Cố Tử Mạt ôm áo cưới đi từ trên lầu xuống, đi qua người Cố Trinh Trinh, thì bị Cố Trinh Trinh túm lấy một góc áo cưới, cô chán ghét nhìn Cố Trinh Trinh một cái, gọn gàng dứt khoát nói: " Buông tay!"
Này áo cưới, là món đồ duy nhất cô có lý do mang đi khỏi nhà họ Cố.
Cố Trinh Trinh đưa ra hai ngón tay, kéo kéo áo cưới, lại vô cùng cợt nhã buông xuống, giống như trên tay bị dính phải thứ gì bẩn thỉu vậy, còn ra vẻ thổi thổi ngón tay.
Cố Tử Mạt nhìn cô ta như vậy, theo bản năng liền ôm gọn áo cưới lại, cô liếc Cố Trinh Trinh một cái, Cố Trinh Trinh cảm thấy áo cưới bẩn?!
Cô còn cảm thấy tay Cố Trinh Trinh bẩn đâu!
"Chị, chiếc áo cưới này là chị kiếm được hàng giả ở đâu vậy, thật đúng là giống hệt người bạn trai giả mạo đó của chị - quá kém!" Giọng nói của Cố Trinh Trinh đầy khinh bỉ, nhìn lời nói và việc làm của cô ra cũng giống như muốn tôn kính nhưng không thể gần gũi đối với Cố Tử Mạt vậy.
Cố Tử Mạt đang muốn phản bác lại cô ta, lại bị Cố Trinh Trinh tiến gần đến.
"Cô dùng một kẻ giả mạo đã muốn lấy giả loạn thật? Nếu không phải là Lục Duật Kiêu thật sự xuất hiện, chỉ sợ là tôi cũng bị chị lừa, chỉ là vận khí của chị xui như vậy, chân chính Lục Duật Kiêu, đã xuất hiện rồi." Cố Trinh Trinh nói đến như lời thề son sắt.
Trong lòng Cố Tử Mạt vừa chuyển một cái, ngay sau đó nghĩ đến lần đó có người giúp việc truyền lời nói L:ục Duật Kiêu viếng thăm, chẳng lẽ là ——
Cho dù trong lòng có suy đoán không tốt, cô cũng không dám lùi bước, Cố Tử Mạt trừng mắt đẹp, nhìn thẳng vào mắt Cố Trinh Trinh, "Cái này không thể nào! Lục Duật Kiêu chính là Lục Duật Kiêu!"
Mặc dù cô biết, ‘ Lục Duật Kiêu ’ của cô tên thật là ‘ Minh Tuyên ’, nhưng cô vẫn không thể không tiếp tục đối phó.
"Chị, đừng nói cứng nữa, thừa nhận đi, chị lại thích một đồ giả mạo nữa rồi, từ nhỏ đến lớn, chị vẫn đều là như thế này, chỉ thích đồ giả mạo! Lục Duật Kiêu là ai, tại sao anh ta lại thích chị chứ? Con gái nuôi của nhà họ Cố, xách giày cho Lục Duật Kiêu cũng không xứng!"
Cố Tử Mạt bị Cố Trinh Trinh nói xong chua xót một hồi, không phải bởi vì Lục Duật Kiêu là giả, mà nguyên nhân là vì từ nhỏ cô đã thích đồ giả.
Cô đến nhà họ Cố, nhà họ Cố cho cô chi tiêu ăn mặc tự nhiên không thể so với Cố Trinh Trinh, mà từ nhỏ Cố Trinh Trinh có vẻ thân thiết với cô, luôn bày đồ đạc ra để cô chọn, mỗi lần như vậy, cô lại, một lần cũng đều không muốn khiến cô em gái này nhịn đau bỏ đi thứ yêu thích, cô đều chỉ chọn những thứ đồ hàng loại hai.
Chỉ không ngờ, hôm nay, những thứ này cũng bị Cố Trinh Trinh lấy làm vũ khí để công kích cô!
Tình cảm của cô với Cố Trinh Trinh, lại bị phung phí như vậy!
Cố Trinh Trinh thấy cô trầm tư không nói, khóe miệng hơi vểnh, hả hê nói, "Nếu như chị muốn diễn trò tiếp, thì tôi chỉ có thể ra tay với anh ta thôi! Đóng giả Lục Duật Kiêu để giả danh lừa bịp, anh ta cũng thật to gan, chị, chị nói đi, Lục Duật Kiêu thật có thể bỏ qua cho anh ta sao? Khởi kiện? Ngầm hại? Thủ đoạn của Lục Duật Kiêu thật, cũng không phải là chúng ta có thể nghĩ tới được."
Nói xong, cô không quan tâm Cố Trinh Trinh, chạy qua Cố Trinh Trinh cùng Cố phu nhân, đẩy cửa xông ra ngoài.
Cô chạy một hơi từ phòng khách nhà họ Cố đến cổng, thiếu chút nữa thì đụng vào một người.
Người đó lồng ngực rộng rãi, hơi thở quen thuộc vây quanh cô, cô không có ngẩng đầu, liền biết là anh.
Trước kia, nếu là anh, chắc chắn cô sẽ cảm thấy kích động, dù sao bọn họ là đồng minh, mà bây giờ, anh là bạn hợp tác của cô, cửa thành cháy cũng ảnh hưởng đến cá dưới ao, anh sẽ gặp sự trả thù như thế nào của Lục Duật Kiêu?
Cô càng nghĩ càng khó có thể tiếp nhận, cô hại anh.
Cô biết, là anh tới đón cô.
Anh đã nói —— em đi, anh không tiễn em, em về, bất kể bao nhiêu mưa gió, anh đều sẽ đi đón em.
Khi đó, trong lòng cô thấp thỏm, muốn trốn tránh, liền cố tình nói trái ngược lại anh, còn trêu ghẹo chế nhạo anh ra vẻ nho nhã.
Khi anh chân chính làm được, trong lòng cô trừ bỏ kích động, vẫn là hoảng sợ.
Cô đẩy anh ra, bắt đầu mù quáng lục túi anh, "Thẻ nhớ của tôi, lấy ra, lấy ra!"
Người đàn ông không biết cô làm sao lại nôn nóng, cầm tay nhỏ bé của cô, ánh mắt lấp lánh nhìn cô, "Sao thế? Không phải nói để ở chỗ của anh sao?"
Cô cô gắng muốn tránh khỏi anh, thử mấy lần, nhưng không có thành công, cô cắn môi nhìn về phía anh, rất vô sỉ nói: "Tên lưu manh! Buông tôi ra! Trả thẻ nhớ lại cho tôi! Đó là của tôi!"
Trong mắt người đàn ông thoáng qua một tia sắc bén, anh lại cầm lấy tay nhỏ bé của cô, bàn tay chặt chẽ bao vây lấy tay thon của cô, khẽ cúi đầu, hà hơi vào đôi tay nhỏ bé của cô, thử xoa dịu cảm xúc của cô, rồi sau đó, ánh mắt thâm nhìn chằm chằm cô, "Bình tĩnh một chút, em càng gấp gáp, anh sẽ càng không đưa."
Cơ thể cô bỗng nhiên giật mình một cái, chỉ cảm thấy nhiệt độ trên tay trở nên nóng rực, tê dại, giống như là có dòng điện chạykhắp cơ thể cô!
Cô muốn phản kháng, nhưng phản kháng vô lực, "Nếu như anh không đưa tôi...tôi cũng sẽ không nói!"
Người đàn ông thỏa hiệp với sự quật cường của cô, chỉ có thể buông cô ra, lấy thẻ nhớ màu đen ra, lại bị cô cướp lấy.
Cô lui về phía sau mấy bước, lạnh lùng nhìn anh, "Đồ khốn kiếp, gạt tôi rất có ý tứ sao? Tôi chính là dễ lừa thế sao?"
Cơ thể người đàn ông chấn động, cho là cô biết được thân phận của anh, ánh mắt lập tức trở nên nhu hòa, di chuyển yết hầu, bước lên trước, vừa muốn mở miệng giải thích, liền bị cô đưa tay gạt ra.
"Thiên hạ không có bữa ăn nào miễn phí, bây giờ tôi đã hiểu! Anh liên thủ với Cố Trinh Trinh sao? A, còn tưởng rằng tôi không biết sao? Hợp tác với Cố Trinh Trinh, không khác nào bảo hổ lột da, anh cũng làm được, à, có phải là vì tiền, thật là nông cạn!" Cô thất vọng nhìn anh, trong mắt đều là xem thườngkhinh bỉ.
Người đàn ông cau mày rất sâu, vẫn nhìn môi của cô mấp máy.
"Tôi đi đây! Xin lỗi vì không theo cùng được, về sau hai chúng ta chấm dứt trò chơi! Tôi không hề tin anh nữa, tôi có Đại Thiến là đủ rồi! Quả nhiên, tôi vốn không nên tin tưởng bất kỳ ai!"
Bạn trai bị em gái cướp đi, sự chống đối của cô, dẫn đến sóng ngầm của nhà họ Cố sóng trước chưa dừng sóng sau đã khởi, cô không thể tránh né nhìn khuôn mặt xấu xí của người nhà họ Cố, còn lần này, cô kiên quyết sẽ không quay đầu!
Không nhìn vẻ mặt của người đàn ông nữa, cô dứt khoát kiên quyết quay đầu.
Người đàn ông từ phía sau giữ lại cánh tay của cô, cứng rắn nói, "Cho dù là em không muốn tin tưởng bất kỳ ai, cũng nên tin tưởng anh." Trong đôi mắt của anh đầy tức giận, chỉ hận năm tháng chồng chéo lên nhau, anh đã từng cứu cô, cô lại quên mất anh, anh lựa chọn cứu cô một lần nữa, mà cô lại giống như đang lạc đường trong một cánh đồng hoang.
Cố Tử Mạt quay đầu, lần lượt tách ra từng ngón tay của anh đặt ở trên cánh tay mình, "Vẫn còn muốn đẻ tôi tin tưởng anh một lần nữa? Nằm mơ! Đồ phản bội!"
Người đàn ông nhìn cô, ánh mắt càng thêm thâm trầm, khóe miệng đã lặng lẽ hiện lên một nụ cười lạnh đầy quỷ dị, đột nhiên lạnh giọng mở miệng, "Không đúng! Em......"
Anh chưa từng có cảm giác bức thiết muốn nhanh chóng ôm cô như này, dường như chỉ một giây sau cô sẽ biến mất ngay trước mặt anh, sau đó sẽ không thể tìm thấy cô, cũng giống như nhiều năm trước vậy.
Chỉ là, tại một giây trước khi anh chạm vào cô, cô liền lạnh lùng lui về sau một bước, tay của anh dừng lại giữa không trung, mất đi ấm áp.
Dưới ánh sáng rực rỡ là nét mặt lạnh lùng của cô, nhìn cô muốn rời đi, người đàn ông không khỏi tiến lên một bước, lại vẫn bị ánh mắt của cô ngăn lại, cô cố nặn ra âm thanh từ trong cổ họng ghé vào lỗ tai anh nói, "Thật sự là đủ rồi."
Thân thể của người đàn ông không thể động đậy nữa, nhìn cô ôm áo cưới đi càng lúc càng xa, nắm chặt đôi tay trống trải.
Cho đến khi bóng dáng của Cố Tử Mạt biến mất hầu như không còn, một bóng đen ẩn lấp sau bồn cây ánh mới vững bước đi ra, "Lục Thiếu"
Người đàn ông khẽ liếc mắt, khóe mắt hiện lên vẻ nóng nảy, giọng nói khàn đặc ám ách, nói: " Đi thăm dò Cố Trinh Trinh."