Lục Tiên

Quyển 1 - Chương 121: Huyết hải thâm cừu



Thẩm Thạch cả kinh, toàn thân căng thẳng, bật lên"Hô" một tiếng, trong khoảnh khắc vô số ý niệm với tốc độ giống như ánh sáng lướt trong đầu, ngón tay khẽ nhúc nhích, đã lấy ra một tấm Phù Lục kẹp trong tay.

Hắn đứng bật dậy dẫn theo chút gió, khiến cho ánh nến điên cuồng chập chờn, những tàn ảnh trong phòng nhảy múa cuồng loạn, trong quang ảnh u ám, Thẩm Thạch sắp sửa kích phát Phù Lục, thì nhìn thấy lão Bạch Hầu đứng ở phía sau mình, lại càng hoảng sợ vội vàng thu sức, nhưng dùng sức quá mạnh, làm thân thể hắn lảo đảo một chút.

Lão Bạch Hầu hứng thú nhìn hắn, lại nhìn tấm Phù Lục đột nhiên xuất hiện trên tay hắn. Sát khí trên người Thẩm Thạch từ từ tiêu tán, ngẩng đầu nhìn lão Bạch Hầu, cười khổ nói: "Lão Hầu, ngươi đừng có vui đùa thế này, sẽ hù chết người."

Lão Bạch Hầu hừ một tiếng, Thẩm Thạch đánh giá cao thấp, sau đó đem cái ghế đầu Hổ kia kéo qua ngồi xuống, cười nói: "Không rõ là ai ngươi ra tay độc ác sao?"

Thẩm Thạch nhún vai, không trả lời. Sinh tồn trong Yêu Tộc không dễ dàng, đặc biệt là Yêu Tộc tại Hắc Ngục Sơn này, phần lớn là hạng rất thích tranh đấu tàn nhẫn, dã man thô tục, rất nhiều tranh đấu cho dù là cãi lộn trong cùng trận doanh, có thể diễn biến thành kết cục vung thương bạt đao, huyết nhục văng tung tóe. Trong hai tháng đến hắn nương thân tại Thanh Xà bộ tộc, loại chuyện này đã nhìn thấy nhiều, là nơi rất khó khăn gian khổ, huống chi hôm nay chỗ hắn đang đứng chính là Ma Hổ Giản, trước đó không lâu là địa bàn của Xích Hổ bộ tộc, cho dù có một hai con cá lọt lưới đột nhiên nhảy ra liều mạng, tựa hồ không kỳ quái, nên cẩn thận chút vẫn là tốt hơn.

Nhưng lúc này trong lòng hắn đã tỉnh lại vài phần, ngày thường hắn sẽ không sơ ý chủ quan như vậy, thế nào sẽ để lại vài phần tâm tư chú ý tình huống chung quanh, nhưng vừa hiển nhiên là hắn quên mất điểm này, không biết vì nội dung trong quyển sách kia làm hắn quá mức rung động, hoặc vì trong thâm tâm hắn quá khát vọng lại được trở về Nhân tộc, nên mới không tự chủ được chìm sâu vào trong đó, không thể tự kềm chế.

Lão Bạch Hầu nhìn thấy hắn ngẩn người, không khỏi lắc đầu, khóe mắt qua quyển sách Thẩm Thạch đang cầm trên tay, đi sang xem, thấy trên bìa mặt viết bốn chữ《 Nhân tộc trát ký 》, thì nhếch miệng, mang theo vài phần khinh thường, nói:

"Sách này không có gì thú vị cả."

"Hả?" Thẩm Thạch ngơ ngác, nói: "Sách này thì sao?"

"Trong đó không có gì đâu, chỉ toàn là mắng chửi người thôi." Lão Bạch Hầu nhàn nhạt nói, tiện tay ném quyển sách lên bàn, như nghĩ tới điều gì, ngẩng đầu nhìn Thẩm Thạch, nói, "Sao, ngươi giống như có chút hứng thú đối với Nhân tộc?"

Tim Thẩm Thạch đập mạnh một cái, hắn gật đầu, bình thản đáp: "Đúng vậy."

Lão Bạch Hầu cười nhạo một tiếng, có phần không cho là đúng, nói: "Một tiểu yêu tốt như ngươi sao lại hiếu kỳ với những chuyện thế này, có điều. . ." lão dừng lại, trầm ngâm một lát, cúi người xuống, tìm kiếm một hồi trong đống sách cũ tán loạn trên mặt đất, lôi ra hai quyển sách cũ, ném ra, thản nhiên nói: "Dù sao là nhàn rỗi, nếu ngươi thật sự muốn xem chuyện Nhân tộc, thì xem hai quyển này."

Thẩm Thạch cúi đầu nhìn hai quyển sách kia, một quyển trên trang bìa viết 《Đại Nghịch Tội Nhân Lục》, một quyển khác thì là 《Vương Đình Mạt Niên Chiến Sự Ký》.

Cầm hai quyển sách lên, vuốt vuốt, sờ bìa sách dày hơi thô ráp, hơi gồ lên như cát, hình như sách điển tịch của Yêu giới đều sử dụng chất liệu giấy không tốt lắm, thua xa Nhân tộc, thế nên Thẩm Thạch hầu như không có cảm giác gì với những cuốn sách này. Sau khi trầm mặc chốc lát, hắn không nhịn được ngẩng đầu nhìn lão Bạch Hầu, hỏi: "Lão Hầu, ngươi sống lâu như vậy, đã thấy Nhân tộc chưa?"

Lão Bạch Hầu nhìn hắn, nói với vẻ bất đắc dĩ: "Chẳng lẽ ta còn sống, là có nghĩa đã sống trên mấy nghìn vạn năm sao? Cuộc chiến năm đó từ lúc cuối cùng Thánh tộc Vương Đình bại trận, bị ép phải tự hủy Âm Minh Tháp ngăn chặn Nhân tộc truy binh để lui về Yêu giới, trong Yêu giới làm gì còn có Nhân tộc xuất hiện nữa."

Thẩm Thạch yên lặng gật đầu, đột nhiên nhớ tới cái gì, giật mình ngẩng đầu, nhíu mày chần chờ một lát sau, trên mặt mang theo vài phần do dự, nhưng cuối cùng vẫn hỏi: "Ta biết hiện nay trong Yêu giới không có Nhân tộc, nhưng đây là do từ trước đến nay không có Nhân tộc sinh sống trong Yêu giới, hay là. . ."

Lão Bạch Hầu thản nhiên nói: "Nhân tộc khả năng khác thì không có, nhưng việc sinh đẻ lại là đệ nhất thiên hạ, so với Trư Yêu là loại Yêu thú sinh sản nhiều nhất thì còn lợi hại hơn gấp mười lần, nên lúc ban đầu tổng số nhân khẩu vẫn luôn vượt qua tất cả chủng tộc khác cộng lại. Nếu chỉ so với Yêu Tộc chúng ta, số lượng Nhân tộc phải gấp Yêu Tộc chúng ta hơn nghìn lần. Năm xưa trước khi chiến tranh bộc phát, trừ những nơi vô cùng hung hiểm, không thể ở được, thì phàm là chỗ nào có bộ tộc tụ tập, nhất định sẽ có bóng dáng Nhân tộc." lão Bạch Hầu trầm ngâm một lát, nói tiếp, "Nếu như ta nhớ không lầm, năm đó Nhân tộc ở trong Yêu giới làm nô bộc ít nhất có hơn một nghìn vạn người."

Chẳng biết tại sao cả người Thẩm Thạch khẽ run lên, sắc mặt tái đi, thấp giọng nói: "Nói như vậy thì, trong Yêu giới chúng ta vốn là có Nhân tộc sống, nhưng sau trận Nhân Yêu đại chiến kia, thì. . ."

"Bị giết sạch!" Lão Bạch Hầu đáp, mặt không chút thay đổi.
※※※

Trăng lên cao giữa trời, soi ánh sáng rực rỡ xuống, Ma Hổ Giản như một con mãnh hổ đang bình yên chìm vào giấc ngủ.

Thẩm Thạch và lão Bạch Hầu đi trên đường trong sơn cốc, ra khỏi tòa nhà, Thẩm Thạch không có gì khác so với lúc đến, nhưng trên vai lão Bạch Hầu lại có thêm một cái túi to, không biết bên trong chứa cái gì.

Thẩm Thạch hoàn toàn trầm mặc, sâu trong đáy lòng hắn đang chấn động như một dòng nước xiết không thể nào áp chế, trong một câu vô cùng đơn giản kia, một vạn năm trước trong Yêu giới rộng lớn này, đã tràn ngập giết chóc máu tanh, tàn nhẫn vô biên cỡ nào, cừu hận giữa hai tộc Nhân Yêu, chỉ có thể dùng từ “huyết hải thâm cừu” để hình dung.

Khó trách, tuy ngoại hình hắn là Nhân tộc, nhưng trong Yêu giới lại không có bất kỳ một Yêu Tộc nào nghĩ hắn là Nhân tộc, tối đa chỉ nghĩ hắn là thuộc số ít Yêu Tộc có ngoại hình giống như Nhân tộc thôi.

Vì đã một vạn năm qua, trong Yêu giới đã căn bản không còn Nhân tộc tồn tại.

Ra khỏi cửa một đoạn đường ngắn, Thẩm Thạch nhìn lão Bạch Hầu, lão Hầu Tử một tay chống gậy một tay vác cái túi lớn đeo trên lưng, nhìn bộ dáng có vẻ rất chật vật, sau khi trầm mặc một lát, hắn kéo cái túi trên lưng lão Bạch Hầu, vác lên lưng mình.

Lão Bạch Hầu đứng thở hổn hển vài tiếng, cười hắc hắc nói: "Coi như tiểu tử ngươi còn mấy phần nhãn lực, không có ngu lắm." Nói xong tay run rẩy, xoa xoa bả vai, trên mặt lộ ra vài phần bất đắc dĩ, tựa hồ là phàn nàn thân thể của mình không ngờ đã già yếu đến mức này.

Thẩm Thạch không để ý tới câu nói đùa của Lão Hầu, cau mày nói: "Ngươi vật gì cũng không đoạt không lấy, mỗi lần đánh thắng, lại chỉ chuyên đi tìm những cuốn sách này, làm như vậy có ý gì?"

Lão Bạch Hầu nhếch miệng cười cười, lộ ra mấy cái răng gãy: "Sách này là đồ tốt a, nhờ chúng sau này có thể hiểu thêm không ít chuyện, đáng tiếc trong Yêu Tộc chúng ta quá nhiều kẻ ngu xuẩn, người có tâm tư đọc sách thật là quá ít." Lão nhìn Thẩm Thạch, nói, "Ngươi thích xem sách, đây là chuyện tốt."

Thẩm Thạch trầm mặc một hồi, sắc mặt vẫn nhàn nhạt lãnh đạm, một lát sau, nói khẽ: "Chờ ta xem xong hai quyển sách này, sẽ đến chỗ lão đổi quyển khác."

Lão Bạch Hầu nhẹ gật đầu, nói: "Dễ thôi." Nhưng nói đến chỗ này, trong mắt lão lộ ra một tia lo lắng hiếm thấy, nhìn Thẩm Thạch nói, "Nhưng dạo này ngươi vẫn nên bớt đọc sách đi, tu luyện nhiều vào, đừng có thiếu suy nghĩ ném đi cái mạng nhỏ của mình, lúc đó có sách nhiều hơn nữa không xem được."

Thẩm Thạch nhẹ gật đầu, không nói gì.

Lão Bạch Hầu thấy hắn có vẻ không để tâm đến lời nói của mình, thì thở dài: "Ngươi không tin sao, với thế cục Hắc Ngục Sơn hiện giờ, Thanh Xà nhất mạch chúng ta và Hắc Phượng Yêu Tộc phía bắc chính là thủy hỏa bất dung, trận chiến này sợ là khó tránh khỏi, không biết lúc nào thì khai chiến."

Thẩm Thạch ngơ ngác: "Chúng ta mới đánh hạ Ma Hổ Giản, Nương Nương không định nghỉ ngơi hồi phục một chút sao?"

Lão Bạch Hầu lắc đầu, trầm ngâm một lát sau nói: "Việc này lẽ ra không nên nói, nhưng theo cái nhìn của ta, tốt nhất là không nên tới bờ bắc Hắc Thủy Hà quyết đấu với bộ tộc Hắc Phượng, thừa lúc hôm nay tiêu diệt Xích Hổ nhất mạch, ở bờ nam Hắc Thủy Hà đã không còn địch thủ, thì thống nhất khu vực bờ Nam trước, sau đó chờ tới lúc thời cơ tiến lên phía Bắc, mới là thượng sách. . ." trên mặt khỉ già nua xẹt qua một tia bất đắc dĩ, lão thở dài: "Nhưng tuy nói như thế, nhưng Thanh Xà nhất mạch chúng ta bị đè nén thực đã quá lâu, thủ hạ của Nương Nương phần đông là Yêu Tướng trẻ tuổi, hiện giờ đều nhiệt huyết sôi trào, sợ là cả đám đều ước gì lập tức giết qua Hắc Thủy Hà, đến cùng Hắc Phượng quyết chiến. Nương Nương có thể đè xuống những chiến ý hung hãn này của thuộc hạ, trầm ẩn chờ đợi thêm một đoạn thời gian nữa hay không, thực khó nói được."

Thẩm Thạch im lặng một lát, nói: "Hắc Phượng nhất tộc so những Yêu Tộc chúng ta gặp phải trước đây thì lợi hại hơn rất nhiều đúng không?"

Lão Bạch Hầu nhẹ gật đầu, nói: "Lợi hại hơn rất nhiều."

" Trong Yêu giới, Hắc Ngục Sơn kỳ thật không được coi là một nơi giàu có và đông đúc, nhưng Hắc Phượng nhất tộc chiếm giữ vị trí bá chủ trong vùng đã hơn năm trăm năm, căn cơ thâm hậu, tuyệt đối không thể khinh thường. Chiến sự trước đây, đối mặt với các Yêu Tộc khác chúng ta tuy thắng nhiều thua ít, nguyên nhân lớn nhất chính là Ngọc Lâm Nương Nương kỳ tài ngút trời, tu đến "Địa Yêu" cảnh giới gần với tuyệt đại Thiên Yêu, thần thông quảng đại, vọng giả phi mỹ. Nhưng Hắc Phượng nhất tộc không chỉ có số lượng Yêu quân bộ hạ không kém hơn chúng ta, Đại Yêu cảnh giới Địa Yêu bọn chúng cũng có một vị, chính là lão Hắc Phượng Hoàng, gia chủ Hắc Phượng nhất tộc."

Thẩm Thạch im lặng không nói gì, hôm nay hắn thân là "một thành viên" của Thanh Xà bộ tộc, đương nhiên cũng hiểu biết một ít tình huống cơ bản của Yêu Tộc trong Hắc Ngục Sơn, biết những điều lão Bạch Hầu vừa mới nói không phải nói ngoa, hơn nữa vì nguyên nhân mọi người đều biết, lão Bạch Hầu còn cố ý nói nhẹ đi.

Ví dụ rõ ràng nhất chính là, Thanh Xà chi chủ Ngọc Lâm tuy được công nhận Yêu Tộc kỳ tài, tu đến cảnh giới Địa Yêu, thế nhưng lão Phượng Hoàng đứng đầu Hắc Phượng Yêu Tộc, lại đã đạt đến cảnh giới này từ hơn trăm năm trước, nếu không phải một bước cuối cùng bước vào cảnh giới Thiên Yêu quá khó, với sức lực bản thân gần như không có khả năng hoàn thành, thì thành tựu của lão Phượng Hoàng sợ rằng đã sớm không chỉ như vậy.

Ngày sau một khi chiến sự mở ra, nếu Ngọc Lâm muốn ra tay, tất nhiên sẽ bị lão Phượng Hoàng của Hắc Phượng Yêu Tộc cuốn lấy, đám Yêu quân mất đi sự che chở của Ngọc Lâm, hiển nhiên không có khả năng nhẹ nhàng tự tại giống như trước.

Thẩm Thạch khóe miệng co giật hai cái, tựa hồ loáng thoáng cảm giác được từng màn hình ảnh gian khổ trên chiến trường ngày sau, không nhịn được khẽ lắc đầu, quay người nhìn về phía lão Bạch Hầu, nói khẽ: "Hay là ngươi đi khuyên nhủ Nương Nương. . ."

Lão Bạch Hầu cười khổ một tiếng, lắc đầu nói: "Đương nhiên ta sẽ đi khuyên ngài, nhưng theo ta thấy, vì hôm nay tiêu diệt được Xích Hổ nhất mạch, sĩ khí quân ta tăng mạnh, tướng sĩ quên mình, phần đông Yêu Tướng chiến ý lại càng tăng mạnh, không biết Nương Nương có thể kìm lại nổi hay không, nếu không cái ngày cùng Hắc Phượng bộ tộc khai chiến sẽ không những không lùi lại, sợ còn tới sớm hơn, có lẽ gần ngay trước mắt."

Nói xong, lão liếc Thẩm Thạch, giảm thấp xuống thanh âm nói khẽ: "Hắc Phượng không thể so với Yêu Tộc khác, một khi khai chiến, nguy hiểm hơn xa các Yêu Tộc còn lại, ngươi phải thêm cẩn thận, đừng có chết trên chiến trường chẳng hiểu tại sao."

Thẩm Thạch chậm rãi gật đầu, trong mắt xẹt qua một tia thần sắc lo lắng.

Lão Bạch Hầu nhìn hắn, trong lòng khẽ thở dài một cái, đang muốn nói thêm gì nữa trấn an hắn, đột nhiên mũi hít hít mấy cái, hưng phấn hẳn lên, hai con mắt khỉ mở to, mặt lộ rõ vẻ vui mừng, nói: "Thơm quá, cái này là. . . có rượu ngon ở quanh đây a?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.