Lục Tiên

Quyển 1 - Chương 13: Hỏa cầu



Mười hai năm trong đời, có lẽ đoạn đường tới Hải Châu ở phía nam xa xôi bái sư tu hành chính là quãng thời gian thống khổ nhất mà Thẩm Thạch không bao giờ quên.

Bảy ngày liền, mỗi ngày hắn phải cùng đồ tể tiến vào truyền tống trận ít nhất ba lần, có khi còn nhiều hơn, bởi vì đồ tể đã nói rất rõ, danh môn đại phái như Lăng Tiêu Tông, truyền thừa vạn năm, quy củ nhiều, năm năm mới mở sơn môn thu đệ tử một lần, mà những người muốn tới báo danh cũng phải tới đúng thời gian quy định, sau đó được tiên sư cao nhân của Lăng Tiêu Tông tiếp dẫn lên núi. Nếu chậm trễ, phần tiên duyên không dễ mà có này coi như đã đoạn.

“Năm nay đúng là năm khai tông thu đồ đệ, nếu không ta nghĩ cậu quá nửa cũng không có vận may tốt được tới bái nhập vào Lăng Tiêu Tông tu luyện như thế này. Thời gian tiếp dẫn của bọn họ là ngày mười tháng tư, cậu nghĩ chúng ta có cần phải cấp tốc lên đường hay không?”

Mỗi lần cảm thấy sợ hãi khi phải tiến vào truyền tống trận, Thẩm Thạch lại nghe thấy những lời này của đồ tể nên chỉ có thể im lặng, dù đau đớn nhưng vẫn cố cắn răng gật đầu đáp ứng, một lần nữa theo đồ tể tiến vào truyền tống trận, lại một lần nữa chịu đựng cảm giác kiến cắn mà ở độ tuổi này của hắn khó có thể thừa nhận được.

Ngày bọn hắn tới thành Hắc Mộc ở Lam Châu là ngày hai chín tháng ba, cách thời gian tiếp dẫn của Lăng Tiêu Tông mười ngày, thời gian thực sự quá gấp gáp, đích xác là Thẩm Thạch không được phép trì hoãn. Chẳng qua là những ngày này, suốt bảy ngày liền, mỗi ngày chịu ba lượt cảm giác kiến cắn, thật làm hắn khổ sở không thể tả.

Với thể lực của hắn, mỗi ngày ba lượt, nhiều nhất bốn lượt cũng đã là cực hạn, chỉ cần thế thôi là đã đi không nổi rồi, thế nên đồ tể cũng không cưỡng ép hắn tiếp tục nhiều hơn. Dù sao tính toán thời gian thì vẫn có thể bắt kịp. Hai người cứ vừa đi vừa nghỉ, một đường truyền tống.

Dù là như thế, cho dù vừa đi vừa nghỉ, nhưng sau bảy ngày, khi Thẩm Thạch và đồ tể bước qua truyền tống trận cuối cùng tới được Hải Châu, Thẩm Thạch nhìn như đang bị bệnh nặng, một bộ dáng hữu khí vô lực, lúc nào cũng có thể ngã khụy xuống.

Đồ tể nhìn bộ dạng của Thẩm Thạch, trong lòng cũng hơi lo lắng, vội vàng mang hắn tới một khu trạch viện để hắn nghỉ ngơi 2 ngày . Rốt cuộc sắc mặt của vị thiếu niên này cũng dần dần có vài phần huyết sắc, không còn dáng vẻ như người đần độn lúc mới tới nữa.

Sau khi khôi phục được một chút tinh thần, Thẩm Thạch nhớ tới sự tình bái sư, cẩn thận hỏi đồ tể, biết hôm nay mới là ngày tám tháng tư, còn hai hôm nữa mới tới thời gian tiếp dẫn của Lăng Tiêu Tông. Địa điểm tiếp dẫn là ở Bái Tiên Nham, ngay ngoài thành Lưu Vân, Hải Châu mà hiện tại bọn hắn đang ở, bên bờ Thương Hải, chỉ cần một canh giờ là có thể tới nơi.

Biết được chính xác như thế, trong nội tâm Thẩm Thạch mới thở ra một hơi, nghĩ thầm vượt qua ngàn vạn khó khăn, cuối cùng cũng tới nơi rồi. Lại nghĩ tới việc hai ngày sau, mình có thể bái nhập tu chân hào phú lừng lẫy thiên hạ, trong nội tâm Thẩm Thạch không khỏi dâng lên vẻ hứng khởi, vô cùng mong đợi.

Lúc nói chuyện phiếm với đồ tể, Thẩm Thạch liền thuận miệng hỏi thăm tình huống thành Lưu Vân ở Hải Châu này. Đồ tể cũng rất thoải mái, biết cái gì thì nói cái đó. Nhắc tới Hải Châu, chính là một trong số những danh châu ít ỏi ở Hồng Mông giới, riêng diện tích mà nói, dù là Âm Châu và Lam Châu gộp lại cũng có dư, xưa nay được mệnh danh là phương Nam đệ nhất châu ở Hồng Mông đại lục.

Hải Châu chính là một trong những trọng điểm ở Hồng Mông giới, tồn tại vô số động thiên phúc địa, tu chân quý tộc sinh sống vô cùng nhiều, trong đó nổi danh hạng nhất chính là Lăng Tiêu Tông uy danh hiển hách, được mệnh danh là thiên hạ tứ chính.

Thành Lưu Vân ở bên bờ Thương Hải, chính là đệ nhất thành của Hải Châu, quy mô khổng lồ, phồn hoa hưng thịnh, tu sĩ qua lại như cá diếc trên sông, nhiều vô số kể. Hơn nữa Truyền tống pháp trận nằm trong thành có tới chín tòa, như dệt hoa trên gấm, tu sĩ nam lai bắc vãng có thể thấy ở khắp nơi.

“Nhìn khắp Hồng Mông chủ giới, ngoại trừ độc nhất vô nhị thành Thiên Hồng ra, thành Lưu Vân được xem như là phồn hoa nhất rồi.” Cuối cùng, đồ tể dùng một câu như vậy để bình luận về thành Lưu Vân này.

Hôm sau là ngày chín tháng tư, sáng sớm, Thẩm Thạch tỉnh dậy, khẽ nhúc nhích thân thể, chỉ cảm thấy thân thể nhẹ nhàng, thoạt nhìn nỗi đau khổ kiến cắn đã hoàn toàn mất đi, tinh thần tăng lên rất nhiều.

Hắn và đồ tể hiện tại đang ở trong một tòa trạch viện tại một khu dân cư, thực tế chính là một chỗ ở tư mà Thần Tiên Hội ở Lưu Vân Thành âm thầm sắp xếp, ngày thường có rất ít người tới đây, đồ đạc trong các phòng cũng rất đầy đủ. Thẩm Thạch tùy ý nhìn qua phòng ngủ, không tốn bao nhiêu công phu đã tìm ra giấy và bút mực. Hắn chần chừ một chút, sau đó mài mực lấy bút, theo thói quen những năm gần đây, bắt đầu phác họa mười cái phù văn phù lực Âm Dương Ngũ Hành trên giấy trắng.

Từ ngày hoảng sợ chạy trốn khỏi thành Tây Lô, trên đường đi như chó nhà có tang, một ngày cũng không dừng lại, cũng chẳng có tâm tình nghĩ tới thói quen mình vẫn làm vào buổi sáng nhiều năm nay nữa. Giờ phút này đã tới được thành Lưu Vân, Thẩm Thạch cảm thấy dường như đã lấy lại được bình tĩnh rồi.

Nét mực đều đều, bút tích nhu hòa, tuy rằng nửa tháng không luyện tập nhưng thói quen kiên trì trong nhiều năm làm cho hắn có một bản năng cực kỳ thâm hậu, phù văn Âm Dương Ngũ Hành vẽ ra vẫn nguyên vẹn như trước, không hề có chút sai lầm nào.

Sau khi viết hết năm tờ giấy trắng, hắn buông bút lông, vẻ mặt có chút hài lòng, thở dài một cái, vuốt vuốt cổ tay, trong nội tâm không khỏi nghĩ tới phụ thân không rõ tung tích thế nào. Việc đã tới nước này, suy nghĩ nhiều cũng là vô ích, hắn trầm mặc một lát rồi đi ra khỏi phòng.

Lúc này trời đã sáng rõ, đồ tể đang đứng ở ngoài sân, hướng về phía mặt trời mọc, hai tay giơ về phía trước, ánh mắt sáng ngời, hít sâu thở dài, quanh thân mơ hồ có một tầng ánh sáng nhàn nhạt màu đỏ, hiển nhiên là đang tu luyện một đạo thuật nào đó.

Thẩm Thạch nhìn về phía bàn tay của đồ tể, quả nhiên thấy trong lòng bàn tay gã có một khối Linh Tinh, hào quang lập lòe, từng sợi ánh sáng nhạt không ngừng bị hút ra, thu nạp vào trong da thịt.

Bởi vì cha hắn là ngoại vi đệ tử của Huyền Âm Môn, tăng thêm trong Thiên Nhất Lâu không thiếu đệ tử Huyền Âm Môn trấn giữ nên từ nhỏ Thẩm Thạch đã quen với cảnh này rồi, biết rõ là đồ tể đang hút lấy linh lực của Linh Tinh để tu luyện. Về phần pháp môn thì hoàn toàn khác so với pháp môn mà đệ tử Huyền Âm Môn vẫn tu luyện. Nhưng điều này cũng chẳng có gì kỳ quái, đạo pháp trên đời này nghìn nghìn vạn vạn, không thiếu điều kỳ lạ, không phải cùng trong một đạo môn thì pháp môn tu luyện khác nhau là chuyện bình thường.

Không biết pháp môn tu luyện của Lăng Tiêu Tông sẽ như thế nào?

Thẩm Thạch đứng ở một bên, không quấy rầy đồ tể tu luyện mà cứ thế đứng yên nhìn. Chỉ thấy đồ tể vẫn giữ nguyên tư thế tu luyện khoảng thời gian uống cạn một chung trà, sau đó mới thu thế đứng thẳng lên, hít vào thở ra thật sâu một lần, chỉ cảm thấy cơ bắp quanh thân gã mơ hồ rung động, thoạt nhìn mạnh mẽ dọa người.

Sau một lúc lâu, thanh thế kia chậm rãi tan đi, đồ tể khẽ lắc cổ, thoạt nhìn có vẻ rất thoải mái sau khi tu luyện. Gã đứng ở đó trầm ngâm một chút, sau đó tay phải vươn ra, năm ngón tay tạo thành trảo, trong lòng bàn tay khẽ vang một tiếng, một đoàn hỏa cầu cứ thế ngưng tụ ra.

Ánh mắt Thẩm Thạch nhìn chằm chằm vào đoàn hỏa cầu đó, trong đầu xẹt qua một ý niệm, thấp giọng thì thào: “Hỏa Cầu Thuật…”

Từ sau cuộc đại chiến Nhân – Yêu, tiên đạo pháp môn mà con người tu luyện không ngừng phát triển, đến ngày nay đã vô cùng cường thịnh, đủ loại thần thông diệu pháp ra đời. Nhưng nếu thu về chủng loại thô sơ giản lược thì chỉ có hai loại là tu luyện thần thông đạo pháp và tu luyện ngũ hành thuật pháp.

Người tu luyện nhiều loại thần thông đạo pháp được gọi là tu sĩ bình thường, cũng chiếm số lượng đại đa số hiện nay. Còn Ngũ Hành thuật pháp có thể thao túng Ngũ Hành lực trong thiên địa, chia là năm hệ Kim – Mộc – Thủy – Hỏa – Thổ, thông qua nhiều loại phức tạp chú thuật, được coi là một môn pháp chế đòi hỏi học vấn sâu sắc.

Nhưng ngũ hành thuật pháp đối với đại đa số mà nói thật sự quá mức thâm ảo, phức tạp, dù là thuật pháp ngũ hành cấp thấp nhất cũng phải hao tốn tinh lực nhiều hơn tu luyện đạo pháp thông thường rất nhiều, mà uy lực của Ngũ hành thuật pháp lại thấp hơn một chút. Đối với phàm nhân mà nói, một cái Hỏa cầu thuật đúng là rất đáng sợ, một hỏa cầu có thể đốt người cháy thành than, nhưng đối với tu sĩ đã tu luyện qua đạo pháp, thân thể cứng cỏi mạnh mẽ thì một cái hỏa cầu ném lên người, tối đa chỉ có thể tạo thành thương thế cho tu sĩ Luyện khí cảnh mà thôi. Còn đối với tu sĩ Ngưng Nguyên Cảnh trở lên thì hầu như hoàn toàn không tạo ra được thương tổn nào.

Uy lực không lớn, tu luyện lại khó khăn, về lâu về dài, ngũ hành thuật pháp vốn hưng thịnh ở Hồng Mông giới dần dần suy yếu, đến ngày nay thì trở thành một loại pháp chế không đáng để ý đến, hoàn toàn trở thành thứ phụ thuộc vào đạo pháp thần thông.

Nói chung, do các tu sĩ có vài phần hứng thú với ngũ hành thuật pháp nên mới tùy ý lấy ra vài ngũ hành thuật pháp đơn giản để tu luyện, trong đó đa số là các tu sĩ Luyện Khí cảnh. Bởi vì tại Luyện Khí cảnh tu luyện khá đơn giản, trên cơ bản chỉ có thu nạp linh khí nhập vào cơ thể rồi dần dần ngưng tụ ra. Các loại thần thông pháp môn thì hầu hết tới Ngưng Nguyên cảnh mới có thể bắt đầu tu luyện. Cho nên tu sĩ ở cảnh giới này, sẽ có vài người chọn một, hai chủng thật pháp ngũ hành để làm thuật phòng thân.

Mặc dù vậy cũng không làm thay đổi được kết cục ngày một suy vi đi của ngũ hành thuật pháp. Tại những thời đại xa xôi về trước, Ngũ hành thuật pháp từng vô cùng cường thịnh, nhưng ngũ hành thuật pháp cao giai nghe nói uy lực vô cùng cường đại, kinh thiên động địa, nhưng mà bao nhiêu năm trôi qua, người ta đã sớm không còn được chứng kiến cảnh tượng đó nữa rồi.

Về Hỏa Cầu Thuật mà đồ tể vừa xuất ra, đúng là Ngũ hành thuật pháp cấp thấp nhất, đồng thời cũng là loại thuật pháp hỏa hệ nhất giai thường thấy nhất, cùng với Thủy Tiễn Thuật của thủy hệ, Nham Thứ Thuật của thổ hệ, được xung là ba đại chú thuật cấp thấp nhất, đơn giản nhất và thường thấy nhất trong ngũ hành thuật pháp.

Bình thường Thẩm Thạch hay luyện tập phù lục, trên thực tế chính là một con đường nhánh dẫn ra từ ngũ thành thuật pháp, nói đơn giản chính là đem đủ loại ngũ hành thuật pháp, dùng mười loại phù văn Âm Dương Ngũ Hành tạp thành đồ văn phù lục, vẽ ở trên các lá bùa đặc chú, lại qua một khâu gọi là “chú linh”, nghĩ là đem Linh lực rót vào lá bùa, như thế là đã tạo ra một phù lục nguyên vẹn rồi.

Bản thân các tu sĩ chỉ cần học được một loại ngũ hành thuật pháp, dùng thuật pháp vận chuyển linh lực thao túng một loại phù lục tương ứng thì chỉ mất có hai thành linh lực thúc giục một đạo thuật pháp nguyên vẹn, đồng thời tốc độ thi pháp nhanh hơn một chút, giảm bớt sức lực. Nhưng cái này cũng có khuyết điểm, thông qua phù lục để thi triển thuật pháp thì uy lực sẽ yếu đi không ít.

Vì Thẩm Thạch đã luyện tập qua về phù lục, có liên quan tới Ngũ hành thuật pháp nên coi như có chút hiểu biết, giờ phút này đột nhiên thấy đồ tể thi triển pháp thuật này thì lập tức nhận ra là Hỏa Cầu Thuật.

Dường như nghe thấy động tĩnh nên đồ tể đảo mắt nhìn qua, thấy Thẩm Thạch đứng nhìn chằm chằm vào khối hỏa cầu trên tay mình thì đột nhiên bàn tay chấn động, chỉ thấy hỏa cầu đột nhiên sáng lên, cấp tốc xoay tròn vài vòng, sau đó rời khỏi tay đồ tể mang theo âm thanh rít gào mà lao về phía hắn.

Dù ở khoảng cách rất xa nhưng Thẩm Thạch vẫn cảm thấy một cỗ sóng nhiệt đập vào mặt, hắn trợn mắt há mồm, ngây ngốc đứng đực ra đó không biết phải làm sao, cứ thế trơ mắt nhìn hỏa cầu vọt tới, sóng nhiệt bắt vào làn da, tựa hồ có thể đốt cháy bất cứ lúc nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.