Lục Thủy Thanh Sơn

Chương 7



Lục thủy thanh sơn

Đại Phong Quát Quá

Đệ thất chương

Hậu viện trong phủ của Vương Lăng rất lớn, hoa và cây cảnh sum suê, lúc này đã là đầu hạ, hoa sen trong hồ chưa nở, nhưng mùi lá sen hòa hơi nước rót vào trong gió, mùi hương như có như không thoang thoảng đầy không khí, làm cho người ta vô cùng thoải mái.

Vương Lăng mời Ứng Cảnh Lan vào tiểu trúc bên ao sen ngồi, tiểu nha hoàn dâng trà, Ứng Cảnh Lan nâng chung trà uống một ngụm, kinh ngạc nói: “Nga~ đúng là trà lá sen mới ủ, Đan Chu ca thật sự hiểu được lễ tiết mà vẫn phong nhã a.”

Vương Lăng nói: “Cũng không phải lễ tiết phong nhã gì, là do thói quen từ nhỏ thôi, lấy lá sen pha trà, thứ nhất là trà càng thơm, thứ hai cũng tiết kiệm được lá trà nữa, sen đầy hồ như vậy, xài thoải mái.”

Ứng Cảnh Lan suy nghĩ một chút, gật đầu, bưng trà uống thêm vài ngụm, thành thật nói: “Nói rất có lý, ta cũng muốn thử làm như huynh. Đáng tiếc chỗ ta đang ở vườn quá nhỏ, ta cũng lười trồng hoa lá cỏ cây gì đó. Trong ao lục bình thì không ít, nhưng sen thì không có, năm nay không kịp rồi, chỉ có thể chờ sang năm thôi.”

Vương Lăng cười nói: “Ngươi nếu thích uống loại trà này như vậy, chút nữa ta gói cho một ít đem về.”

Ứng Cảnh Lan nói: “Thật không? Ta không khách khí đâu. Nếu sau này ta lại thích cái gì đó mà đến cầu huynh, Đan Chu ca huynh cũng đừng chê ta dong dài.”

Vương Lăng nói: “Ngươi không chê vật mọn là tốt rồi, nói đến dong dài, cô cô ta mới thật là dong dài, vừa rồi còn kéo ngươi lại nói đông nói tây đủ thứ, mong ngươi đừng trách.”

Ứng Cảnh Lan buông chung trà: “Huynh nói vậy là quá khách sáo rồi, kỳ thực ta không nghĩ gì đâu. Khi ta còn ở nhà đều bồi tổ mẫu lão thái quân, cũng đã quen”, nói xong ha ha cười, “Đan Chu ca nếu huynh gặp tổ mẫu lão thái quân nhà ta, sẽ hiểu cái gì mới thật sự là dong dài nha.”

Hoàng hôn rơi xuống, gió đêm phơ phất, Ứng Cảnh Lan đứng dậy đi đến bên ao sen, đột nhiên hỏi Vương Lăng: “Đan Chu ca, ta muốn thỉnh giáo một chuyện, nếu ở Giám sát đốc an ti làm tốt chức trách của mình thì khi nhập triều làm quan, có thể được vào một ti bộ tốt đúng không?”

Vương Lăng nhìn y, hiểu rõ mỉm cười, Ứng Cảnh Lan gần đây ở ti bộ rất cần cù làm việc, y thiên tư thông minh, ngộ tính rất cao, học nhanh hiểu nhiều, làm việc tốt, các vị hậu duệ quý tộc trong Giám sát đốc an ti đều không phải tầm thường, Ứng Cảnh Lan tuy mới tới nhưng đĩnh nhiên xuất chúng, y là người của Ứng thị, trong lòng nhất định có hoài bão to lớn, chăm chỉ như vậy, khẳng định là muốn sớm được thăng chức.

Vương Lăng cũng đứng lên, thành thực trả lời: “Cái này tất nhiên, Giám sát đốc an ti cũng có thể coi như nơi triều đình khảo sát, chọn lựa tử đệ quý tộc. Các đốc an lang nhiệm kỳ trước đã có mấy người vươn lên đến hàng tam phẩm. Từ Thượng thư cho tới các vị trí trọng yếu trong Hình bộ, Lại bộ, Binh bộ, hoặc Đô Sát viện, nếu có thành tích tốt thì nhất định sẽ nhận được chỗ tốt.”

Ứng Cảnh Lan vui vẻ cười nói: “Vậy thì tốt rồi, ta gần đây cố gắng như vậy, kỳ thực hy vọng tương lai có thể đến một nơi thật tốt trong triều đình làm việc.”

Y nói rõ ràng thoải mái, Vương Lăng khẽ cười.

Ứng Cảnh Lan đứng bên hồ sen hít sâu một hơi, mặt tươi như hoa nở: “Không ngại nói cho huynh biết, Đan Chu ca, ta đã sớm nhắm vào ba nơi, Lễ bộ, Lục đạt ti của Trung thư, hoặc là Hàn Lâm viện, được phân vào một trong ba nơi này là ta đã tạ ơn Trời Phật rồi.”

Vương Lăng ngạc nhiên, sửng sốt hết mức.

Ba nơi này trong triều đình tuy rằng chức quan không nhỏ nhưng thực quyền không lớn, so với Hình bộ Hộ bộ Lại bộ chạm tay phải bỏng thì những nơi Ứng Cảnh Lan vừa nói không lạnh không nóng, những người ôm chí tiến thủ tuyệt đối không muốn vào mấy chỗ này.

Vương Lăng kinh ngạc nhìn Ứng Cảnh Lan, gương mặt thiếu niên tràn ngập ý cười, ánh mắt trong veo: “Ta a, gần đây chịu khổ như vậy chính vì muốn vào những chỗ đó hưởng phước, quan giai không tệ, bổng lộc cao, lại không cần hao tâm tổn trí, mỗi ngày vui vẻ bình thản.”

Vương Lăng nhịn không được nói: “Nghe những lời này từ miệng hậu nhân Ứng thị, có chút kỳ quái.”

Ứng Cảnh Lan nhướng mày cười nói: “Chính vì ta là hậu nhân Ứng thị, đã nhìn thấu hết nên mới lựa chọn như vậy.”

An Châu Ứng thị, sinh ra hiền thần, thế nhân đều biết.

Từ tiền triều cho đến bản triều khai quốc tới nay, Ứng thị tổng cộng có chín thừa tướng, mười một Ngự Sử đại phu, tám thượng thư, năm thái phó, cùng với rất nhiều quan viên từ tam phẩm tới nhất phẩm khác. Có thể nói là danh môn nhất trong các danh môn.

Bởi vậy, mỗi một hậu duệ Ứng thị, đặc biệt là thuộc về dòng chính, thì từ khi sinh ra đã được thế nhân quan tâm đặc biệt. Phàm đã là tử đệ Ứng thị, đi đường cũng có thể đọc thuộc lòng kinh thư thi từ, tử đệ Ứng thị mỗi người đều phải đầy bụng kinh luân, tri thư đạt lễ, khi vào triều có khả năng kinh lược trị quốc, khi nhàn hạ có thể ngâm thi tác phú, một bài thơ làm ra được thế nhân tranh nhau lưu truyền, một bài phú có thể kinh động bốn phương, ngay cả chữ viết đều phải đủ để khắc lên văn bia, truyền lưu thiên cổ.

Ứng Cảnh Lan may mắn sinh ra là cháu đích tôn của Ứng thi, vừa ra đời đã tiếp thu các loại rèn luyện, hơn nữa đồng lứa với y nam đinh đơn bạc, rèn luyện vì vậy mà càng thêm nghiêm khắc, Ứng Cảnh Lan chịu khổ sở nói không nên lời, tổ mẫu và các vị trưởng bối một bên đem y thiên chuy bách luyện, một bên lại đối y cực kỳ cưng chiều, Ứng Cảnh Lan chịu dày vò giữa ôn tuyền và chảo dầu mà lớn lên, bỗng nhiên ngộ ra làm tử đệ Ứng thị là một hình thức chịu tội, vào triều làm quyền thần thì tội càng nặng, phương pháp giải thoát duy nhất là khi nhập triều làm một chức quan hoàn hảo bổng lộc cao lại không có thực quyền, ăn no rồi ngủ, áo cơm không lo. Ứng Cảnh Lan năm mười một tuổi đã lĩnh ngộ đạo lý này, từ đó về sau lấy đây làm mục tiêu, cảm thấy mình là người hiểu chuyện nhất trong đám tử đệ Ứng thị.

Khi nghe nói mình phải vào Giám sát đốc an ti, Ứng Cảnh Lan cực kỳ hài lòng, mục tiêu phấn đấu suốt đời hiển hiện ngay trước mắt, Ứng Cảnh Lan hoan hỉ chạy tới kinh thành.

Từ khi gặp Vương Lăng lần đầu tiên, Ứng Cảnh Lan đã cảm thấy trên người Vương Lăng khí tức quen thuộc không thể giải thích. Ứng Cảnh Lan tính tình ôn hòa, nên cũng thích thân cận với người ôn hòa, hơn nữa Ứng Cảnh Lan từ nhỏ là lớn lên trong sự quan tâm yêu thương của tổ mẫu cùng các trưởng bối, đã quen với sự lo lắng của người khác dành cho mình, nên với cái tính hay lo của Vương Lăng y không hề khó chịu, thấy Vương Lăng đối tốt với mình, y rất hài lòng. Ứng Cảnh Lan là người cho dù đối với người không quen biết cũng có thể bày ra vẻ mặt thân thiết mà đối đãi, khi đã quen thì không nhịn được muốn thân thiết hơn, Vương Lăng lại một bộ dạng không có chí lớn càng làm Ứng Cảnh Lan thích, sinh ra một loại cảm tình giống như tri kỷ.

Nói xong kế hoạch to lớn của mình, Ứng Cảnh Lan hỏi Vương Lăng: “Đan Chu ca tương lai dự định vào ti bộ nào?”

Vương Lăng nhìn ra xa, chậm rãi nói: “Ta vẫn chưa nghĩ tới, ta vốn là ở nha môn Trung thư làm một chức quan nhàn tản, vô cùng tự tại, nhờ Thánh thượng ân điển vào được Giám sát đốc an ti, hôm nay trước hết cứ làm ngày nào biết ngày đó, đợi đến lúc cần thuyên chuyển thì được phân đến đâu hay đến đấy, dù sao ta không có gì vướng bận nên sao cũng được.”

Ứng Cảnh Lan gật đầu nói: “Không sai, bình bình đạm đạm, không cần lo nghĩ, tùy duyên độ nhật, tiêu diêu tự tại, mới là phúc khí.”

Gió đêm rộn ràng thổi tới, lá sen trong hồ phập phồng, hai người đang đứng cạnh nhau trên bờ nhìn nhau cười đầy thấu hiểu.

Chính vào lúc này, hạ nhân báo lại, Thái sư phủ Cơ Dung Quân Cơ công tử tới chơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.