Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời

Chương 216: Đời người như trò đùa dựa toàn bộ vào kỹ thuật diễn!



Cố Vân Tịch bên này càng cự tuyệt quả quyết, An Vân Tuyết bên kia càng cuống cuồng!

Rốt cuộc An Vân Tuyết tìm Cố Vân Tịch ba lần, Cố Vân Tịch rốt cuộc đáp ứng gặp cô ta!

Cố Vân Tịch không muốn đi ra ngoài, vì vậy địa điểm gặp mặt liền ở phòng làm việc trong một cái phòng tiếp tân nhỏ.

Đối mặt An Vân Tuyết, Cố Vân Tịch ngay cả ly cà phê cũng lười bưng tới, nói thẳng: "Nói đi! Rốt ruộc đến tìm tôi có chuyện gì?"

Đối với thái độ ngạo mạn của Cố Vân Tịch, An Vân Tuyết rất bất mãn, nhưng bất mãn nhiều đi nữa cũng chỉ có thể dằn xuống đáy lòng.

"Chị, em tới xem chị một chút, chị gần đây như thế nào?"

"Rất tốt!"

"Chị, chị đừng như vậy có được hay không? Em cũng chỉ muốn quan tâm tới chị, em"

"Tôi không cần ngươi quan tâm!"

An Vân Tuyết:" "

" Được rồi! "Cố Vân Tịch nói:" Tìm tôi rốt cuộc có chuyện gì? Không nói tôi đi! "

" Chờ một chút, em nói! Em nói! "An Vân Tuyết cắn răng, mình chuẩn bị nhiều lời kịch như vậy đều không phát huy được.

" Chị, một mình chị ở bên ngoài, chúng ta cũng không yên tâm, nhất là bây giờ chị lăn lộn trong vòng giải trí, chúng ta cũng rất lo lắng cho chị cho nên muốn mang chị về nhà! "

" Chị, An nghệ là công ty nhà mình, chị đi sau, tài nguyên An nghệ khẳng định cũng trước chặc trứ chị tới, chị thì trở lại chứ? Có được hay không? Ba nhiều năm cũng rất nhớ chị, ba lo lắng cho chị! "

Cố Vân Tịch cười lạnh một tiếng" Lo lắng cho tôi cũng sẽ mười năm cũng không thấy tới tìm tôi? Đem tôi ném ở vùng nông thôn, không nghe thấy, không hỏi, không lo lắng cho tôi? An Vân Tuyết, loại chuyện hoang đường này cô cảm thấy ai sẽ tin? "

Cố Vân Tịch càng như vậy, An Vân Tuyết ngược lại yên tâm bởi vì cô ta biết Cố Vân Tịch trong lòng vẫn là quan tâm.

Chỉ cần quan tâm liền tốt!

Chỉ cần quan tâm vậy thì sẽ trở lại An gia!

" Chị, ba cũng có nổi khổ, như vậy nhiều năm, ba thật ra thì luôn muốn đi xem chị, nhưng dì Vương bên kia một mực không để cho ba đi hơn nữa ba căn bản cũng không biết một mình chị còn đang ở nông thôn, còn tưởng rằng dì Vương mang chị đi đâu! "

Cố Vân Tịch sắc mặt hơi biến, An Vân Tuyết thấy vậy, liền biết cô nghe lọt tai, khóe miệng hơi câu khởi một nụ cười, cô ta tiếp tục nói:" Chị, chị cũng biết, dì Vương cùng ba sau khi ly dị quay đầu liền gả cho nhà giàu có ở đế đô, lúc ấy ba còn tưởng rằng dì đem chị mang đi cùng qua ngày tốt "

" Nhưng ai mà biết, dì chẳng những không mang chị đi, còn đem một mình chị sống ở nông thôn, còn không để cho ba biết, cố ý giữ lại một mình chị ở nông thôn chịu khổ, ba sau khi biết rất là thương tâm! "

" Chị "

An Vân Tuyết ba lạp ba lạp vừa nói, trên mặt Cố Vân Tịch nghe, thật ra thì tâm tư đã sớm bay đến ngoài chín tầng mây đi, chờ An Vân Tuyết rốt cuộc nói đủ rồi, Cố Vân Tịch mới nói:" Nói xong? "

" Chị "

" Cô đi đi! Tôi không muốn thấy cô, bất kể như thế nào An gia mười năm bất kể là sự thật, tôi đã trưởng thành có cha hay không không có vấn đề! "

Lời mặc dù cương quyết, nhưng giọng điệu mềm nhũn rất nhiều!

Nhất là, An Vân Tuyết thấy lúc này Cố Vân Tịch rất đau đớn!

An Vân Tuyết cười, vậy thì đúng rồi nói rõ lời cô ta có hiệu quả!

Cuối cùng, An Vân Tuyết rời đi, nói là ngày mai sẽ còn tới tìm cô!

Chờ cô ta rời đi, vết thương trên mặt Cố Vân Tịch liền trong nháy mắt biến mất, thật coi cô là đứa ngốc sao? Loại này chỗ sơ hở đầy dẫy lời bàn, cũng không biết xấu hổ lấy ra gạt người?

Nha đầu này xem ra nhiều năm như vậy đều bị An gia bảo vệ quá tốt, ngay cả chỉ số thông minh đều bị bảo vệ không có!

Đời người như trò đùa, toàn dựa vào kỹ thuật diễn!

Ngươi sẽ diễn! Ta cũng sẽ vậy!

An Vân Tuyết sau khi rời đi, Cố Vân Tịch trở về, tiếp tục công việc!

Ngày thứ hai, An Vân Tuyết quả nhiên lại tới, lần này, Cố Vân Tịch như cũ đem cô ta đuổi đi, nhưng thái độ so với trước đó mềm một ít!

Đến khi ngày thứ ba, An Đời Lâm rốt cuộc xuất hiện!

Kiếp trước cách nhiều năm, đời này mới gặp lại hắn, Cố Vân Tịch cảm thấy thật kỳ diệu!

Đời này phải lấy dạng gì phương thức bỏ tù hắn chứ?

Cố Vân Tịch Trong lòng nhiều hứng thú suy nghĩ!

Đối diện An Đời Lâm, thấy Cố Vân Tịch đầu tiên nhìn cũng rất không thích cô bé này!

Bất quá nhìn phân thượng con gái của hắn, hắn liền tạm thời đè xuống cảm giác không thích!

Nếu để cho hắn biết đối diện tiểu nha đầu này trong lòng thật ra đang suy nghĩ như thế nào bỏ tù hắn không biết hắn sẽ nghĩ như thế nào!

An Đời Lâm thích là cô gái An Vân Tuyết loại này khôn khéo làm người hài lòng, mẹ An Vân Tuyết chính là như vậy!

Nhưng là trước mặt Cố Vân Tịch, quá mức phách lối ác liệt, cô gái như thế trên người khí thế quá mạnh mẽ, đứng ở trước mặt cô sẽ có cảm giác bị áp bách!

An Đời Lâm rất không thích!

Mẹ, Cố Vân Tịch chính là như vậy!

Nếu không phải là bởi vì thật là mạnh, cũng sẽ không cùng An Đời Lâm sau khi ly dị, quay đầu liền gả cho nhà giàu có đế đô!

An Vân Tuyết để cho An Đời Lâm ngồi xuống, cùng Cố Vân Tịch nói một ít lời khen, Cố Vân Tịch một mực yên lặng, cô muốn nghe một chút giá hai người rốt cuộc có thể nói gì?

An Đời Lâm cửa ra câu nói đầu tiên, chính là:" Con tên này là nghệ danh sao? "

" Không phải! "

An Đời Lâm nhất thời cau mày" Con họ An, kêu An Vân Tịch, coi như năm đó là theo chân mẹ con, bị sửa lại tên, kia cũng hẳn kêu Vương Vân Tịch mới đúng tại sao phải họ Cố? "

" Tôi là theo chân ông ngoại lớn lên "

" Ông ngoại ngươi cũng họ Vương! "

" Có lẽ, ngoại công là cảm thấy hai cái họ cũng không xứng đi theo tôi! "

" Con "

" Ba! Người không phải luôn muốn thấy chị sao? Hôm nay chị ở nơi này đây! Người muốn nói cái gì, có thể trước mặt chị nói, không cần con chuyển đạt! "An Vân Tuyết thấy An Đời Lâm nổi giận, vội vàng cắt đứt hắn, nhắc nhở hắn hôm nay là tới làm gì.

An Đời Lâm thấy An Vân Tuyết cho ánh mắt tới, nghĩ tầm quan trọng con gái gả vào Tần gia, chỉ có thể đem tức giận ép xuống trong lòng.

" Họ Cố liền họ Cố đi! Con hôm nay ở vòng giải trí danh tiếng đã nổi, dùng chính là cái danh tự này, vậy sau này coi như nghệ danh thì cũng không cần sửa lại! "

Họ Cố cũng rất tốt ít nhất cùng An Vân Tuyết không giống như là chị em gái, đến lúc đó coi như truyền ra cái tai tiếng gì đối với Vân Tuyết ảnh hưởng cũng nhỏ một chút!

" Vân Tịch, con cuối cùng vẫn là con gái An gia, từ trước ba không biết con ở nông thôn chịu khổ, cũng căn bản không biết con ở chỗ nào, mẹ con mang con đi, sau đó liền gả cho nhà giàu có ở đế đô, bả ta cùng ba nói, bà ta mang con đi hưởng phúc để cho ta không nên đi quấy rầy các người! "

" Ba vẫn cho là con ở đế đô sinh hoạt rất tốt! Ai biết, mẹ con ác độc như vậy, lại giấu diếm ba, còn đem một mình ngươi, một mình ở nông thôn bất kể con như thế nào "

" Vân Tịch, nhiều năm là ba không tốt, không có chăm sóc kỹ con, hôm nay rốt cuộc gặp được con, con cùng ba về nhà đi! Có được hay không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.