Lúc Tàn Canh

Chương 46: Bát quái



「Không sao không sao, tương lai còn dài」

Chương 46: Bát quái

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

Bỏ một cốc cà phê, Vệ Tiệp đã tìm hiểu xong nơi phát tán ra lời đồn này.

Theo như tin tức nhận được thì là do một giảng viên nữ dạy văn học hiện đại tung ra, Ninh Lập Hạ lập tức nghĩ đến Tống Nhã Nhu dạy văn học cổ đại.

"Không chỉ có chuyện ba của cậu, còn có chuyện khó nghe hơn, mình nói ra cậu tuyệt đối đừng tức giận."

"Không sao, cậu nói đi."

"Cô ta nói sau khi chú Ninh phá sản, cậu đã được một người đàn ông có tiền có thế bao dưỡng, còn thay tên đổi họ. Sau khi phong ba đi qua thì dựa vào vài phần sắc đẹp và đáng yêu quay về quyến rũ thầy Tưởng... Đúng rồi, cô ta còn nói cậu và thầy Tưởng bảy tám năm trước đã từng có một khoảng thời gian bên nhau, nhưng khi đó là cậu quấn lấy thầy Tưởng không buông... Bây giờ thầy Tưởng thấy cậu đáng thương không có ai dựa dẫm mới thương xót, lại vì người đàn ông bao dưỡng cậu cắn chặt không buông nên thầy Tưởng nổi lòng hiếu thắng, hồ đồ quay lại thành người theo đuổi cậu... Nghe nói người nhà thầy Tưởng cực lực phản đối chuyện hai người qua lại, mẹ thầy ấy bị chọc giận đến mức phải vào bệnh viện, sớm đã tuyên bố sẽ không đời nào cho cậu bước một chân vào cửa Tưởng gia... Vốn chỉ là một tin đồn không có căn cứ, nhưng vì thầy Tưởng quá nổi tiếng trong trường, giảng viên nữ và sinh viên nữ trong trường không thiếu người thích thầm thầy ấy, trước đây lại chưa từng chính thức có bạn gái, chuyện này mới càng ngày càng bị lan rộng ra. May mà cậu không hay đến trường, không thì lại bị ánh mắt của bọn họ đục lỗ trên người mất thôi. Hôm nay vừa nghe nói cậu đến trường còn có sinh viên nữ trốn học đến xem."


"Ba mình không phải họ Ninh, mà là họ Nhan, nhan trong nhan sắc, mình vốn tên là Nhan Cốc Vũ, Ninh Lập Hạ đúng là tên sau khi sửa lại." Ninh Lập Hạ xúc một thìa bơ cho vào miệng, chậm rãi nói.

"Hả?" Vệ Tiệp khó mà không tỏ ra ngạc nhiên, thấy Ninh Lập Hạ không tức giận gì, lại cẩn thận hỏi, "Mấy lời đồn đó không lẽ đều đúng hả?"

"Nửa đúng nửa sai đi." Ninh Lập Hạ cười, "Chỉ có một chuyện là làm quá lên, nói mình được bao dưỡng... Cậu đoán xem người đàn ông đó là ai?"

"Ai?"

"Cậu cũng biết đấy, Ninh Ngự."

Vệ Tiệp bị sặc trà sữa, ho khù khụ: "Nhổ vào! Ninh Ngự là anh trai trên danh nghĩa của cậu cơ mà! Tiêu tiền của anh trai là chuyện hết sức bình thường! Hai người đến tay còn chưa cầm bao giờ, cái gì mà bao dưỡng? Nhưng mà cũng không hẳn là không có gì... Nhưng rõ ràng là anh ta đơn phương có mưu đồ với cậu! Cắn chặt không bỏ? Loại người mắt cao hơn đầu đó mà liên tưởng được đến bốn chữ này sao!"


Mất lúc lâu mới bình tĩnh lại, Vệ Tiệp hỏi: "Rốt cuộc làm sao mà cậu lại đắc tội phải cô giảng viên này thế? Cô ta bịa đặt về cậu như thế, ngoại trừ chuyện bao dưỡng, toàn bộ sự thật từ miệng cô ta truyền ra đều bị bóp méo đi, ba cậu phá sản lừa tiền cũng không phải lỗi của cậu, gia đình gặp biến cố phải thu mình mà sống mấy năm mới được gặp lại mối tình đầu, câu chuyện tình yêu đẹp đẽ biết bao nhiêu. Nói thế thì, thầy Tưởng cũng từ Hulk ngốc nghếch biến thành người đàn ông siêu tốt trọng tình trọng nghĩa không màng danh lợi lại còn chung tình. Khéo là cô giảng viên này thầm mến thầy Tưởng nhưng không có kết quả mới sinh ra oán hận. Cậu mau đi mách với thầy Tưởng đi, nhớ phải tỏ vẻ đáng thương vào! Thầy ấy nhất định sẽ bù đắp gấp đôi cho cậu, dù sao cũng là họa từ hoa đào của thầy ấy mà ra! Lời đồn thì bỏ qua một bên đi, sớm muộn nó cũng sẽ phải hết nhiệt thôi, dù sao một năm này chúng ta cũng không cần đến trường quá nhiều."


"Đừng nói đắc tội, mình còn không quen biết gì với người này, nhưng cũng đã đoán ra được đại khái rồi."

"Vì sao? Nói thì đừng có nói một nửa thế!"

Dù sao cũng nhờ có Vệ Tiệp đi thăm dò, Ninh Lập Hạ thỏa mãn lòng hiếu kỳ của cô ấy.

"Một giảng viên nữ khác của khoa Văn là người quen cũ lớn lên từ nhỏ với mình và Tưởng Thiệu Chinh, chị ta còn là bạn gái cũ của Ninh Ngự, cũng là con dâu lý tưởng của mẹ Tưởng Thiệu Chinh. Vô cùng đáng tiếc là Ninh Ngự ghê tởm cái dáng vẻ giả vờ giả vịt của chị ta, Tưởng Thiệu Chinh lại không có hứng thú nam nữ gì với chị ta."

"Cậu đang nói ai thế? Lần sau mà gặp nhớ lén chỉ mình coi. Cậu cũng được lắm, uổng mình coi cậu như bạn thân nhất, giấu nhẹm luôn chuyện thầy Tưởng là mối tình đầu!"

"Cậu muốn gặp Tống Nhã Nhu? Không cần lén, lát nữa mình sẽ đi tìm chị ta, cậu không bận thì có thể đi cùng."
...

Lúc Ninh Lập Hạ đến khoa Văn, cuộc họp thường kỳ cũng vừa mới kết thúc.

Chờ cho lãnh đạo rời đi, giảng viên cũng đã tản đi được một nửa, Ninh Lập Hạ mới đi vào phòng họp. Quả nhiên gặp được giảng viên nữ ngày đó cô gặp đi cùng với Tống Nhã Nhu ở cửa hàng bán đồ gia dụng, mà Tống Nhã Nhu hiện tại cũng đang ngồi với cô ta.

"Xin chào, còn nhớ em chứ?"

Giảng viên nữ kia thấy Ninh Lập Hạ thì không khỏi giật mình, bởi vì đoán được lý do cô đến đây nên nụ cười trở nên gượng gạo, vô thức phủ nhận: "Em là?"

"Cô không nhớ mặt em, nhưng lại quan tâm đến chuyện riêng của em thật đấy."

"Nhớ ra rồi, em là bạn gái của thầy Tưởng." Giảng viên nữ giả vờ như bỗng nhiên tỉnh ngộ, "Nhưng em vừa nói gì cô không hiểu, có phải là có hiểu nhầm gì hay không? Ở đây không tiện nói chuyện, có muốn đến văn phòng cô uống một chén trà?"
Thoáng thấy một giảng viên trẻ ở đằng xa đang cố ý làm chậm lại động tác thu dọn đồ, Ninh Lập Hạ cũng không mấy bận tâm.

"Không cần đâu ạ, chỉ có mấy câu muốn hỏi. Chuyện em được người ta bao dưỡng là cô nói ra đúng không?"

Tống Nhã Nhu đứng dậy muốn điều hòa bầu không khí giữa hai người: "Lập Hạ, chắc là em hiểu nhầm rồi, sao cô Triệu có thể nói ra những lời đó chứ? Nể mặt chị, chờ hai người cùng bình tĩnh lại rồi nói tiếp được không?"

Ninh Lập Hạ mỉm cười: "Em rất bình tĩnh, không muốn nhận đúng không? Không sao, cô không sợ phải chịu tội phỉ báng thì em cũng không ngại mất chút công sức kiện ra tòa."

Thật ra trước khi Ninh Lập Hạ tìm đến, giảng viên họ Triệu này đã sớm hối hận vì đã nhanh mồm nhanh miệng nói ra chuyện riêng của thầy Tưởng, "Bí mật nói cho chị nghe thôi, đừng kể cho người khác đấy", câu nói này là lời vô dụng nhất mấy ngàn năm nay, lời đã nói ra thì khó mà thu về, thêm vào đó là tốc độ truyền tin đồn quá mức khủng khiếp.
Không ai muốn dính líu đến luật pháp, cô ta nghe Ninh Lập Hạ nói vậy thì gấp đến đỏ cả mặt: "Chúng ta vốn không quen biết, cô cũng không có ác ý gì với em."

"Chúng ta vốn không quen biết, vậy chuyện của em không biết cô nghe từ đâu?"

Cô ta dĩ nhiên sẽ không khai ra Tống Nhã Nhu.

Thấy cô ta im lặng không nói, Ninh Lập Hạ quay sang Tống Nhã Nhu hỏi: "Cô Triệu không quen biết gì em, chị lại là người lớn lên với em từ nhỏ, người bao dưỡng em trong miệng cô ấy trùng hợp là bạn trai cũ của chị, hẳn rõ ràng em và anh ấy không có quan hệ đó, nghe thấy cô Triệu nói sai về em sao lại không giúp em giải thích vậy ạ?"

Giảng viên nữ nghe thế thì hai mắt mở lớn, nghi ngờ nhìn sang Tống Nhã Nhu.

Tống Nhã Nhu cười lạnh: "Chị và cậu ấy đã chia tay nhiều năm rồi, sao biết được chuyện sau này của hai người chứ."
"Không biết? Chẳng phải chị là người rất thích gọi điện hỏi thăm người cũ đấy sao? Dù người ta không không thèm phản ứng cũng chẳng hề tức giận, đúng là tốt tính thật đấy. Tưởng Thiệu Chinh cũng thường ở trước mặt em khen chị hiểu lễ nghĩa, lúc mẹ anh ấy vào viện chị còn chạy đến bệnh viện nhiều hơn cả anh ấy, nghe nói lúc anh ấy bị gãy tay, quá chín giờ tối rồi chị còn không ngại khổ đến tận nhà tặng thuốc bổ, đúng là khiến người mang danh phận bạn gái là em đây phải xấu hổ không thôi, khó trách mẹ của Tưởng Thiệu Chinh lại muốn chị làm con dâu như thế."

"Chị và Tưởng Thiệu Chinh là bạn bè, mẹ cậu ấy là trưởng bối từ nhỏ chị đã kính trọng, ngã bệnh nằm viện dĩ nhiên chị phải đến thăm. Nếu như em để ý thì sau này chị sẽ giữ khoảng cách, cần gì phải ở nơi đông người này làm ầm lên hại cậu ấy mất mặt chứ? Chị biết em nhằm vào chị, đừng làm khó người vô tội." Tống Nhã Nhu cười rộng lượng, như người chị hiền từ đang nói chuyện với người em không biết phép tắc.
"Tung tin đồn nhảm mà là vô tội ạ? Trừ phi những lời này của cô Triệu là được nghe từ chính chị." Ninh Lập Hạ không nhanh không chậm nói, "Không sai, sau khi ba em phá sản đã gặp phải vài vấn đề về tài chính, người nhà anh ấy không thích hai bọn em ở bên nhau, anh ấy đúng là bị ngốc mới muốn cùng em gương vỡ lại lành, nhưng những chuyện này hình như chẳng liên quan gì đến chị, đâu đến lượt chị phán xét? Về chuyện mặt mũi của Tưởng Thiệu Chinh, hiện tại là ai đang bôi xấu anh ấy trong lòng chị và những người ở đây hẳn rõ ràng nhất, có nói thêm cũng vô ích. Có thể em không bước nổi chân vào cửa của Tưởng gia, nhưng chị cũng đừng mong được Tưởng Thiệu Chinh cúi đầu ném hết thể diện theo đuổi như em, ai cũng đừng có hòng."

Tưởng Thiệu Chinh nghe tin vừa chạy đến nơi nghe được lời này thì bật cười nói: "Ai nói em không bước nổi chân vào cửa của Tưởng gia?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.