Bầu trời âm u kéo dài đến tối, đêm xuống, dốc núi Linh Hầu so với tối hôm qua càng thêm u ám, mờ mịt, không chỉ nhìn không thấy mặt trăng một chút ánh sao sáng cũng đã bị mây đen dày đặc che phủ hoàn toàn.
Qua một ngày đầy thống khoái và thỏa mãn, quân Hắc Phượng Yêu tộc đều đã đi ngủ, chỉ còn doanh trướng lớn nhất là còn sáng nến.
Thanh niên mặc cẩm bào đứng ở cửa ra vào, giương mắt nhìn màn trời đen kịt xa xa, rồi quay đầu nói vào trong trướng: "Đêm nay trời tối gió to, chính là thời tiết đánh lén tốt a."
Trong doanh trướng, trừ thanh niên mặc cẩm bào, chỉ còn Lão Hắc Phượng. Nghe ra thâm ý của thanh niên mặc cẩm bào, Lão Hắc Phượng nhếch miệng mỉm cười nói: "Công tử không cần lo lắng, ta đã phái người canh phòng cẩn mật rồi, tuyệt không cho Thanh Xà Tộc có cơ hội đánh lén. Thắng lợi đã trong tầm tay thế này, chúng ta đương nhiên không thể lơ là."
"A?" Thanh niên mặc cẩm bào cảm thấy hiếu kì, đi đến bàn ngồi xuống, nhìn lão: "Có điều này muốn thỉnh tiền bối chỉ giáo, tuy mấy ngày nay quân ta đánh Thanh Xà Tộc không còn mặt mũi nhưng căn bản vẫn chưa hề động gì tới cơ bản của Ngọc Lâm, bất quá chỉ là mấy tên Yêu Tướng cảnh giới hoang yêu, chết cũng đã chết rồi, Ngọc Lâm đâu có thèm để ý, vì sao tiền bối lại nói thắng lợi đã trong tầm tay?"
Lão Hắc Phượng lặng lẽ cười, thản nhiên nói: "Công tử, các người ẩn cư đã lâu, nhiều năm chưa từng tiếp xúc Yêu tộc bình thường nên có chút sự tình e là đã quên mất. Nhất thời ta cũng không cách nào nói rõ, nhưng ngươi cứ tin ta, nếu Thanh Xà Tộc không còn thủ đoạn nào khác, tối đa chỉ một ngày nữa, chỉ cần Huyết Lang lại thắng dù chỉ một trận, sĩ khí quân Thanh Xà Tộc sẽ hoàn toàn tan tác."
Thanh niên mặc cẩm bào nhíu mày, có vẻ ngạc nhiên, và không tin tưởng lắm, cười nói: "Nếu đã nói thế, ta sẽ giương mắt lên chờ."
Lão Hắc Phượng gật đầu nói: "Công tử cứ chờ xem a." lão ngừng lời, chuyển sang đề tài khác: "Đúng rồi, tiểu công tử thật sự không sao chứ, buổi sáng hắn đột nhiên phát bệnh, thực làm ta hoảng sợ."
Thanh niên mặc cẩm bào khẽ lắc đầu, cười khổ một tiếng, thở dài nói: "Là bệnh cũ, từ lúc trong bụng mẹ đã mắc phải, tuổi còn nhỏ, mỗi khi kích động là bị chóng mặt, phát sốt, thực làm người khác đau đầu."
Lão Hắc Phượng sắc mặt có chút ngưng trọng, chần chờ một lát, nói: "Trong truyền thuyết... chi huyết mạch đó là gần như hoàn mỹ, bởi vì đó là huyết thống chí cao vô thượng của Yêu tộc, duy chỉ có lúc nhỏ gặp nhiều bệnh tật, thực không ngờ lại là sự thật."
Thanh niên mặc cẩm bào yên lặng gật đầu, trên khuôn mặt có vài phần cay đắng.
"Tiểu công tử thân phận quý trọng, không thể so sánh với người thường, trong Phượng Minh Thành ta có cất giữ chút linh thảo bảo đan, tiểu công tử thân thể không khoẻ, chi bằng trước hết trở về thành, ta sai người về thành lấy dâng lên, có thể có ích."
Thanh niên mặc cẩm bào trầm ngâm một lát, khẽ gật đầu, coi như đồng ý, sau đó hai người nói chuyện phiếm thêm vài câu, thanh niên mặc cẩm bào thấy sắc trời không còn sớm, liền cáo từ rời đi.
Lão Hắc Phượng tiễn hắn đến cửa trướng, sau khi đưa mắt nhìn theo thanh niên mặc cẩm bào rời đi, sắc mặt dần trở nên lãnh đạm, ra vẻ trầm tư, một lúc lâu sau, mới lẩm bẩm: "Một đứa bé không rành thế sự như vậy, còn muốn có được thành tựu lớn... Khó a."
Lão đi tới đi lui, lơ đãng nhớ tới thằng bé, nghĩ kỹ lại, trong cái giao dịch không muốn ai biết này, nó lại chính là quân cờ được lão coi trọng nhất.
Lão càng nghĩ, khuôn mặt hiện ra vẻ do dự cả hơn trăm năm nay thuộc hạ lão chưa bao giờ nhìn thấy, giống như đó là một quyết định rất trọng đại đến mức một lão yêu kinh nghiệm phong phú như lão vẫn không thể nào quyết định được.
Trầm tư hồi lâu, lão lặng lẽ nhìn ra quân doanh Thanh Xà Yêu tộc xa xa đang chìm trong đêm đen bên sườn núi Linh Hầu, thầm nghĩ:
Nếu Ngọc Lâm biết chân tướng mọi chuyện, bà ta sẽ quyết định như thế nào? Con Thiên Thanh Xà Yêu duy nhất có cấp bậc Đại Yêu ngang hàng với lão trong Hắc Ngục Sơn đối với thế cục đang chuyển biến xấu đi của mình sẽ có đối sách gì đây?
Lão Hắc Phượng thật sự thấy hiếu kỳ với thủ đoạn kế tiếp của Ngọc Lâm.
※※※
Phe Thiên Thanh Xà Yêu không có gì thay đổi, ít nhất xem biển hiện bên ngoài chính là như vậy.
Sĩ khí của tất cả yêu quân đều sa sút, nét mặt uể oải, lúc quay về doanh trại, Ngọc Lâm cũng không hề khích lệ binh sĩ, vẫn như trước để cho yêu tướng yêu binh giải tán.
Màn đêm âm trầm, bóng tối đen kịt giơ tay không thấy năm ngón, gió núi to và sắc bén hơn mấy ngày trước nhiều, không ngừng gào thét trên dốc núi Linh Hầu.Trong quân doanh Thanh Xà Yêu tộc hoàn toàn yên lặng, tựa hồ không có gì thay đổi, vẫn giống lúc trước.
Nấp trong rừng sâu trên dốc núi Linh Hầu, mật thám Hắc Phượng Yêu tộc phụ trách theo dõi Thanh Xà Yêu tộc thở phào nhẹ nhõm, nghỉ đêm trên sườn núi lạnh ngắt không thoải mái chút nào, nhưng nếu không có việc ngoài ý muốn, mấy ngày nữa là sẽ đánh bại những tên Thanh Xà Yêu tộc không biết trời cao đất rộng, đến lúc đó phải tha hồ đánh cướp một phen, coi như để đền bù tổn thất.
Tự đắc nghĩ đến mộng đẹp mấy ngày sau này, đám mật thám Hắc Phượng Yêu tộc thoải mái nhỏ giọng đùa giỡn với nhau, dù sao mấy buổi tối nay hôm nào cũng thế, chẳng có điều gì khác thường cả.
Nhưng ở phía nam dốc núi Linh Hầu, nhờ bóng đêm tĩnh mịch che giấu, trong quân doanh Thanh Xà Yêu tộc lấp lóe mấy đốm sáng yếu ớt dùng mắt thường khó có thể nhìn thấy, những đốm sáng đó trải rộng ở những nơi hẻo lánh trong quân doanh Thành Xà Yêu tộc, ngầm hình thành một cái vòng tròn thật lớn, bao trọn quân doanh vào trong.
Giờ đã là lúc đêm dài người vắng.
Nhưng Thẩm Thạch vẫn chưa ngủ.
Hắn mặc đồ đen, yên lặng đứng trong một góc âm u trong quân doanh Thanh Xà Yêu tộc, bên cạnh là Thạch Trư mặc áo giáp chỉnh tề, tay cầm Cự Phủ, sắc mặt lạnh băng, tiếng hít thở như một con mãnh thú hung tàn đang thấp giọng gầm gừ, toả ra sát ý lạnh thấu xương. Sau lưng hai người bọn họ, còn có một hàng dài binh sĩ Yêu tộc đã xếp sẵn đội hình sẵn sàng đón địch, nét mặt ai cũng khẩn trương, yên lặng đứng đó, một cỗ sát khí vô hình mãnh liệt vô hình toả ra trên người bọn họ.
Trong bóng tối vô tận, những đốm sáng yếu ớt liên tục sáng lên rồi tắt,theo những cái chớp tắt đó, bên trên quân doanh Thanh Xà Yêu tộc có một vật quái dị mơ hồ đang dần dần thành hình, rất lớn nhưng có vẻ rất yếu ớt.
Thẩm Thạch giương mắt nhìn lên bầu trời, cảm giác được nó nhưng lại không nhìn thấy nó.
Cứ như vậy, chờ đợi trong bóng đêm không biết bao lâu, đến lúc những đốm sáng yếu ớt kia không loé lên nữa, vật cực lớn mơ hồ trong màn đêm kia rốt cuộc đã thành hình, nó giống như một cái lồng mỏng như cánh ve, không rõ là chất liệu gì, nhìn có vẻ lúc nào cũng có thể bị gió núi thổi tan đi, vô thanh vô tức bao phủ bên trên quân doanh Thanh Xà Yêu tộc, nhưng nhờ đang trong đêm tối, nên từ bên ngoài nhìn vào không hề thấy có gì khác thường.
Ngay lúc này, thân ảnh lão Bạch Hầu lưng khòm từ trong bóng tối đi ra, chậm rãi đi đến trước mặt Thẩm Thạch, nhìn hắn trầm giọng nói: "Chuyện Ngọc Lâm nương nương giao cho, đã nhớ kỹ chưa?"
Thẩm Thạch yên lặng liên tục gật đầu.
"Thạch Trư trung dũng, hung hãn nhưng đầu óc ngu si, lúc giáp trận ngươi quyết định giúp hắn, ta ở phía sau khống chế đại cục." Lão Bạch Hầu sắc mặt ngưng trọng, lãnh đạm nói, "Đi thôi, thành bại chính là dựa vào một lần hành động này!"
Con ngươi Thẩm Thạch thoáng co rụt, không nói gì nữa, đứng thẳng dậy, vung tay lên, "Xoát" một tiếng, trong bóng tối vô số thân ảnh đứng lên, ai cũng diện mạo dữ tợn, đằng đằng sát khí.
Đây là năm trăm người tinh nhuệ nhất trong quân Thanh Xà Yêu tộc, trong đó có một phần ba chính là thủ hạ tín nhiệm nhất đồng thời cũng là cường hãn nhất của Ngọc Lâm, Thanh Xà Vệ. Thẩm Thạch quay lại nhìn thoáng qua những Yêu tộc này, không nói thêm lời nào, quay người bước nhanh.
Lão Bạch Hầu cũng không nói lời nào, đi sau và.
Dưới màn đêm, đội quân Yêu tộc hung tợn vô thanh vô tức rời khỏi quân doanh, động tĩnh lớn như vậy, nhưng dưới cái lồng lớn kỳ dị và mơ hồ kia lại như không có cái gì phát sinh, mật thám Hắc Phượng Yêu tộc đóng trên dốc núi Linh Hầu thỉnh thoảng quay đầu qua quan sát vẫn chỉ nhìn thấy cả quân doanh Thanh Xà Yêu tộc lặng yên không một tiếng động.
※※※
Gió đêm lạnh buốt thổi tới trước mặt, như lưỡi đao làm người ta thấy rét, nhưng Thẩm Thạch lại cảm thấy toàn thân phảng phất có một cỗ nhiệt huyết bốc bùng lên, không nhịn được muốn sôi trào.
Vì đã sắp đến lúc giết chóc, hồi hộp vì sắp thấy máu tươi.
Bọn hắn không hề lao thẳng tới Hắc Phượng quân doanh đang đóng trên dốc núi Linh Hầu, trái lại, cẩn thận từng li từng tí rời khỏi sườn núi, đánh một vòng lớn, trong đêm tiến thẳng đến phía sau của Hắc Phượng quân doanh.
Đúng vậy, mục tiêu của bọn hắn căn bản không phải là quân Hắc Phượng Yêu tộc là phía sau bọn họ, hang ổ Hắc Phượng Yêu tộc - Phượng Minh Thành.
Đến lúc này, Thẩm Thạch mới biết được, vị đứng đầu Thanh Xà Yêu tộc, kiều diễm, vũ mị, mê hoặc chúng sinh Ngọc Lâm nương nương, nói cho và, cũng là loại người coi thường tập tục tôn sùng vũ lực, chính diện quyết đấu của Yêu tộc, vì thắng lợi, bà ta có thể không từ bất cứ một thủ đoạn nào!
Vị Thanh Xà Yêu tộc nữ vương này có thể dễ dàng mặt không đổi sắc, đạp lên niềm kiêu ngạo kia của Yêu tộc đi.
Mười dặm đường, Phượng Minh Thành cách dốc núi Linh Hầu vỏn vẹn chỉ có mười dặm đường, nhưng vì tránh qua Hắc Phượng Yêu quân và thám tử của họ nên con đường dài ra gấp mười lần.
Nhưng là đối với thân thể cường hãn của Yêu tộc, đây chẳng phải là một nhiệm vụ quá khó, trên thực tế, với toán quân bách chiến tinh nhuệ này, nếu không có Hắc Phượng Yêu quân quấy nhiễu, họ chỉ tốn một canh giờ là đã tới bên ngoài Phượng Minh Thành.
Bóng đêm vô tận bao phủ khắp nơi, cũng bao phủ cả toà thành trì kia trong bóng tối. Hắc Phượng Yêu tộc ở Thanh Linh giới xưng vương xưng bá mấy trăm năm, đã đặt gốc rễ bên trong Phượng Minh Thành, từ xa nhìn lại, Phượng Minh Thành được xây dựa vào núi, hai bên là sông, tường cao vách dày, chỉ phía nam là có cửa ra vào đang đóng chặt. Trong đêm khuya nhìn lại, giống như một con mãnh thú màu đen đang say ngủ.
Thẩm Thạch nheo mắt, cảm thấy lòng bàn tay có chút mát lạnh, bên cạnh hắn, Thạch Trư hùng tráng hung hãn, nắm chặt cây búa.
Sau một lát, Thẩm Thạch quay đầu nhìn lại, thấy lão Bạch Hầu và một tên Hồ Yêu sắc mặt tái nhợt đi tới, đây không phải là Huyễn Hồ Tộc mấy ngày nay Thẩm Thạch nhìn thấy trong quân doanh, đương nhiên cũng không thể là Thiên Yêu Nguyên Hồ nhất mạch, chỉ là một Sơn Hồ Tộc thế lực nhỏ yếu không thể tự bảo vệ mình, phải phụ thuộc vào thế lực lớn để sống của Hắc Ngục Sơn.
Thẩm Thạch nhìn hai người, không nói gì, nhưng Thạch Trư bên cạnh hắn lại lạnh lùng nhe răng, sát ý trên mặt mơ hồ tăng thêm vài phần, làm cho Sơn Hồ yêu nhạy cảm sợ hãi, cả người run lên.
Lão Bạch Hầu sắc mặt như thường, kéo Sơn Hồ yêu qua, nói nhỏ mấy câu, không biết nói cái gì, Sơn Hồ yêu nhẹ gật đầu, sau đó sợ hãi nhìn thoáng qua cây búa lập lòe hàn quang trong tay Thạch Trư, chậm rãi đi qua hai người, đi tới đằng trước đội ngũ.
Nhìn vào bóng đêm vô tận phía trước, và toà thành trì trong bóng tối, Sơn Hồ yêu bỗng nhiên há to miệng, giống như tru lên, nhưng Thẩm Thạch và mọi người lại không nghe được bất kỳ âm thanh nào.
Thẩm Thạch nhướng mày, đang định hỏi, bỗng nhiên trong một vùng tối của tòa thành lóe lên ánh lửa.
Đó là một bó đuốc, từ đầu tường rơi xuống dưới.
Sơn Hồ yêu chậm rãi quay lại, nhìn Thẩm Thạch, nói nhỏ: "Đi được rồi, biểu huynh ta nói, cửa thành đã mở".