Lục Thiếu Cưng Vợ Tận Trời

Chương 125-4: (tiếp)



Lần này sản phẩm của công ty thành công lớn, kiếm nhiều tiền, hơn nữa còn kéo theo Quý tiếp theo cũng xán lạn theo, hiện tại trên dưới công ty đều được phát tiền thưởng, đương nhiên cũng muốn mở Lễ Chúc Mừng, muốn mời các đại cổ đông cùng nhân viên ưu tú dự tiệc.

Mà Cố Tử Mạt, làm nguyên nhân của tai tiếng cùng xì căng đan, đương nhiên có trong danh sách được mời.

......

Cố Tử Mạt không có sai hẹn, hơn nữa còn trang điểm lộng lẫy đến dự tiệc.

Cả bộ trang sức, tạo thành bởi bạch kim gắn những viên kim cương cao cấp nhất liên tiếp nhau, mỗi một cái khẽ động liền hiển lộ đường cong cơ thể cho thấy rõ hiệu quả của bộ lễ phục đặt may riêng.

Bên trên là một khối rubi màu đỏ hình bươm bướm như rót vào linh khí cho cả bộ trang sức, hai màu sắc dung nhập vào nhau tạp ra sự xinh đẹp cao quý, Hồng Bảo Thạch diễm lệ lấp lánh dưới ánh đèn, nhìn kỹ, trong bảo thạch giống như có ánh lửa sáng quắc.

Hồng Bảo Thạch với chất lượng như vậy, cực kỳ khó thấy trên thị trường, ánh mắt mọi người nhìn Cố Tử Mạt lại thêm vài phần ý vị.

Ngay cả Diệp Nhất Đóa cũng trêu chọc cô, nhỏ giọng cười ở bên tai cô, "Hôm nay chị có thể khiến cho tất cả phụ nữ ở nơi đây ghen ghét chết rồi, cẩn thận tối nay gặp ác mộng nhé."

Cố Tử Mạt sờ sờ cổ, trêu đùa, "Có thần kỳ như vậy? Ánh mắt của mọi người thật đúng là sắc bén, haiz, chị sợ rằng cả đêm nay đều sẽ tâm thần thấp thỏm bất an mất, đeo trang sức quý giá như vậy, chị chỉ sợ sẽ ngã bể đầu."

"Ngã bể đầu thì sợ gì chứ, làm cho Lục Duật Kiêu đưa chị một bộ khác, nếu em không đoán sai, đây cũng là bút tích của Lục Duật Kiêu." Nói tới đây, cô trừng mắt nhìn Cố Tử Mạt, rất thần bí nói sát vào bên tai Cố Tử Mạt, "Thậm chí vừa rồi có người nói, đã từng chụp được chủ nhân của bộ trang sức Hồng bảo thạch này, chính là phu nhân đầu tiên của Lục Hoài Nam —— Văn Gia."

Cố Tử Mạt hơi sửng sốt, không nhịn được sờ sờ dây chuyền trên cổ, "Em đừng làm chị sợ, lần này chị thật sự hoảng sợ, đây thật sự là......"

"Em cũng không rõ lắm, ngược lại chị...chị đeo trang sức quý giá của mẹ chồng, cũng không biết sao?" Diệp Nhất Đóa không dám lớn tiếng, nhỏ giọng nói.

Trong lòng Cố Tử Mạt có suy nghĩ thoáng qua, khẽ gật đầu với Diệp Nhất Đóa, "E rằng thật sự đúng vậy."

Lúc cô vừa ra đến trước cửa, thì Lục Duật Kiêu dặn cô đeo bộ trang sức này, khi đó, anh cũng đã thiết kế tốt rồi.

Mặc dù ngại vì những tin tức kia, anh không có cách nào tham dự tiệc chúc mừng với cô, nhưng anh dùng một bộ đồ trang sức, đã gián tiếp nói rõ quan hệ của anh với cô với những người này rồi.

Từ trong vô hình, cũng có thể ảnh hưởng đến người khác.

Nghĩ tới đây, Cố Tử Mạt không khỏi thổn thức, tâm tư của người đàn ông này, quả nhiên vô cùng thâm trầm.

Cô bất đắc dĩ lắc đầu, đúng lúc có nhân viên bê rượu đang lách người tới phía này, ánh mắt của nàng lóe lên một cái, chuẩn bị nhường đường cho họ, bên cạnh bỗng nhiên có người bắt được cánh tay của cô kéo về phía bên trái, nhỏ giọng hô, "Cẩn thận!"

Tháp rượu rất cao bên phải cô nghiêng đổ xuống, đúng lúc đổ xuống nơi cô vừa đứng, từng ly rượu rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng vỡ rất lớn, rượu cũng tung tóe khắp nơi.

Cố Tử Mạt chưa tỉnh hồn nhìn đống bừa bãi trên đất, sau đó phát hiện dưới sức kéo mạnh của người kia, cô đang căng thẳng dựa vào cơ thể của anh ta, vội vàng lui một bước, nhìn về phía anh ta, vừa mới nói một chữ tạ, liền kinh ngạc ngớ ngẩn.

"Tại sao là anh?" Cô quá mức kinh ngạc, không cẩn thận, liền nói ra suy nghĩ bản năng của mình.

Kiều TửHoài vẫn là một bộ dáng hèn hạ ti tiện như cũ, "Sao không thể là tôi? Em cảm thấy có thể là ai? Nhưng biết làm thế nào đây, lần này vẫn là tôi."

Cố Tử Mạt vội vàng vuốt ngực một cái, khóe miệng cứng đờ, nặn ra một nụ cười miễn cưỡng với anh ta, "Không có gì, vậy cám ơn anh." Nói xong, cô lập tức chạy trốn đến bên cạnh Diệp Nhất Đóa, muốn bỏ qua sự tồn tại của Kiều Tử Hoài.

Chẳng qua, điều này hình như là không thể.

Tháp rượu bị đổ, hấp dẫn ánh mắt của quá nhiều người, mà đúng lúc Kiều Tử Hoài xuất hiện cùng một chỗ với cô, còn tiếp xúc thân mật như vậy, khiến mọi người muốn xem nhẹ cũng khó khăn.

Vừa thấy khuôn mặt của Kiều TửHoài, cô liền biết, lời đồn sẽ truyền bá với tốc độ như thế nào.

Kiều Tử Hoài da mặt dày, cho gọi nhân viên xử lý đống bừa bãi trên đất, sau đó lại đi về phía Cố Tử Mạt.

Diệp Nhất Đóa không nhịn được nhẹ gõ gõ cằm của mình, suy nghĩ tình huống của Kiều Tử Hoài và Cố Tử Mạt, rất có cảm khái nói, "Nam chính và nữ chính của xì căng đan đều có mặt, haiz, em vẫn không cần làm kỳ đà cản mũi thôi." Nói xong, liền nhanh chóng, tránh rất xa.

Cố Tử Mạt thấy Kiều Tử Hoài đến gần, lui về phía sau một bước, đứng cách một khoảng cách với Kiều Tử Hoài, thở dài nói, "Đặc biệt không hiểu nổi anh nghĩ thế nào, có gì cứ việc nói thẳng."

"Em và anh ta, dọn nhà?"

"Dọn." Kiều Tử Hoài cố ý dọn vào phòng ở đối diện nhà cô, Lục Duật Kiêu không thoải mái, cho nên, lần này cô và Lục Duật Kiêu vừa trở lại, liền dọn nhà.

"Em muốn trốn tránh tôi?" Kiều Tử Hoài có chút buồn bã hỏi.

Cô thu hết sự buồn bã của anh ta vào đáy mắt, nhưng vẫn không thể không nói ra suy nghĩ chân thật, "Đúng, tôi muốn trốn tránh anh, tôi đã hành động rất rõ ràng, hơn nữa, tôi cũng không có lý do gì không làm như vậy. Kiều Tử Hoài, tôi hiểu rõ, anh làm chuyện này, có một nửa nguyên nhân là muốn tốt cho tôi, mà một nửa kia, là làm việc vì Lục Minh Hàn, ngăn cản quan hệ của tôi và Lục Duật Kiêu, cho nên, câu thật lòng cảm ơn này, tôi không thể nói ra miệng được."

Kiều Tử Hoài nghe xong, chỉ đơn giản nhún vai một cái, không nói gì, chẳng qua ở dưới ánh nhìn chăm chú của cô, tiến về phía trước mấy bước, rút ngắn khoảng cách giữa hai người.

Lần này, cô cũng không lùi về phía sau, mà tiếp tục nhìn Kiều Tử Hoài, nói rất chân thành, "Trước kia, anh nói yêu thích tôi, ta cảm thấy được đó là giả, bởi vì khi đó, anh đang tranh với Lục Duật Kiêu, nhưng hiện tại, tình hình dường như cũng không có nhiều thay đổi, anh vẫn đang tranh với Lục Duật Kiêu, như vậy tình cảm cùng cảm giác của anh đối với tôi, tôi vẫn hiểu là, sự tranh đấu giữa những người đàn ông."

"Không ——" Trân mặt Kiều Tử Hoài lộ vẻ, anhta lắc đầu.

Cô ngăn cản anh ta nói tiếp, cướp lời nói: " Có lẽ anh cảm thấy tôi rất cực đoan, muốn tôi suy nghĩ nghiêm túc một lần, nghiêm túc cảm nhận một chút, nhưng mà tôi lại không nghĩ như vậy, tôi không hề muốn suy nghĩ những chuyện này một chút nào, tôi lười, tôi vẫn nghĩ hiểu đơn giản như trước kia, tôi cảm thấy như vậy là được, cho dù tôi có hiểu rõ, thì cũng vô dụng thôi."

Sống lưng Kiều Tử Hoài, vì lời nói của cô, đột nhiên kéo thẳng tắp.

Anh nghe được rõ ràng, cô ý tại ngôn ngoại, cô đang nói..., anh đối với cô, cho dù là tình cảm như thế nào, đều không liên quan với cô.

Tình yêu của anh, đặt ở trên người cô, không hề có chút ý nghĩa nào! Trên đời này, không có điều gì đả thương người hơn so với cái này!

Đau lòng, anh không nói ra một lời nào biện giải cho mình.

Cố Tử Mạt lại lên tiếng, cô thở phào một cái, nói: " Tôi nghe Bùi Dực nói, Lục Minh Hàn cũng không quang minh, sẽ làm một chút thủ đoạn bỉ ổi sau lưng, theo cái nhìn của tôi, đối với loại người như vậy, vẫn nên vạch rõ giới hạn với anh ta là tốt nhất."

Kiều Tử Hoài không nói gì, mà đứng tại chỗ, trong ánh mắt lóe lên cái gì, lại làm cho cô nhìn không hiểu.

Cố Tử Mạt cúi đầu xuống, rời đi khỏi anh ta, ở bên cạnh cây cột của phòng tiệc, tìm được Diệp Nhất Đóa.

Diệp Nhất Đóa ngó dáo dác, tận mắt nhìn Kiều Tử Hoài rời đi, không nhịn được chọc chọc cánh tay Cố Tử Mạt, hỏi, "Chị làm gì đại thiếu gia nhà họ Kiều thế, sao em có cảm giác anh ta như biến thành người khác vậy."

Cố Tử Mạt nghiêng đầu, làm bộ như không biết chuyện gì nói: " Chị đâu có làm gì, chỉ nói vài lời nói thật thôi."

Nói dối đả thương người, nhưng có lúc, lời nói thật còn đả thương người hơn nhiều so với lời nói dối.

Cô yên lặng nghĩ thầm, hi vọng lời nói thật của cô, có thể tạo được tác dụng đau dài không bằng đau ngắn, để Kiều Tử Hoài nhanh chóng thoát khỏi đó.

Không có Kiều Tử Hoài, cũng chưa có thị phi, phần sau của Lễ Chúc Mừng, dĩ nhiên là xuôi gió xuôi nước.

Sau khi kết thúc, Cố Tử Mạt và Diệp Nhất Đóa cùng nhau đi ra cửa, đã nhìn thấy Lục Duật Kiêu đi tới, mà cùng đi với anh, không phải là người khác, chính là Bùi Dực.

"Rất thuận lợi, Hồng Bảo Thạch cũng rất Mỹ Lệ." Thấy Lục Duật Kiêu đi tới, cô trừng mắt nhìn Diệp Nhất Đóa, buông tay Diệp Nhất Đóa, chủ động lao về phía người ông đang từ đối diện đi tới, dâng lên ý nghĩ của mình tối nay cùng với một bờ môi thơm.

Lục Duật Kiêu nhìn ra được tâm tình của cô không tệ, vuốt vuốt mặt của cô, nói, "Vậy thì tốt, hiện tại chúng ta về nhà."

"Ừ." Cô cong môi, gật đầu với anh, thuận theo rúc vào trong ngực anh, nhỏ giọng hỏi, "Còn Diệp Nhất Đóa?"

"Em vừa thả tay cô ấy, thì cô ấy đã bị Bùi Dực lôi đi rồi." Anh vui vẻ trả lời, bống nhiên lại sa sầm nét mặt, làm như giận trách nói: " Em đó, thật là yêu lo lắng vô ích, vừa rồi chủ động nhào lên, là chế tạo cơ hội cho Bùi Dực đó thôi."

"Anh nhìn ra được?" Bị anh nói trúng, cô không nhịn được dí dỏm vươn đầu lưỡi, muốn cho anh quên chút chuyện này, tha cho cô một lần.

Vừa rồi cô thật sự đùa giỡn chút mưu kế, cô buông tay Diệp Nhất Đóa, chủ động âu yếm cùng Lục Duật Kiêu, Diệp Nhất Đóa trở thành một cái bóng đèn thật to, chỉ có thể mặc cho Bùi Dực kéo đi.

Bùi Dực được như ý, có thể cùng người yêu nhỏ bé tốt đẹp như lúc ban đầu.

"Đương nhiên anh có thể nhìn ra được rồi, chẳng qua là em đó, thành toàn người khác, bạc đãi anh." Nói xong, môi mỏng của Lục Duật Kiêu, nhẹ nhàng đặt lên trán cô, muốn đòi một cái hôn nữa.

Nhưng nụ hôn này, mới vừa lướt qua, thì có điện thoại của thuộc hạ.

Cố Tử Mạt liếc nhìn màn hình một cái, biết là cuộc điện thoại quan trọng, đã nói, "Anh đến nơi không có ai nghe điện thoại đi, nơi này là vườn hoa, thường có người đi dạo ở bên này, chẳng may người đó lại là người quen của kẻ bất hòa với chúng ta thì phiền toái."

Khách hàng của quán rượu này phần lớn là những người tài giởi, không thiếu đối thủ cạnh tranh, sợ rằng còn có người của Lục Minh Hàn.

Bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, nơi này xác thực không phải nơi tốt để nói chuyện điện thoại liên quan đến bí mật, anh nói, "Vậy em chờ anh một lát."

"Ừ, đợi lát nữa anh đến tìm em."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.