Lúc Tàn Canh

Chương 33: Tuyệt giao



「Trên con đường người đến người đi này, không phải sự việc gì cũng cần có kết quả」

Chương 33: Tuyệt giao

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

"Nên? Có phải em phải cảm tạ anh vì đại ân đại đức này không?" Ninh Lập Hạ tức đến mức bật cười.

"Ba em là ba em, em là em, tôi chưa bao giờ vì không thích ba em mà giận cá chém thớt sang em, em cũng nên nhìn nhận một cách khách quan."

"Anh hại em không có nhà để về, hại ba em chạy đông trốn tây, còn muốn em khách quan thế nào?"

"Tôi bắt ba em phải chạy trốn à?" Ninh Ngự cau mày, sau đó nhịn lại mềm mỏng nói, "Bỏ đi, tôi không muốn cãi nhau với em. Cứ cho là tôi có lỗi với em đi."


"Cứ cho là? Em thật sự không hiểu vì sao lúc nào anh cũng có thể lý lẽ hùng hồn như vậy?"

"Bởi vì tôi chẳng làm chuyện gì thẹn với lương tâm."

"Anh lừa em lâu như thế mà nói là không thẹn với lương tâm? Uổng cho em còn nghĩ rằng gặp được anh chính là may mắn nhất nửa đời này của mình."

"Vẫn là câu nói đó, tôi không gạt em, nếu như em hỏi thì chắc chắn tôi sẽ ăn ngay nói thật, chưa bao giờ tự nhắc đến với em là vì tôi cảm thấy chuyện giữa tôi và ba em không liên quan gì đến em."

"Trước ngày hôm nay em vẫn rất cảm kích anh, luôn cảm thấy có ơn thì phải báo, ngày hôm nay xem như có thể bỏ xuống cái gánh nặng tư tưởng này rồi. Ninh Ngự, đã đến lúc chúng ta nói lời tạm biệt." Ninh Lập Hạ đứng lên.

Ninh Ngự đuổi theo, chặn trước cửa: "Đừng có tức giận vớ vẩn kiểu này với tôi. Em muốn thế nào mới hết giận? Chỉ cần em nói ra, tôi nhất định có thể làm được.


"Nói lời giữ lời?"

"Tôi có thể giúp em tìm ba."

"Không phức tạp như vậy. Em chỉ cầu đến tự nguyện đi trong yên bình."

Ninh Ngự im lặng nhìn Ninh Lập Hạ, mấy giây sau chợt thả bàn tay chặn trên cửa, cười: "Chúc mừng em, cuối cùng cũng tìm được lý do tốt nhất thoát khỏi tôi."

Hai chữ "thoát khỏi" này khiến Ninh Lập Hạ đau xót, nhưng không lưu luyến thêm một giây nào nữa, cô đẩy Ninh Ngự, mở cửa bước nhanh ra ngoài.

...

Ninh phu nhân ở nhà Ninh Lập Hạ nhiều tuần, trì hoãn đến khi không thể trì hoãn thêm nữa mới dẫn theo con gái nhỏ quay về. Lúc đưa mẹ và em gái ra sân bay, Ninh Lập Hạ còn hơi mừng thầm vì rốt cuộc có thể yên tĩnh trở lại, về đến nhà, nhìn căn phòng trống trải, cô lại cảm thấy không quen, mùa hè náo nhiệt rốt cuộc vẫn phải trôi qua, làm bạn với cô chỉ còn lại cô độc.


Công việc vẫn bận rộn như trước, thế nhưng tâm tình xuống dốc vẫn mãi không thể kéo lên, Ninh Lập Hạ biết, ngoại trừ vì em gái quay về, còn vì Ninh Ngự. Bảy năm đã quen dựa dẫm vào anh ta, không thể cứ muốn cắt đứt là cắt đứt được.

Phiền phức kéo đến hai chiếc nhà hàng và một phòng làm việc chưa bao giờ dừng lại, trước đây cũng là cô tự giải quyết, nhưng lại không mệt mỏi như bây giờ -- Cô của trước đây luôn có Ninh Ngự ở phía sau, làm gì cũng không cần sợ trước sợ sau. Lật xem danh bạ điện thoại, Ninh Lập Hạ mới phát hiện ra ngoại trừ bạn của Ninh Ngự, ở ngay chính thành phố sinh ra và lớn lên này cô vậy mà lại không có lấy một mối quan hệ có thể nhờ cậy nào.

Chịu một vài thiệt thòi khi bị giở trò sau lưng, dồn hết mọi tươi cười lên khuôn mặt, chuyện phiền phức mới miễn cưỡng xem như được dẹp yên. Ninh Lập Hạ mệt mỏi nhiều ngày còn chưa kịp thay quần áo đã nằm phịch xuống giường, vốn định ngủ đến khi trời tối mịt, thế nhưng chỉ vừa đi vào giấc ngủ thì chuông cửa vang lên.
Cô không có hơi sức đi ra mở cửa, kéo chăn trùm qua đầu muốn tiếp tục ngủ, chuông điện thoại lại vang lên. Ninh Lập Hạ bực bội, không nhìn tên hiển thị trực tiếp tắt nguồn.

Yên tĩnh hai giây, ngoài cửa truyền đến tiếng của Vệ Tiệp: "Mình nghe thấy tiếng chuông điện thoại của cậu rồi, cậu có nhà không?"

Ninh Lập Hạ hết cách, chỉ đành đứng lên mở cửa cho cô ấy.

"Gọi bao nhiêu cuộc cậu đều không nghe, muốn hẹn cũng không hẹn được." Vệ Tiệp là khách quen của nhà Ninh Lập Hạ, quen đường quen lối như chính nhà mình, tùy tiện ném túi xách xuống rồi đi thẳng về phía tủ lạnh, "Đã bao lâu rồi cậu không nấu cơm hả? Sao toàn là trái cây hỏng với rau héo thế này?"

Đang ngủ thì bị ép tỉnh dậy, Ninh Lập Hạ đau đầu không chịu được, vừa day trán vừa nói: "Bận nhiều việc, mấy ngày này đều phải mời người ta ăn cơm, biết cậu tìm mình ngoại trừ rủ rê chơi bời thì cũng chẳng có chuyện gì quan trọng nên mới không nghe, mình thật sự không có thời gian rảnh chơi bời với cậu."
"Cái gì là không có chuyện gì quan trọng? Mình muốn học kỹ năng nấu nướng của cậu, Ninh Ngự thích đồ ăn cậu nấu đến mức muốn kết hôn với cậu, lợi hại thế nào hả!" Vệ Tiệp mới lên làm bà chủ một lòng muốn buộc chặt dạ dày của chồng mình, "Mình còn tưởng cậu giận dỗi với Ninh Ngự nên không muốn để ý mình chứ!"

Nghe một câu cuối cùng, Ninh Lập Hạ mới giật mình nhận ra, đến cả cô bạn thân duy nhất cũng là sắp xếp của Ninh Ngự: "Mình không giận dỗi với anh ấy, là tuyệt giao."

"Vì sao?" Vệ Tiệp ngạc nhiên, "Tuy là anh ta hơi đáng ghét, nhưng cũng là một lựa chọn không tồi, còn là một quý ông độc thân nghiêm túc cấp kim cương, nhân lúc anh ta ấm đầu tranh thủ kết hôn với anh ta tuyệt đối không phải là lựa chọn sai lầm. Kể cả sau này anh ta có chán rồi thì cũng được chia không ít tài sản, hoàn toàn không phải lo đến nửa đời sau. Nhìn cậu của bây giờ mà xem, hai mắt thâm đen da thì vàng vọt như phụ nữ trung niên mất cân bằng nội tiết tố ấy."
"... Tốt thế thì cậu đi mà thử?"

"Mình có Cận Vĩ rồi, cuộc sống vợ chồng cũng rất ngọt ngào, không phải cậu đang không thích ai à! Người không có tình yêu thì lấy ai cũng là lấy, chi bằng tìm một người có thể đảm bảo. Đúng rồi, sao cậu lại tuyệt giao với Ninh Ngự? Mới đây mình còn nghe Cận Vĩ nói anh ta bỏ cả nửa ngày đi chọn mẫu thiết kế nhẫn rồi yêu cầu người ta khắc chữ cái viết tắt của hai người lên đấy. Anh ta không thể quay ngoắt nhanh như thế được, không lẽ là cậu đá anh ta?"

"... Sớm biết cậu đến chỉ để hóng chuyện bát quái thì mình đã giả điếc tiếp tục ngủ rồi." Nguyên nhân tách ra với Ninh Ngự, cô không nói với mẹ và em gái, càng sẽ không nói cho người không biết chút nào về hoàn cảnh gia đình cô như Vệ Tiệp.

"Mình quan tâm cậu thôi mà!" Vệ Tiệp quan sát sắc mặt của Ninh Lập Hạ một lát rồi tự mình đi đến kết luận, "Ninh Ngự này xem như là lần đầu bị người ta đá, bảo sao dạo này tâm tình kém như vậy. Nhưng cậu cũng hại Cận Vĩ nhà mình thảm rồi! Ninh Ngự vốn đã khó hầu, bây giờ thì càng khó hầu hơn. Đúng rồi, anh ta nói Cận Vĩ làm thủ tục chuyển hết danh nghĩa sang cho cậu. Nếu cậu chỉ muốn giận dỗi với anh ta thì cứ giả vờ nói không cần đi. Đàn ông ấy à, càng có tiền lại càng đánh giá cao phụ nữ không ham tiền. Còn nếu là thật thì phải quyết tâm không dính dáng tới anh ta nữa, ngàn vạn lần không cần ngốc nghếch tỏ ra thanh cao làm gì, mặt mũi gì đều không quan trọng bằng ấm no sau này."
Ninh Lập Hạ biết Vệ Tiệp cũng là muốn tốt cho mình, gật đầu cám ơn: "Mình biết."

Nhà hàng và phòng làm việc là toàn bộ tâm huyết của Ninh Lập Hạ, dĩ nhiên cô sẽ không từ bỏ nó, nhưng vẫn muốn chuyển lại toàn bộ tiền đầu tư trả cho Ninh Ngự. Chuyện này không liên quan đến thanh cao hay không thanh cao, nếu muốn phân rõ giới hạn với một người thì buộc phải khiến hai bên không thiếu nợ gì nhau.

Cô tính toán một chút, lấy toàn bộ tiền gửi tiết kiệm, lại vay thêm ngân hàng là có thể trả gần hết rồi.

Thế nhưng thủ tục đã làm xong mà mãi không nhận được tiền, Ninh Lập Hạ nghi ngờ là có sự nhúng tay của Ninh Ngự, nhưng cũng không biết phải làm sao, đang lúc quẫn bách thì Khương Kiều An gọi điện đến.

Nghe là chuyện thanh toán chi phí chế tác còn lại từ miếng lam bảo thành châm cài ngực, Ninh Lập Hạ ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng lên tiếng: "Kinh tế của mình đang xảy ra vài vấn đề, gần đây đang cần dùng tiền gấp. Không biết có thể trả lại không? Mọi chi phí tổn thất do đã bị chế tác mình sẽ trả đầy đủ."
Khương Kiều An vô cùng thoải mái: "Cũng không phải là chế tác hỏng. Nếu cậu đồng ý thì mình giúp cậu để trong cửa hàng bày bán, loại lam bảo này rất hiếm, kiểu dáng cậu lựa chọn lại rất kinh điển, chắc chắn là bán được giá cao. Sau khi bán đi rồi mình sẽ khấu trừ chi phí chế tác rồi hoàn lại tiền lam bảo cho cậu."

"Tất nhiên là được, nhưng như vậy thì làm phiền cậu quá."

"Chỉ là một cái nhấc tay thôi, cậu là khách hàng quen của mình mà, đừng khách sáo."

Cô gái ngồi đối diện Khương Kiều An nghe được cuộc điện thoại này từ đầu đến cuối, bèn đặt chiếc nhẫn trong tay xuống, hỏi: "Cài ngực làm từ lam bảo? Cho em xem đi, mấy thứ như nhẫn dây chuyền vòng tay em đã có nhiều lắm rồi, nhưng đúng là chưa có cái châm cài ngực nào!"

Khương Kiều An mở két sắt bên cạnh, lấy hộp gấm đựng châm cài ra: "Chiếc châm này quá hoa lệ, tuổi của quý khách có lẽ sẽ không hợp lắm."
Cô gái vừa nhìn đã yêu thích cực kỳ, cầm mãi không buông: "Ai nói không hợp! Lễ phục cho tiệc sinh nhật hai mươi tuổi của em rất hợp với nó, chính là nó rồi, bao nhiêu tiền ạ?"

Nghe Khương Kiều An báo giá xong, cô ấy trợn mắt há mồm: "Đắt thế ạ, tiền tiết kiệm của em đúng là không đủ... Nhưng cũng không sao, anh họ của em có tiền!"

Tưởng Thiệu Chinh chỉ có một cô em họ này, gọi một cuộc lập tức đến.

"Không phải anh không có thời gian chọn quà tặng em à? Em sợ anh mệt nên đã thay anh chọn xong rồi, mau lấy thẻ ra thanh toán nè."

Tưởng Thiệu Chinh cười lấy thẻ ra: "Nói như thế thì anh phải cám ơn em rồi nhỉ?"

"Đương nhiên rồi, anh tìm đâu ra được cô em gái quan tâm cho anh như thế, phải mời em ăn cơm mới được! Đây, chính là nó, đẹp không?"

Tưởng Thiệu Chinh tùy tiện liếc qua chiếc châm cài ngực trên tay cô ấy, bỗng hơi giật mình, quay sang Khương Kiều An: "Đây không phải là..."
Khương Kiều An mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy."

"Sao cô ấy lại không lấy nữa?"

"Hình như là vì đang cần tiền gấp."

Tưởng Thiệu Chinh suy ngẫm một lát, sau đó quay sang nói với em họ: "Tối nay anh còn có xã giao, không mời em ăn cơm được, em chọn một chiếc châm cài khác đi."

"Không có thời gian ăn cơm là tặng thêm một chiếc khác hả? Oa, anh hai đúng là hào phóng! Hơn hẳn lão đại!"

Cô ấy không khách sáo, theo đề cử của Khương Kiều An chọn được một chiếc khác.

Thanh toán xong xuôi, Tưởng Thiệu Chinh trước một bước lấy đi lam bảo: "Chiếc này anh phải tặng cho người khác, chiếc còn lại là quà sinh nhật cho em.

Cô ấy nhất thời ngẩn ra, sau đó thì bừng bừng tức giận: "Anh muốn tặng ai? Tống Nhã Nhu đúng không? Chị ta thì có gì tốt, lúc nào cũng im im ra vẻ nguy hiểm, mấy tên đàn ông các người ai cũng thích chị ta!"
"Không phải Tống Nhã Nhu, anh còn có việc, em tự về đi. Đi đường cẩn thận, tối mai mời em ăn cơm."

-- Lời tác giả---

Em gái của Tưởng Thiệu Chinh là nữ chính của bộ tiếp theo, tiếp theo chính là về chủ đề bác sĩ, bởi vì vẫn chưa nghĩ ra tên của cô ấy nên dùng tạm "cô gái" trước...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.