây là vì Tưởng Thiệu Chinh, còn bây giờ thì sao? Nếu vẫn là vì cậu ấy thì không sao, nhưng nếu là vì Ninh Ngự... thì thật sự là khiến người ta phải thương xót."

(*) 1 loại trà xanh

"Ninh Ngự là ai chứ? Đúng là thời gian em ở bên cậu ta lâu hơn chị, nhưng tuyệt đối không thể hiểu biết cậu ta hơn chị. Không phải vì chị tự đại hay vì cậy từng là bạn gái của cậu ta mà nói thế, mà vì trong quan hệ của chị và cậu ta luôn tồn tại hai chữ 'bình đẳng'. Nhưng em thì sao?" Tống Nhã Nhu cười đầy hàm ý, "Mọi thứ đều dựa vào cậu ta, coi chuyện câu ta nói gì nghe nấy là điều hiển nhiên, cứ thế thì lấy đâu ra tư cách hay cơ hội phân biệt đúng sai?"

"Em gặp được Ninh Ngự ở gần biệt thự nhà mình đúng không? Có biết vì sao cậu ta xuất hiện ở đó không? Bởi vì cậu ta đến đó thu hồi nhà của em đấy. Thật ra lúc đó em không cần phải vội vàng lên xe của cậu ta, những người đuổi theo ba em rất nghe lời Ninh Ngự, vì cậu ta chính là chủ nợ lớn nhất của ba em, cùng chung kẻ thù. Chẳng qua là những người đó không biết chú Nhan đầu tư thất bại, sau đó vay nợ khắp nơi, lừa tiền của họ hết thảy đều là nhờ Ninh Ngự ban tặng, là cậu ta đặt bẫy dụ chú Nhan đổ tiền vào đầu tư."

Ninh Lập Hạ im lặng từ đầu đến cuối vẫn không nhìn ra thay đổi gì, chỉ hỏi: "Sao chị biết những chuyện này?"

"Lúc đó chị và Ninh Ngự vẫn chưa chia tay."

"Chưa chia tay, nhưng là sắp bị nói chia tay đúng không? Kể cả em không có cơ hội phân biệt đúng sai thì cũng có cơ hội quyết định có tiếp tục ở lại bên cạnh Ninh Ngự hay không." Ninh Lập Hạ cầm túi đứng dậy chuẩn bị rời đi, "Ngại quá, vốn không nên nói những lời này. Chị đã mất công mất sức lên kế hoạch như vậy thì lẽ ra em phải làm ra vẻ cực kỳ ngạc nhiên hoảng sợ, sau đó đau lòng tột độ mới đúng như chị mong muốn. Có lẽ sau khi em hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng thì chị sẽ lấy lại được phần nào cảm giác cân bằng, nhỉ?"

...

Trước khi Ninh Ngự lên máy bay sẽ có thói quen gửi cho cô một danh sách dài những món mình muốn ăn.

Ninh Lập Hạ vừa kết thúc cuộc họp nhận được tin nhắn này, gọi điện cho em gái báo không về nhà ăn tối, sau đó tan làm sớm đi mua thức ăn.

Ở nhà có cả mẹ và em gái, cô chỉ có thể đến căn nhà Ninh Ngự mới mua, tất bật cả một buổi chiều. Ninh Ngự bước vào nhà, nhìn thấy một bàn thịnh soạn thì cười nói: "Học được thông minh rồi, biết lấy công chuộc tội cơ đấy."

"Lấy công chuộc tội gì?"

"Hôm qua em đi đâu?"

Ninh Lập Hạ lập tức biết anh ta đang nói đến Tưởng Thiệu Chinh, còn cố tình nói: "Không đi đâu cả, hiếm khi có ngày nghỉ thì ở nhà nghỉ ngơi thôi."

Ninh Ngự lạnh mặt, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng.

"Em làm hết một lượt món tủ rồi đó, muốn uống rượu không?"

"Được đấy." Liếc thấy bình hoa được thay mới, đổi thành hoa hướng dương, Ninh Ngự cười nói, "Đừng nói là em chuẩn bị cầu hôn tôi, muốn chuốc say tôi rồi gạo nấu thành cơm đấy nhé?"

Ninh Lập Hạ đang tìm bình rượu đế tức thì lườm anh ta một cái.

Ninh Ngự không hay nói nhiều hôm nay đặc biệt vì tâm trạng đang tốt mà nói đủ thứ chuyện trời Nam đất Bắc, thế nhưng uống hết nửa bình vẫn không có dấu hiệu đã say.

"Không có lần sau đâu." Anh ta chọc nhẹ ngón trỏ lên trán Ninh Lập Hạ.

"Sao cơ?" Ninh Lập Hạ không hiểu.

"Không được nói dối tôi nữa, đây là lần cuối cùng. Cũng không được gặp lại Tưởng Thiệu Chinh."

"Sao anh biết chiều qua em đi gặp Tưởng Thiệu Chinh?"

"Tất nhiên là tôi biết." Ninh Ngự hơi ngừng lại, nói tiếp, "Tống Nhã Nhu nói với tôi, xem đi, còn thành thật hơn em."

"Vậy anh có biết hôm nay chị ấy nói gì với em không?"

"Cô ta đi tìm em thật à?" Ninh Ngự lắc đầu cười, "Mông Chính đúng là cái đồ quạ đen, mấy người phụ nữ càng tự nghĩ mình hơn người thì cũng thật càng nhỏ nhen."

"Anh cũng không để tâm lắm chuyện em sẽ biết được nhỉ?" Ninh Lập Hạ cảm khái vạn phần, "Đúng là quan hệ của chúng ta từ khi bắt đầu đã không ngang hàng, nhưng em dựa dẫm hết vào anh, dĩ nhiên không có tư cách đòi bình đẳng."

"Chúng ta có chỗ nào không bình đẳng? Em đừng để ý lời Tống Nhã Nhu nói, tâm lý của cô ta có vấn đề nhưng giấu bệnh sợ thuốc, không chịu đi gặp bác sĩ."

"Anh không muốn em nói dối anh, nhưng anh vẫn luôn lừa em."

"Tôi lừa em chuyện gì?" Thấy sắc mặt của Ninh Lập Hạ trở nên khiêm túc, Ninh Ngự cũng mím môi, đưa tay véo nhẹ má cô.

Ninh Lập Hạ nghiêng đầu tránh đi: "Nghe nói bảy năm trước anh đến biệt thự nhà em là để thu nhà?"

Nghe được một câu này, Ninh Ngự lập tức tỉnh táo, trái tim đánh thịch một cái, thế nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên ý cười: "Đúng rồi, Tống Nhã Nhu nói với em? Đến chuyện này cũng biết, xem ra thám tử cô ta thuê được cũng không đến nỗi phí cơm gạo."

"Bảo sao năm ngoái lúc em đón sinh nhật anh lại chuẩn bị căn nhà cũ tặng cho em làm quà, em còn tưởng là anh chỉ nói đùa thôi."

"Em nói không muốn tức cảnh sinh tình, sau đó tôi đã bán rồi. Nếu em đổi ý thì tôi có thể mua về lại cho em."

"Ninh Ngự! Anh không có gì muốn giải thích sao?" Thái độ dửng dưng của anh ta khiến trái tim Ninh Lập Hạ dần nguội lạnh.

"Vì sao tôi phải giải thích? Tôi chưa bao giờ gạt em, một lần cũng không có, ân oán của tôi với ba em không liên quan gì đến em."

"... Anh lúc nào cũng đúng, chỉ trách em ngu xuẩn, tự mình chui đầu vào rọ còn tưởng là ân huệ trời ban."

"Cái gì mà chui đầu vào rọ? Mấy năm này tôi có đối xử tệ với em chút nào không?"

"Vậy xin hỏi rốt cuộc vì lý do gì anh lại đưa em đi? Rõ ràng anh biết những người đang lùng sục bắt em, chỉ cần nói một câu là họ sẽ thả cho em đi, cần gì phải cho em lên xe?"

"Quen biết thì sao? Lời nói của tôi không đáng giá thế đâu. Một khi tôi không thể thay ba em trả tiền thì em vẫn có khả năng gặp nguy hiểm."

"Ba em phá sản vay nợ khắp nơi, có phải là liên quan đến anh không?"

"Đúng," Ninh Ngự thẳng thắn đáp, "Nhưng đó cũng là ông ta tự làm tự chịu."

Mắt thấy Ninh Lập Hạ biến sắc, Ninh Ngự trước giờ không thích phí lời giải thích chuyện gì lại đặc biệt phá lệ một lần: "Em có thể nghe tôi nói xong rồi hẵng đưa ra phán đoán không?"

"Chuyện này hoàn toàn là ba em bắt đầu trước. Bởi vì mẹ em mà ông ta hận ba tôi, chuyện này cũng không khó hiểu, vợ cũ vừa ly hôn đã vội vã kết hôn, người ngoài không biết chân tướng sẽ nghĩ là ông ta bị đội nón xanh, trong sáng ngoài tối chế giễu ông ta. Kể cả ông ta không nghĩ sẽ vãn hồi lại mối quan hệ vợ chồng với mẹ em thì cũng không nuốt nổi mối nhục này."

"Nếu ông ta đối phó với ba tôi thì tôi sẽ rất khâm phục ông ta đấy. Nhưng không, ông ta không có cái lá gan đó, nhưng cũng không cam lòng, vậy là nhắm tới tôi vừa mới trở mặt với ba tự ra lập công ty riêng, thiệt cho ông ta nghĩ ra cái chiến thuật vòng vèo đó. Nếu không phải vì ông ta khúm núm trước kẻ mạnh hơn lại bắt nạt kẻ yếu hơn thành tính rồi, đắc tội ba của Tống Nhã Nhu lúc nào không biết còn nghĩ vẫn được người này coi là bạn bè thì đến bây giờ người bị truy nã có khi chính là tôi. May là có ba của Tống Nhã Nhu âm thầm báo tin, tôi mới kịp dừng lại trước bờ vực, không trúng kế của ông ta. Tôi giống kẻ nhu nhược bị người gài bẫy còn phải bấm bụng chịu đựng lắm sao? Tôi dùng thời gian ba năm tương kế tựu kế, nếu ba em đủ thông minh, hoặc biết dừng lại đúng lúc thì cũng sẽ không rơi vào kết cục hiện tại. Tôi chỉ liên thủ với ba của Tống Nhã Nhu dụ ông ta đầu tư sai chỗ, đồng thời không để ông ta có cơ hội xoay vòng phải lừa tiền xung quanh nhằm lấy chỗ hà bù chỗ hổng, nói đến cùng, vẫn là vấn đề của chính ông ta."

"Còn lý do cứu em, chẳng qua là tôi cảm thấy sau khi ông ta sụp đổ rồi, em giống một con cá vô tội bơi loạn trong chậu rất đáng thương, mới tiện tay thôi."

***

88: Lúc trước chỉ nghĩ do anh Ngự thẳng thắn quá nên mới nói câu nào chọc chịa người ta câu đó, sau chương này thì hiểu vì sao ảnh vô tình với ba của nữ 9 thế.

Có thù tất báo, nhưng cũng đã không đuổi cùng gϊếŧ tận, bởi vậy Bát nghĩ ảnh làm đúng, và ảnh chẳng có lỗi gì với nữ 9 cả, thậm chí nếu cuối cùng nữ 9 không thể sống cùng người đã hại ba mình (mà cũng không hẳn là hại, chỉ là gậy ông đập lưng ông thôi) thì cũng nên cám ơn ảnh một câu (nuôi không 7 năm), còn không cám ơn được thì cũng chẳng có quyền gì trách móc cả.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.