Lục Thiếu Phu Nhân Yêu Em Nhất Đời

Chương 3: 3: Quà Sinh Nhật




Anh cười nham hiểm rồi thổi vào tai cô, nói:
“đây là em tự nguyện dâng lên cho tôi”
Anh ôm cô vào một căn phòng vip đầy sang trọng rồi để cô nằm xuống giường.

Trên giường, thân hình nhỏ nhắn, thon thả của cô không ngừng ngọ nguậy, miệng phát ra những âm thanh khiến người ta phải đỏ mặt.
“a...ưm...khó chịu...quá"
Anh thấy vậy, người liền nóng ran lên, ngứa ngáy, không chịu nổi, áp đôi môi mình lên đôi môi của cô.

Anh mút mát lấy đôi môi nhỏ xinh ấy, đưa lưỡi cậy hai hàm răng kia ra, môi lưỡi của hai người bắt đầu quấn lấy nhau.

Dần dần, anh hôn xuỗng cái cổ trắng nõn, kéo dài đến xương quai xanh đầy quyến rũ rồi cắn lên nó.
“aa”
Rồi một tiếng*xoạc*
Chiếc váy bị anh xé toạc ra.

Anh thoát y cho cả hai, hôn xuống rãnh của hai bầu ngực thơm tho, mút lấy một đầu nhụy hoa.

Một bên xoa nắn thành đủ hình dạng.


Triết Hạo hôn xuống bụng cô, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc eo nhỏ xinh rồi nhìn xuống nơi có chiếc quần lót đã ướt đẫm dịch thuỷ.

Cô bé của cô đã ướt từ bao giờ.

Nhìn một lúc lâu, anh hôn xuống khu vực ẩm ướt ấy.

Cô bị anh hôn đến mù mịt, cong người lên.

Chiếc tay của anh bắt đầu tiến vào thăm dò, một ngón rồi hai ngón.
“ư...ưm...ư” những âm thanh mỹ miều ấy cứ lặp đi lặp lại rất nhiều lần kích thích anh khiến anh như điên lên.
Lấy ra chiếc súng đã lên nòng, từ từ đi vào, vì là lần đầu nên chỗ đó khít chặt lại như muốn ép chết anh, rất khó di chuyển.

Vào được một nửa thì Triết Hạo cảm nhận được như có một tấm màng chắn ngang đường vào.
“ a...đau chết mất...hức hức” cô đau đớn hét lên, nơi đó cảm giác như bị xé toạc ra.
Vì xuân dược trong người cô chỉ là một liều nhỏ để kích thích nên vẫn có thể cảm nhận được sự đau đớn ấy.

Nước mắt của cô bắt đầu lăn dài xuống, anh nhẹ nhàng hôn lên hàng nước mắt chảy dài.
“ngoan, thả lỏng ra một chút, em cứ xiết chặt như vậy thì không chỉ em đau mà tôi cũng đau, một chút nữa thôi rồi sẽ ko đau nữa ” anh ôn nhu nói, chưa bao giờ anh ôn nhu như vậy, đã vậy cô còn là phụ nữ.
Nghe vậy, cô liền thả lỏng người ra, anh hôn xuống đôi môi để chấn an cô rồi đâm thẳng thứ kia vào.

Cô bị anh hôn đến không thể kêu lên được, chỉ rùng mình một cái, nước mắt vì đau mà rơi xuống, một chút máu đỏ chảy xuống nệm.
“Em chính là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất đêm nay” anh liên tục luân động xuống phía dưới, hành cô không biết bao nhiêu lần.
“Ư...ưm...nhanh quá...ưm...chậm...lại...hơ” cô nức nở nói, từng âm thanh vụn vặt cứ thế phát ra
Anh như bỏ ngoài tai, tiếp tục ra vào mạnh bạo hành cô không biết bao nhiều lần khiến cô mệt mỏi mà ngất đi.
Sáng hôm sau, cô giật mình tỉnh dậy, thấy mình trần trụi, bên cạnh ga giường đã lạnh tanh, chứng tỏ người đó đã đi từ lâu.

Đang định dậy vệ sinh cá nhân thì cơn đau buốt từ hạ thân kéo đến, eo mỏi nhừ như muốn gãy ra.

Cô cố gắng lết đến nhà vệ sinh thì nhìn thấy một sấp tiền và quần áo trên bàn
“ai thèm lấy thứ tiền bẩn thỉu này của hắn ta chứ” cô tức giận ném sấp tiền ra một góc, cầm theo chiếc váy rồi rồi lết tiếp ra nhà vệ sinh.
Vừa về tới nơi, cô đã thấy Tử Vy đứng ngay trước cổng, khuôn mặt lộ rõ vẻ lo lắng, mắt nhìn chăm chăm vào điện thoại chờ người bên đầu dây bên kia nhận cuộc gọi nhưng lần nào cũng thuê bao.
"Tử Vy, xin lỗi nhé, máy tôi hết pin" Hân Nghiên vừa chạy vừa thở dốc
“Hân Nghiên à, bà làm tôi lo chết mất, bà sao rồi, ổn chứ?” Tử Vy lo lắng

“bị cướp mất đời con gái thì ổn gì chứ.

Hắn còn vứt cho một sấp tiền ở trên bàn làm như tôi là gái đứng đường không bằng”
“sắp gả cho người ta đến nơi rồi mà còn vậy, thật không cam tâm mà” Hân Nghiên nức nở nói
“Tôi nói bà nghe cái này, hình như người quan hệ với bà hôm qua là hôn phu của bà Lục Triết Hạo đấy”
“bà không nhầm đấy chứ” cô hốt hoảng, thế thì hôm đó biết giấu mặt đi đâu.
“chính người hôm qua đưa tôi về nói vậy mà, nhắc đến hắn ta là lại thấy tức, hắn trực tiếp bổng tôi lên, đã thế còn động chạm đến bạch mã của tôi” Tử Vy nhăn mặt, tức giận nói
“quan trọng là hôm đó tôi biết đối mặt với hắn như nào bây giờ, xấu hổ chết mất” cô ôm lấy khuôn mặt đỏ như trái cà chua chín mà nói với Tử Vy
“ha ha ha ha...” Tử Vy thấy cô như vậy mà bật cười lớn.

Từ trước đến giờ cô chưa bao giờ thấy Hân Nghiên xấu hổ như vậy.
“bà dám sao"
“xin lỗi nhưng mà tôi không nhịn cười được ha ha ha tôi xin lỗi” Tử Vy vừa cười vừa nói.
"không sao đâu, đừng lo nhé! May cho bà là hắn ta đấy"
____________
Tại Lục thị, trong phòng chủ tịch, một người đàn ông có khuôn mặt sắc xảo khiến bao cô gái ngã quỵ đang chăm chú làm việc, không ai khác chính là Lục Triết Hạo
Bỗng từ ngoài có tiếng gõ cửa chuyền vào
*cốc, cốc, cốc*
"Vào đi" giọng nói lạnh như băng của anh vang lên
"Hôm nay có việc gì mà quan tâm tới tôi thế?" Bách Điền lại ghế so pha ngồi vắt chân hình chữ ngũ, tay cầm ly cà phê nói.
"Tất nhiên là có việc thì mới gọi, tôi không rảnh gọi cậu tới để nghe cậu luyên thuyên vớ vẩn đâu"
"vào thẳng vấn đề đi"
"điều tra cô gái đêm qua cho tôi" anh nói mà mắt vẫn đăm chiêu vào đống văn kiện
"thư ký toàn năng của cậu đâu mà lại bắt tôi đi?"

"không phải cậu biết cô ấy sao, còn bảo là hôn phu của tôi"
"đúng, Mặc Hân Nghiên, 20 tuổi.

Hiện đang là sinh viên khoa thiết kế thời trang của trường đại học A.

Vào 3 năm trước bố mẹ vì tai nạn giao thông mà qua đời.

Còn có một người chị gái đang điều hành công ty mẹ bên nước B và định cư bên đó cùng chồng người ngoại quốc và một cô con gái nhỏ"
"chị gái cô ấy là tiền bối của tôi năm cấp 3, có tham gia chung một câu lạc bộ thể thao, đến giờ vẫn giữ liên lạc"
"sao cần phải điều tra thêm gì nữa không" Bách Điền nói với giọng chọc ngoáy.
"đủ rồi, về đi
"nài, gọi người ta sang đây nhờ vả xong muốn đuổi là đuổi à"
"mà sao tự nhiên lại quan tâm đến cô ấy làm gì?"
"vợ sắp cưới của tôi, tôi không được quan tâm chắc"
"thôi, cút về đi cho ông đây làm việc"
"ông ghim" Bách Điền quay sang liếc anh một cái rồi hậm hực bỏ về
Một lúc lâu sau, anh vẫn chăm chú nhìn vào tấm ảnh của cô trên điện thoại mà nhếch môi lên.
"mình sẽ gặp lại nhau sớm thôi, vợ à".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.