Lục Thiếu Phu Nhân Yêu Em Nhất Đời

Chương 37: 37: Bơi




Lục Triết Hạo nhanh chóng xử lý nốt công việc rồi về nhà, anh nhớ mèo nhỏ của anh rồi.
Mặc Hân Nghiên ở nhà, vừa mới tập xong, cô nhắn nhó làm mấy động tác giản cơ khó nhằn, đau điếng, miệng lẩm bẩm
"a...đau quá, cốốố....lên, sắp...xong rồi" vừa dứt lời, cô thở hắt ra, nằm sõng soài lên thảm tập, thật mệt mỏi mà
Nằm trên thảm tập, Mặc Hân Nghiên kêu than
"chỉ cần nằm như này cũng khỏe thì có phải tốt không?"
Dạo này cô hay ốm vặt nên Lục Triết Hạo cứ bắt cô tập suốt.
Đang nằm nhắm mắt nghỉ ngơi, bỗng mắt cô bừng sáng.

Nghe thấy tiếng mở cổng ở dưới tầng, cô bật dậy.

Một thân vẫn nguyên đồ tập, mồ hôi nhễ nhại, lao xuống xuống tầng, Lục Triết Hạo vừa vặn bước vào nhà đã thấy cô xà vào lòng mình.
"hôm nay lại chăm chỉ tập thể dục, chẳng cần ai nhắc nhở?" Lục Triết Hạo lấy tay lau nhẹ mồ hôi trên trán và hai bên mặt của cô
"hì hì, ông xã mới về"
"lên phòng thôi"
Anh từ nhà tắm bước ra, người chỉ quấn duy nhất chiếc khăn tắm che thân dưới, để lộ thân hình rắn rỏi, săn chắc, múi nào ra múi nấy.

Mái tóc đen bóng còn ướt, lâu lâu còn có vài giọt nước nhỏ giọt xuống.
"em muốn tìm gì?" thấy cô đang lục lọi tung cả tủ đồ lên, anh liền hỏi

"đồ bơi em anh giấu đâu hết rồi?" Mặc Hân Nghiên tức tối
"không được đi bơi nữa"
"tại sao?"
"bà xã, em không biết bơi, toàn xuống đó nghịch nước, sẽ ốm thêm"
"không muốn, tìm đồ bơi cho em"
"ngoan, nghe lời, ngồi cho ráo mồ hôi rồi đi tắm"
"xuống đó em sẽ tập bơi mà"
"mấy hôm trước anh dạy, em có tử tế học?"
"lần này em sẽ học mà, em hứa đấy" Mặc Hân Nghiên đi lại chỗ anh, không màng tới chuyện anh vừa tắm xong còn mình thì một thân nhễ nhại mồ hôi, ôm ngang thắt lưng anh nhõng nhẽo.
"lần này phải ngoan ngoãn học" anh cúi xuống ôm lại cô vào lòng, miệng kề gần vào tai cô, nói
"ừm" cô dứt khoát gật đầu
"anh để trong túi giấy màu nâu đằng tủ kia kìa"
"yêu anh" nghe vậy, cô sung sướng hôn chụt lên má anh một cái rồi chạy đi lấy đồ
Tới lúc ra khỏi phòng, Mặc Hân Nghiên không quên giấu diếm mang theo một chiếc súng bắn nước
"giấu diếm gì sau lưng?" Lục Triết Hạo từ cầu thang đi lên
"không có" cô chột dạ
"mau nộp ra đây, không thì đừng hòng xuống bơi"
"không có mà"
"khẩn trương" anh gằn giọng
"đây" cô ủ rũ đưa chiếc súng nước ra
Lần này cô có vẻ rất nghe lời, ngoan ngoãn nghe anh dạy bơi.
"tiểu Nghiên, co vào rồi mới bẻ chân" Lục Triết Hạo mặc áo choàng tắm đứng ở trên bờ nhìn cô hai tay giữ chiếc phao tim, chân thì tập đạp
"aaa...mệt quá" đang nổi lềnh bềnh giữa bể tập đạp, cô dừng lại than thở
"lúc nghịch nước em có mệt không?"
"em khát"
"em uống nước bể bơi chưa đủ no?"
"anh...trêu em" Mặc Hân Nghiên tức tối hất nước tung toé lên chỗ anh đứng
"đợi anh đi lấy nước" Lục Triết Hạo bật cười
Mặc Hân Nghiên thấy anh đi liền tranh thủ nghịch nước.

Vẫn còn để bụng chuyện vừa nãy cô đang tập đạp mà anh dám kéo cổ chân cô lại, còn dụ cô ra chỗ sâu làm cô sặc nước, Mặc Hân Nghiên lấy một ngụm hơi thật lớn rồi ngụp xuống nước.

Dám trêu cô à, cô đây sẽ chơi lại một vố.


Lúc sau Lục Triết Hạo quay lại, cầm theo hai chai nước trên tay, quay đi ngoảnh lại đã thấy cô đang nằm sấp, nổi lềnh bềnh trên mặt nước.
"Hân Nghiên, Hân Nghiên" anh hoảng hốt, nhảy ùm xuống
Nhưng vừa mới bước lên bậc thềm của bể bơi, Mặc Hân Nghiên hết hơi dẫy dụa, bật cười khanh khách còn anh thì đen mặt.

Vì đứng trên thềm, nước chỉ ngập đến cổ chân, anh thả tõm cô ngồi xuống.
"em nghịch ngợm đủ chưa? hửm?"
Mặc Hân Nghiên thấy có gì đó không đúng liền im bặt nhịn cười, bật dậy.

Lục Triết Hạo trừng mắt nhìn, chân cô bất giác lùi lại, khônh cẩn thận, Mặc Hân Nghiên bước hụt một bước, suýt trượt chân thì anh đã kịp ôm lấy ngay eo.
"ây da, em đùa chút thôi mà" cô gượng cười, có khi nào anh giận rồi
"em đây là không ngoan, muốn bị trừng phạt"
"em...aaa" còn chưa kịp nói, cô đã vị anh vồ lấy, bế ngang người như công chúa đi thẳng lên phòng
"ông xã, em sai rồi, em chỉ đùa chút thôi" Mặc Hân Nghiên bị anh đưa vào nhà vệ sinh khoá trái cửa, ngồi trên bệ của bồn rửa mặt, cô như con mèo nhỏ yếu thế đang cào cào nhẹ chiếc chân nhỏ lên người chủ nhân xin tha.
"em biết lúc đó anh hoảng cỡ nào không?" hai tay anh chống bệ kẹp người cô ở giữa, Mặc Hân Nghiên chỉ biết cúi đầu.

Lúc nhìn thấy cô nằm sắp người nổi lềnh bềnh trên mặt nước, tim anh như ngừng đập, đến hít thở cũng khó khăn.
"là anh nói trêu trước"
"em...ưm" môi anh phủ lên môi cô, khoá chặt
"ưm...Hạo"
"em là người sai mà vẫn còn cãi"
"ông xã" Mặc Hân Nghiên nũng nịu
"phải chịu phạt" Lục Triết Hạo lại ngậm lấy môi cô ngấu nghiến, có con sói nào thấy cừu non mà lại không vồ lấy không
"nhanh một chút" cô đẩy anh ra rồi nói, Lục Triết Hạo nghe vậy bật cười

"không mặc cả"
Lục Triết Hạo mút lấy môi cô, Mặc Hân Nghiên cũng thuận theo, ôm cổ anh, điều hoà lại nhịp thở.

Miệng nhỏ khẽ mở để anh đưa lưỡi vào.

Lục Triết Hạo càn quấy khoang miệng nhỏ, hút hết mật ngọt.

Mặc Hân Nghiên học theo anh, đưa lưỡi lên quấn quít lấy, đáp lại một cách vụng về.

Tới lúc chuẩn bị rời môi, Mặc Hân Nghiên cắn mạnh vào môi anh một cái, Lục Triết Hạo nhăn mặt vì đau điếng rồi bật cười.
"bà xã, ai dạy em bắt nạt chồng mình như vậy?" anh miết mạnh lên môi cô
"là anh trêu em trước"
Vừa dứt lời, hai cánh môi sưng đỏ bóng nhẫy nước bọt của cô lại bị tên chồng xấu xa kia ngậm lấy, gặm nhắm không thương tiếc.

Mấy chốc, trên người Mặc Hân Nghiên không một mảnh vải che thân, quần áo ướt sũng rơi trên nền nhà tắm lạnh lẽo.

Riênh anh vẫn mặc nguyên chiếc áo choàng tắm trắng tinh..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.