Lục Thiếu Sủng Cô Vợ Nhỏ

Chương 14: 14: Nhóc Con Dậy Thôi




15 tuổi đã bước ra đời, mở quán bar, xem phim người lớn cũng không ít, kể cả khi nhìn người ta làm trực tiếp trước mặt cũng chẳng có gì bất ngờ, vật đó cô thấy qua không ít nhưng mà nhưng mà… của anh thật sự to lắm nha
Anh banh hai chân cô ra, phát ra giọng nói khàn đặc :” Anh vào được không?’
Triệu Lan Nhi đỏ mặt nhìn anh, đầu có hơi gật nhẹ.

** *** thô dài từ từ đi chuyển vào bên trong hang động chật hẹp
Trong đêm tối mênh mông, hai thân ảnh cùng hòa làm một, đan chặt chẽ vào nhau nhấp nhô trên chiếc giường king size.

Không gian im ắng phát ra tiếng th ở dốc cùng tiếng r3n rỉ, tiếng da thịt va vào nhau không biết đến bao giờ mới kết thúc
…..
Mãi đến khi mặt trời lên đến 3 sào áo thì Triệu Lan Nhi mới tỉnh lại, cô lăn qua rồi lăn lại không chịu rời giường, cơ thể của cô nhức quá đi.

Cô chợt nhớ chuyện hôm qua mình đã làm liền đỏ mặt chui đầu vào chăn
A a a lần đầu tiên của cô đã trao cho ông xã rồi sao ? Không biết nên vui hay nên buồn đây? Tất nhiên là vui rồi chứ còn gì nữa
“ Cạch”

Lục Đình Quân đẩy cửa bước vào, anh nhìn cô gái đang lăn lộn trên giường rồi khẽ cười :”Nhóc con dậy thôi.

Nướng chín rồi”
- A em còn chưa ngủ đủ mà
Giọng của cô bị làm sao vậy? Sao khàn như vậy chứ? A a a a a a tôi không chịu đâu
Anh bước đến ngồi xuống giường, đánh nhẹ vào mông của cô :” Ngoan, dậy nào.

Chúng ta còn đến nhà cha mẹ đó.

Ông bà chờ em đến mòn mõi rồi”
Triệu Lan Nhi xoa xoa cái mông vừa bị anh đánh, trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt.

Nửa giờ sau, hai người bọn họ cùng lên xe về nhà cha mẹ Lục.

Cô nhìn sang ông xã đang lái xe rồi thở dài
- Có khi nào cha mẹ anh không vừa ý em không?
Nhìn gương mặt bí xị vì lo lắng của cô, trong lòng anh rất khó chịu liền vội vàng lên tiếng an ủi :” Bà xã anh đáng yêu như vậy sao có thể không vừa ý chứ”
- Thôi đi, anh đừng tưng bốc em
Lục gia
Lục Đình Quân lái xe vào cổng lớn thì đã thấy cha mẹ Lục đứng chờ sẵn.

Triệu Lan nhi liền nhìn sang anh :” Em sợ quá đi”
- Không sao đâu mà
Anh vươn tay xoa đầu cô an ủi, sau đó dắt tay cô đi đến chỗ cha mẹ Lục đang đứng :” Cha mẹ”
Mẹ Lục thấy Triệu Lan Nhi hai mắt liền mở sáng :” Lan Nhi của mẹ đến đây nào.


Dạo này ốm đi nhiều rồi, sau này ăn nhiều vào đừng có sợ mập”
Triệu Lan Nhi nghe bà nói chỉ gật đầu mỉm cười.

Sau đó, 4 người bọn họ cùng nhau đi vào nhà, hai mẹ con Triệu Lan Nhi cùng nhau trò chuyện trên trời dưới đất.

Cha Lục cùng Lục Đình Quân ngồi nghe bọn họ nói mà nhức cả đầu
- Đình Quân, công việc của con dạo này thế nào?
Nghe cha hỏi, anh nghiêm túc đáp lại :” Vẫn ổn ạ, còn một số chuyện hơi khó xảy quyết một chút”
- Được, đừng mạo hiểm.

Bây giờ con không chỉ có một mình, còn có Lan Nhi nữa hiểu không?
- Vâng ạ
Sau khi rời khỏi Lục gia, anh cùng cô đến nghĩa trang thăm mộ của mẹ.

Triệu Lan Nhi đặt bó hoa hồng trắng xuống trước mộ của mẹ, cô nhìn người phụ nữ trong bức ảnh mà kìm nén không khóc
Bởi vì mẹ không muốn thấy cô khóc, mẹ cô nói cô cười lên trông rất đẹp, mẹ thích nhìn cô cười
- Lan Nhi của mẹ, cười lên mẹ xem nào

Nhiếp Bạch Khả ôm cô vào lòng, vui đùa với cô.
Trong trí nhớ của cô, mẹ là người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, chẳng những như vậy còn rất có năng lực.

Công việc của mẹ luôn bề bộn nhưng vẫn dành thời gian vui đùa cùng với con gái như cô
- Mẹ, mẹ có thể yên tâm nhắm mắt rồi.

Con đã có người chăm sóc rồi
Bàn tay nhỏ nhắn của cô đan chặt vào tay anh, Lục Đình Quân có thể cảm nhận được người con gái bên cạnh anh đang kìm nén.

Anh ôm vai của cô xoa dịu :” Mẹ, sau này cứ để con chăm sóc em ấy, mẹ có thể yên tâm rồi”
Nhiếp Bạch Khả, cái tên này anh từng nhìn thấy ở đâu rồi thì phải, có khi nào chính là nạn nhân của đám tội phạm giết người cướp của kia.

Thì ra người này chính là mẹ vợ của anh, anh phải dốc hết sức bắt đám người kia.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.