Hai người đứng trong không gian có vẻ chật hẹp đầy gượng gạo, một vấn đề làm người ta kiêng dè như vậy, lại bỗng nhiên cứ bị phun ra như vậy.
Cố Tử Mạt không ngờ, anh sẽ trực tiếp nhắc tới chuyện năm đó như vậy, kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Trong lúc nhất thời, cô không biết nên giải thích thế nào.
Mà đối với câu hỏi của anh, cô cũng không hiểu hết, nếu năm đó anh ta đùa giỡn với cô, còn bỏ rơi cô một cách ác độc như vậy, bây giờ sao lại làm ra vẻ ăn năn hối hận như vậy chứ?
Là do trong quá trình anh ta đùa giỡn với cô, đã sinh ra tình cảm chân thật với cô, cho nên theo năm tháng đổi thay, anh ta muốn tìm kiếm lại phần tình cảm đó sao?
"Đều đã trôi qua rồi, chúng ta đều đã bắt đầu cuộc sống mới, như vậy thì giữ một khoảng cách đối với cả hai đều tốt."
Cho dù sự thật là như thế nào, chỉ cần ban đầu anh ta có ý định đùa giỡn với cô, thì cô đã không thể nào tha thứ cho anh ta được.
Lúc nói lời này, cô lại cố ý lui về phía sau môt bước, cố ý tạo ra khoảng cách với anh ta.
Nhưng Cố Tử Mạt lại không ý thức được, hành động này của cô theo suy nghĩ của anh ta, lại quá mức vô tình chút.
"Những gì chúng ta đã trải qua, đều bị em xóa sạch khỏi đầu rồi, phải hay không?" Anh trào phúng nâng khóe môi, nhắm mắt lại, lại không che giấu được sự cô đơn đang tràn ra.
Cả đời này, anh chưa bao giờ hối hận một chuyện gì.
Vào giờ phút này, nhìn ánh mắt không có tình yêu đến gần như lạnh lùng của cô đối với anh, lại sinh ra vài phần hối hận.
Ban đầu, lúc cô ở bên cạnh anh, vì cuộc sống lâu dài ở nhà họ Hứa, anh bất đắc dĩ bỏ tay cô ra.
Hôm nay, gặp lại một lần nữa, anh mới phát hiện, từ trong lòng cô, đã vứt bỏ anh rồi.
Hình như đoạn tình cảm khắc cốt ghi tâm đã từng trải qua kia chỉ do anh tưởng tượng không có cơ sở ra mà thôi.
Mỗi lần nghĩ đến những gì đã trải qua, mới biết đau tận xương là cái tư vị gì.
Năm đó, lúc cô bị anh hất ra, bị anh tổn thương hết lần này đến lần khác, trong lòng cô cũng là tư vị như vậy sao? Thói đời, thật đúng là có tuần hoàn.
Chuyện cũ xẹt qua trong đầu anh giống như phim chiếu bóng, Hứa Ngộ mở mắt, tiến lên một bước, đôi tay nắm chặt lấy bả vai của cô, khẽ dùng sức, đôi mắt đen sâu thẳm tràn đầy không hiểu, ánh mắt mê mang, "Em hãy nói cho tôi biết, tôi phải làm thế nào với em đây, tôi phải làm gì với chính bản thân mình đây!"
Giọng nói của anh ta giống như đang mê sảng trong mộng vậy, sâu sắc như vậy, đầy khổ sở như vậy, giấu sự chán nản giữa hai hàng lông mày, đáng ra không nên xuất hiện trên gương mặt người đàn ông đã từng có nụ cười ấm áp nhất này.
Trong nháy mắt, Cố Tử Mạt bị vẻ mặt của anh là rung động.
Nhìn anh ta như vậy, trong đầu có hình ảnh thoáng qua rất nhanh, đó là Hứa Ngộ trước kia, hăng hái, nụ cười bức người.
Mà gần đây gặp lại Hứa Ngộ, nếu không phải môi mím thật chặt, thì chính là ánh mắt trỗng rỗng.
Như này cũng không giống anh ta!
Cô đã từng một lần rất tin, thời gian sẽ làm thay đổi một con người, đạo lý này, đã nghiệm chứng trọn vẹn trên chính bản thân cô rồi.
Trước khi bị Hứa Ngộ làm tổn thương, trên người cô không hề thiếu năng lượng, cô sẽ ngồi tán gẫu cùng Lục Duật Kiêu trên ghế dài ở công viên, cũng sẽ cười chào hỏi cùng nhân viên môi trường trên đường, nụ cười trên mặt cô, là rạng rỡ cởi mở.
Nhưng đã trải qua sự thương tổn của Hứa Ngộ, lại liên tiếp chịu đả kích, cô bị đưa ra nước ngoài học điều hương, cô dần dần xa lánh cùng người xung quanh, không muốn tiếp xúc với nhiều người, cô luôn phòng bị, chỉ sợ bởi vì bản thân mình khiến cho người khác bị tổn thương, cũng sợ người khác sẽ làm thương tổn tới mình!
Thời gian trôi qua, Hứa Ngộ cũng thay đổi, cái loại hăng hái phát ra từ nội tâm đó, đã biến mất trên gương mặt của anh ta.
Mặc dù lúc ở phòng hóa trang, cô nhìn thấy anh ta nhiệt tình chào hỏi với những người xung quanh, nhưng cô nhìn ra được, nụ cười trên mặt anh, còn chưa đạt tới đáy mắt, cũng không có đạt đến đáy lòng.
Anh ta nhiệt tình tiếp xúc với người xung quanh, chỉ là giả dối, chỉ là cư xử lễ phép!
Năm đó, ai vì ai mà thay đổi?!
Trong đầu mơ hồ có nhiều suy nghĩ thay đổi xẹt qua, cô muốn bắt lấy, thì lại không thấy có bóng dáng, cuối cùng chỉ còn lại nối đau như kim châm muối xát.
Thấy sắc mặt của cô có vẻ tái nhợt, Hứa Ngộ sửng sốt, sau đó nhanh chóng ý thực được điều gì, "Tử Mạt, em làm sao vậy?"
Cố Tử Mạt cắn môi, lắc đầu một cái, cô hiểu, Hứa Ngộ mang đến giấc mộng cho cô, hay nó vẫn đang tồn tại.
Cô nhìn thẳng vào tròng mắt của anh ta, quả quyết dứt khoát mở miệng, "Hứa Ngộ, anh không có tư cách nói với tôi những chuyện đã trải qua, cho dù là hôm nay anh giúp tôi! Anh giúp tôi, đúng ra tôi nên cảm kích, nhưng những chuyện anh đã làm với tôi năm năm trước, cũng đã đủ trao đổi cho nhau rồi, tôi cũng không cảm thấy là mình nợ anh! Có rất nhiều người nói, sau khi chia tay vẫn có thể làm bạn bè như cũ, tôi cảm thấy chắc chắn là bọn họ không biết tình huống của chúng ta, anh và tôi, sau khi chia tay gặp lại nhau, vô luận như thế nào cũng không thể làm bạn bè, mặc dù —— anh và Diệp Nhất Đóa có bước vào con đường hôn nhân! Hứa Ngộ, nếu như anh đủ thông minh, cũng không nên tới tìm tôi, lại càng không nên liên lụy với tôi nữa!"
Buổi nói chuyện, nói rõ tất cả vấn đề, cũng ngăn cách hai người ra hai bên bờ của dải Ngân hà!
Hứa Ngộ nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô, cười đến chật vật, hậm hực buông hai tay đang giữ vai cô ra, "Tôi hiểu rõ, tôi cũng nhớ được, nhưng tôi...... Tôi sẽ không buông tha!"
Cố Tử Mạt híp mắt, mệt mỏi nói lời mỉa mai, "Hứa Ngộ, đã ăn trong bát nhìn trong nồi, anh đúng là có một bộ!"
Không đợi anh ta nói tiếp, cô lạnh lùng liếc anh ta một cái, xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng cô càng ngày càng xa, anh cười khổ, anh bước một bước sai lầm, tạo thành hiện tại mỗi bước đều sai.
Khóe miệng xẹt qua một nụ cười tự làm khổ không thể sống, cánh tay bị thương từ từ nâng lên, nắm thành quyền, bỗng chốc đánh về phía cửa sổ đối diện.
‘ phanh ’ một tiếng, tiếng thủy tinh vỡ nát dưới đất, đau đớn lan tràn ở từng đốt ngón tay, nhưng trong lòng lại càng đau đớn kịch liệt, không có lúc nào, âm thầm xâm nhập vào từng góc trong cơ thể của anh.