Ăn xong cháo mồng tám tháng chạp[1] cũng là lúc phải bắt đầu chuẩn bị đón Tết.
Ứng Cảnh Lan ở kinh thành một thân một mình, ngày mồng tám tháng chạp ra chợ điều tra một vụ án, vô ý nghe được câu tục ngữ này, thấy rất thú vị.
Đêm đó, Tạ Lạc Bạch mở tiệc nhỏ tại nhà, mời Cơ Dung Quân, Vương Lăng và Ứng Cảnh Lan ba người tới ăn cháo ngắm tuyết thưởng hoa mai. Tiểu yến làm trong một nhã gian ấm áp, phòng không lớn, giữa phòng đặt một bàn gỗ hoa lê, phòng trong đặt chậu xông huân hương, sàn trải thảm lông dày, lại có hai tiểu hỏa lò tinh xảo để hai bên bàn, một bên đang hâm nóng rượu, một bên đang nấu một nồi cháo sôi sùng sục.
Lúc này ngoài trời bắt đầu đổ tuyết, tựa như những hạt muối nhỏ trắng tinh, ngoài phòng hoa mai vừa chớm nở lung linh xinh đẹp, Ứng Cảnh Lan vừa từ cửa bước vào, cởi áo choàng phủi tuyết trên đầu xuống, phía sau liền có một tiểu tư tiếp nhận áo, Tạ Lạc Bạch đứng lên cười nói: “Được rồi, Ứng tiểu đệ đã tới, chúng ta khai tiệc.”
Ứng Cảnh Lan ngồi vào bàn nhìn một chút, chỉ thấy có hai người Tạ Lạc Bạch, Cơ Dung Quân, liền hỏi: “Đan Chu ca còn chưa tới, sao lại khai tiệc?”
Tạ Lạc Bạch nói: “Ai… mới vừa rồi Đan Chu huynh sai người tới báo, huynh ấy phải lo liệu đồ Tết, hôm nay không tới được”. Cơ Dung Quân ánh mắt mông lung nhìn một đĩa thức ăn trên bàn, nhìn đến xuất thần.
Ứng Cảnh Lan kinh ngạc: “A? Thì ra câu tục ngữ “Ăn xong cháo mồng tám tháng chạp là phải lo đồ Tết” là sự thật, nhưng Đan Chu huynh vì sao cả cháo còn chưa ăn mà đã lo Tết rồi? Từ giờ tới Tết không phải còn gần một tháng sao?”
Nhị
Cơ Dung Quân ăn xong cháo mồng tám tháng chạp ở nhà Tạ Lạc Bạch liền vội vã cáo từ chạy tới phủ Vương Lăng. Mấy tiểu tư trong phủ từ lâu đã không xem y là ngoại nhân nên cũng không cần thông báo mà trực tiếp dẫn Cơ Dung Quân vào phủ, tới chỗ Vương Lăng.
Vương Lăng đang ở nhà bếp cùng lão Quách đầu bếp và quản gia Thành thúc chờ người mang hàng Tết tới, Cơ Dung Quân bước tới cửa, thấy dưới ánh đèn mờ nhạt, Vương Lăng đứng ở trước một cái khạp lớn, hai tiểu tư đang hợp sức nhấc một khối thịt lớn nhét vào, lão Quánh đứng cạnh Vương Lăng bốc một nắm hạt gì đó trắng tinh, có lẽ là muối hột, rải đều vào khạp rồi xắn tay áo nén chặt thịt xuống.
Vương Lăng tập trung tinh thần quan sát, trên mặt thấp thoáng ý cười hài lòng.
Tiểu tư trước cửa nói: “Thiếu gia, Cơ đại nhân tới”. Vương Lăng xoay người lại ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Cơ Dung Quân. Cơ Dung Quân bước vào, Vương Lăng cười nói: “Hôm nay không phải Đường Tri[2] hiền đệ mời khách sao? Giờ này ngươi tới đây làm gì?”
Cơ Dung Quân đáp: “Ừm, ăn xong cháo rồi nên chạy qua đây” – nhìn cái khạp lớn – “Ngươi đây là…”. Cơ Dung Quân từ khi sinh ra tới giờ cực kỳ ít khi dính dáng tới hai chữ “nhà bếp”, càng không cần nói tới chuyện chuẩn bị đồ Tết, nên những việc này đối với y mà nói, rất xa lạ.
Vương Lăng sắc mặt có chút thay đổi, nhíu mày: “A, hôm nay ta lỡ giết một người, đang hủy thi diệt tích, ngươi có thể đến nha môn tố giác ta với Dục Ngạn hiền đệ.”
Cơ Dung Quân nhướng mắt: “Ồ, chẳng hay là nam hay nữ, tuổi tác thế nào. Nói cho ta biết đi, ta sẽ ngoan ngoãn làm tòng phạm của ngươi.”
Vương Lăng nói: “Tuổi tác à, đang là thanh xuân phơi phới, tầm trên dưới một tuổi gì đó. Ngươi muốn xem không?”. Vương Lăng bắt lấy ống tay áo của Cơ Dung Quân dẫn y vàp phòng, lão Quách vẫn đang rắc muối lên thịt, sau đó rắc thêm một ít bột phấn màu hồng nâu như màu nước trà, Vương Lăng nói: “Rắc muối và ngũ vị hương lên thịt, tẩm ướp cho kỹ, ăn sẽ rất ngon, vì gia tổ nhà ta là từ phương bắc nên thịt muối cũng là làm theo kiểu miền Bắc. Phía nam có thịt lạp xưởng, muốn ăn còn phải nấu lại, còn chúng ta thì không có loại đó. Khẩu vị cũng khác rất nhiều.”
Cơ Dung Quân a một tiếng, y trước giờ không quá chú ý đến chuyện ăn uống, khi còn bé thích ăn đồ ăn Tết cũng chỉ vì có vài thứ mà ngày thường không được ăn, nhưng thật ra cũng không có gì hiếm lạ, hơn nữa theo phong tục mấy ngày Tết không được động dao kéo nên đồ ăn cũng là đồ còn lại từ ba mươi Tết, trái lại còn có điểm không bằng ngày thường. Vương Lăng lúc này lại nói cách muối thịt cho y nghe, Cơ Dung Quân liền nhớ tới nhà mình ngày Tết hình như không ăn thịt muối, nhất thời nghĩ không ra, càng không cần phải nói cái gì mà thịt muối phương Nam hay thịt muối phương Bắc.
Lúc đó Vương Lăng vẫn đang nói miên man: “… bởi vì năm nay bổng lộc nhiều hơn nên ta làm đồ Tết nhiều hơn một chút, mua thịt đùi về, năm ngoái ta còn mua cả thịt mông nữa, chờ ngày Tết ngươi cứ tới đây ăn, không biết Đường Tri hiền đệ và Cảnh Lan hiền đệ có muốn đến hay không…”
Cơ Dung Quân nhìn Vương Lăng, thấp giọng nói: “Ta nhất định sẽ đến đây cùng ngươi…”. Lúc này trong trù phòng có rất nhiều người, không thể nói hết lời, Cơ Dung Quân nuốt vào nửa câu sau chưa kịp nói.
Nhưng Vương Lăng tựa hồ không lưu tâm đến ý tứ trong lời nói của Cơ Dung Quân, ánh mắt dõi theo những hạt muối đang được rải vào khạp đựng thịt, mỉm cười vui vẻ: “Thịt bò thì thịt đùi là ngon nhất.”
Cơ Dung Quân cũng nhìn vào trong khạp: “Thì ra là thịt bò?”
Vương Lăng thầm nghĩ, Cơ công tử này quả nhiên không biết.
Lão Quách ngẩng đầu cười nói: “Cơ đại nhân sợ rằng hôm nay là lần đầu tiên đến nhà bếp, thịt có thấy cũng là thịt nấu chín rồi, nhìn thịt tươi hẳn là không phân biệt được là thịt gì. Các quý nhân thiếu gia kinh thành chắc đều giống Cơ đại nhân, giống thiếu gia nhà chúng ta mới thật là hiếm lạ đó.”
Cơ Dung Quân hữu ý vô ý lượn đến gần bên người Vương Lăng, nói: “Bất quá ta với Vương Lăng ngày rộng tháng dài ở bên nhau, sớm muộn gì cũng hiểu được thôi.”
Lão Quách ha ha cười vài tiếng, lại tiếp tục muối thịt. Vương Lăng quay đầu nhìn nhìn Cơ Dung Quân, trong ánh mắt tràn ý cười như xuân phong ùa tới.
Cơ Dung Quân cũng nhìn lại hắn, lộ ra một tia mỉm cười.
Vương Lăng lại mở miệng nói, trong giọng nói cũng hàm chứa xuân phong: “Mấy ngày được nghỉ ngươi có rảnh không?”
Cơ Dung Quân gật đầu, ánh mắt hai người chạm nhau, trong lòng Cơ Dung Quân cảm thấy ấm áp, tựa như có một nồi cháo mồng tám tháng chạp đang sôi ùng ục.
Chẳng lẽ Vương Lăng bởi vì hôm nay không đến chỗ Tạ Lạc Bạch ăn tiệc được nên muốn tìm một ngày bồi thường? Nếu ngày đó không có hai người Tạ, Ứng kỳ đà cản mũi, Cơ Dung Quân có thể ở riêng với Vương Lăng, cho dù là ngồi nhà nói chuyện phiếm hay là đi đâu đó uống chút rượu, y đều thập phần mãn nguyện.
Cơ Dung Quân tiếu ý càng sâu.
Chỉ nghe Vương Lăng nói: “Vừa đúng lúc, ta đặt cửa hàng thịt mấy chục cái chân giò heo, để bọn họ đưa tới sợ không còn tươi ngon nữa nên ta định mấy ngày nghỉ sẽ tự mình đi ấy, lão Quách với Thành thúc đều bận lo thức ăn trong phủ, nên hôm đó ta đi một mình, nếu ngươi có hứng thú thì đi chung với ta. Còn thịt sườn ấy mà, tẩm ướp cần chú ý thời gian, yêm xong thịt mềm ngon, chân giò heo cũng vậy…”
Ngoài cửa nhà bếp tuyết rơi càng dày, như muối ướp thịt, từng tầng từng tầng phủ trên mặt đấy, sau đấy sẽ thấm vào lòng đất thành nước ngầm.
[1] Lạp bát chúc – cháo mồng 8 tháng chạp, dùng nếp, đậu, và các loại quả khô như táo, hạt dẻ, hạt sen…nấu thành. Bắt nguồn từ Phật giáo, tương truyền Thích Ca Mâu Ni đắc Đạo vào ngày này, nên chùa chiền nấu cháo cúng Phật, về sau trong dân gian lưu truyền mãi thành tục lệ
[2] Đường Tri là tên tự của Tạ Lạc Bạch.
…
Hôm qua máy tính hư nên không up truyện được, xin lỗi mọi người:) Hôm nay mình up luôn 2 chương đầu của phiên ngoại, còn 3 chương mai sẽ up:3