Lục Thiếu Phu Nhân Yêu Em Nhất Đời

Chương 48: 48: Cấp Cứu2




Đứng trước cánh cửa phòng phẫu thuật, anh gần như chết lặng.

Hai hốc mắt vẫn còn đỏ hoe, nóng bỏng.
Chỉ mới ban nãy thôi, anh còn đang vui vẻ mong chờ vì sắp được về nhà.

Nhìn thấy mấy cuộc gọi nhỡ của cô anh sung sướng biết bao nhiêu.

Cứ ngỡ vợ nhỏ của anh đang đợi sẵn anh ở nhà về ăn cơm.

Cứ ngỡ sẽ như mọi hôm, Lục Triêt Hạo chỉ cần vừa mới bước tới cửa nhà thôi là đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức.

Anh sẽ nhẹ nhàng bước tới, bất ngờ ôm chầm lấy thân hình nhỏ nhắn đang tất bật, loay hoay trong bếp, khiến cô giật nảy mình rồi bật cười trong hạnh phúc.

Sẽ in vài cái thơm thật kêu vào hai gò má ửng hồng bởi hơi nóng từ trong nồi canh bốc lên của cô.

Sẽ cùng cô vui vẻ ngồi vào bang mà thưởng thức từng món một rồi nói "đồ ăn hôm nay vợ nấu thật ngon".


Vậy mà giờ đây, anh đang đứng chôn chân trước cánh cửa phẫu thuật cao lớn.

Vui vẻ và hạnh phúc chẳng thấy đâu mà thay vào đó là cảm giác lo lắng và thống khổ đến tột cùng.
Bà xã, em và con phải bình an đấy, nhất định
Cuộc phẫu thuật vẫn đang được tiến hành, kể từ lúc đèn báo phẫu thuật bật lên, giờ đã hơn một tiếng đồng hồ.

Người của hắc bang hẹn gặp Lục Triết Hạo ở ngoài hành lang, chỗ gần cầu thang của bệnh viện.

Vì ở khu chăm sóc riêng biệt nên rất vắng vẻ.

Lúc này hàng lang gần như không một bóng người
"lập tức cho người tìm lão chó chết ấy và con trai Lão ta về đây"
Trên người anh vẫn còn mặc nguyên chiếc áo sơ mi dính đầy máu, hai cúc ở cổ áo đã được nới rộng.

Đến tóc tai cũng bị anh vò cho rối mù.
"dạ...thưa...." người đàn ông trẻ tuổi ấp úng, mồ hôi hột đang chảy dài từ trán xuống
"nói" Lục Triết Hạo mất kiên nhẫn thét lên
"dạ thưa ta đã chậm hơn chúng một bước, lão ta cùng con trai đã lên máy bay về lại nước M rồi ạ" anh ta sợ hãi, vội tuôn ra một mạch
*Rầm*
"mẹ kiếp" Anh vung tay thật mạnh, đập xuống thành lan can.

Hai bàn tay đã trở nên căng cứng đến khó kiểm soát
"cho người sang đó, có phải lục tung nước cả nước đấy lên cũng phải tìm thấy lũ chó chết ấy, buộc phải bắt được"
"cút về đi, chuyện hôm nay không được để cho lão gia và phu nhân biết"
"dạ vâng"
Lục Triết Hạo quay lại phòng chờ phẫu thuật thấy Mặc Hân Nguyệt vẫn thất thần ngồi y như mới nãy, bên cạnh còn có thêm John, chồng của Hân Nguyệt vừa đến.
"bà xã, Hân Nghiên sẽ không sao đâu, em cứ ngồi khóc như vậy con bé khi tỉnh dậy sẽ không vui" John ngồi quỳ một chân xuống để nói chuyện với Hân Nguyệt đang ngồi ở ghế chờ
"em lo lắm" Mặc Hân Nguyệt sụt sịt khóc
"con bé sẽ ổn thôi" John đưa tay lên nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô
"từ chiều tới giờ vẫn chưa ăn gì, anh có mang cơm tới này"

"em không muốn ăn"
"vợ, em cứ như vậy, ngộ nhỡ lúc con bé tỉnh dậy nó sẽ nhào lấy đánh anh vì để chị nó bị đói đấy, còn nhớ ngày đầu anh về ra mắt ba mẹ không? Con bé nó hành anh suốt vì dám rước chị nó đi"
"đừng chọc em cười, không vui đâu"
John nghe vậy thì bất lực
Mặc Hân Nguyệt và Mặc Hân Nghiên từ bé đã luôn như hình với bóng.

Chị ở đâu thì em ở đó, dính nhau như keo sơn.

Năm Mặc Hân Nghiên vừa tròn 13 tuổi, sinh nhật 19 tuổi của cô cũng chỉ cách có vài tháng sau.

vào một ngày đẹp trời, cô đã dẫn bạn trai của cô lúc đó là John tới nhà chơi.

Đợt đó anh sang nước T công tác tiện thể sang nhà cô chơi, Mặc Hân Nguyệt xin phép ba mẹ cho cô sang nước B du học rồi ở đó luôn với bạn trai.

Hân Nguyệt và John lúc đó vốn đang yêu xa.

Anh vẫn luôn điều hành công ty mẹ bên nước B nên không thể nào ở lại, ba mẹ anh đối với cô cũng rất tốt, cưng cô không khác gì con gái ruột.

Mặc Hân Nghiên nghe vậy thì sống chết ngày ngày bám cô không buông, còn khi dễ, hành anh lên bờ xuống ruộng.

Có chị gái sớm tối bên cạnh săn sóc, giờ lại phải xa nhau, Hân Nghiên thật sự không nỡ.

"xin chào" Lục Triết Hạo tiến lại gần chào hỏi
"con bé sẽ ổn thôi" John đứng thẳng dậy nói
"tôi có mang cơm tới"
"tôi không đói, cảm ơn anh"
Sự lo lắng và bất an trong lòng anh vẫn chưa nguôi ngoái.

Ruột gan anh bây giờ nóng như lửa đốt.

Bắt được lũ chó chết kia, anh sẽ khiến chúng sống cũng không bằng chết.
Không lâu sau, đèn báo phẫu thuật vụt tắt, Vương Tuấn Kiệt mặc trên người chiếc áo blouse trắng tinh dài ngang gối bước ra, kéo khẩu tráng trên mặt xuống.
"cô ấy thế nào?" cả ba người vội lại chỗ Vương Tuấn Kiệt
"con bé ổn rồi phải không?"
"ca phẫu thuật rất thành công, giờ cô ấy sẽ được đưa lên phòng nghỉ, chỉ còn chờ cô ấy tỉnh lại là được"
"bao giờ mới có thể tỉnh lại?"
"sớm thì vài tiếng sau khi hết thuốc mê, muộn thì vài ngày sau, vì chấn thương ở vùng khá nguy hiểm nên tôi không đoán chắc được"
"Hân Nghiên chắc chắn không sao đâu" Vương Tuấn Kiệt vỗ vỗ vai anh rồi rời đi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.