Lục Tiên

Quyển 1 - Chương 160: Dốc núi



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Xung quanh toàn là ánh sáng màu vàng, rực rỡ, huy hoàng đến chói mắt, tất cả những nơi mắt thường có thể thấy được đều ngập tràn màu này, ngoại trừ nó không thể thấy bất kỳ thứ gì khác.

Đây là ấn tượng duy nhất của Thẩm Thạch về nơi ấy, hắn muốn làm gì đó nhưng dường như mất đi khống chế với cơ thể mình, tất cả sức lực như bị đè nén trong cơ thể, không thể nào sử dụng, giống như bị một sức mạnh nào đó phong ấn lại.
Luồng sáng màu vàng cứ thế tập trung, bao phủ, không biết trải qua bao lâu, vừa như trải qua hàng ngàn năm vô tận (DG : dịch từ dằng dặc tuế nguyệt : thời gian dài vô cùng tận) lại phảng phất như trong một cái chớp mắt, ánh sáng màu vàng rực rỡ ấy đột ngột dừng lại, Thẩm Thạch lập tức cảm thấy thân thể mình rơi xuống vách núi, giống như trạng thái không trọng lượng vậy.
Sau một giây thì hắn thực sự rơi xuống đất, "bịch" một tiếng, mặt đất vững chắc thân mật hỏi thăm mặt hắn cùng với một mùi hương lạ thường nhưng mới mẻ, cảm giác giống như - một thế giới hoàn toàn mới.
Bầu trời dường như vẫn còn sáng, trước mặt hình như có một mảng xanh xanh, còn thoang thoảng ngửi thấy mùi cỏ xanh tươi mát hòa với mùi bùn đất. Đây chính là ấn tượng cuối cùng còn lại trong đầu Thẩm Thạch trước khi hắn hôn mê.

※※※
Giống như một giấc mơ dài vậy, sau khi ngủ say vô số năm, trong thoáng chốc, hắn như thấy lại căn nhà cũ của mình trong thành Tây Lô ở Âm châu, nhìn thấy mình lúc còn nhỏ đang đùa vui với phụ thân. Thiên Âm sơn mạch (Dãy núi Thiên Âm) hùng vĩ vẫn chìm trong mây đen như cũ nhưng giờ nhìn lại có vài phần thân thiết, quen thuộc cứ như thể đến bây giờ mình vẫn chưa từng rời khỏi đó, tất cả những chuyện sau này chỉ là một giấc mộng trong một buổi chiều xuân tẻ nhạt, buồn chán.

Bỗng trên mặt hắn có cảm giác mát mát, ướt át truyền đến, người Thẩm Thạch khẽ rung rồi từ từ tỉnh lại.
Đầu tiên hắn thấy một cái đầu heo.
Tiểu Hắc Trư đang nằm cạnh hắn, lấy đầu cọ vào hắn đầy thân mật, thỉnh thoảng còn lè lưỡi liếm vào mặt hắn, trên mặt đầy nước miếng.
Thẩm Thạch nằm tại chỗ một lúc lâu mới dần tỉnh táo trở lại, thoát khỏi giấc mộng kia về với thực tại, hắn nhăn nhó cười, xoa đầu tiểu Hắc rồi ngồi dậy, ngẩng đầu quan sát xung quanh.
Đập vào mắt hắn là một màu xanh êm dịu, lúc này hắn đang ở trên một sườn núi nhỏ, từ trên xuống dưới không hề có cây cối gì to lớn mà là một đám cỏ non mềm mại mơn mởn trải dài như một tấm thảm, thoải mái đến nỗi khiến cho người ta chỉ muốn nằm xuống ngủ thêm một giấc.
Bên cạnh hắn, Tiểu Hắc Trư cực kỳ vui thích, sau khi Thẩm Thạch tỉnh lại, nó chỉ nằm cạnh hắn một lúc rồi lại nhảy tung tăng chơi đùa trên đồng cỏ ở triền dốc, thỉnh thoảng phát hiện ra mấy bông hoa dại nho nhỏ màu sắc khác nhau thì Tiểu Hắc Trư giống như tìm được trân bảo (DG: đồ quý), nhẹ nhàng đi đến đưa mũi ngửi, thậm chí còn kín đáo thở một hơi vào bông hoa dại kia.
Thẩm Thạch nhìn lướt qua tên Tiểu Hắc Trư không biết đầu óc đơn giản hay trời sinh luôn vui vẻ kia lắc lắc đầu rồi đứng lên. Từ trên sườn núi nhỏ này có một dòng suối uốn lượn chảy qua, đối diện dòng suối này là một rừng cây rậm rạp, gió mát thổi trên sườn núi nhẹ nhàng lướt qua mặt hắn.
Hắn ngẩng đầu nhìn trời, xa xa phía chân trời là mấy đám mây trắng, bầu trời xanh thăm thẳm, trong veo như vừa được gột rửa.
Cho tới giờ phút này thì Thẩm Thạch mới hoàn toàn xách định được, ở thời khắc cuối cùng mình đã kịp vận hành cái pháp trận kì dị tạo nên từ Kim Thai thạch kia để thoát khỏi tuyệt cảnh (DG: đường cùng) ở mật thất trong lòng núi ấy.
Tâm trạng căng thẳng lập tức được thả lỏng, Thẩm Thạch thực sự muốn cười thật to chỉ là tính hắn xưa nay vốn điềm tĩnh, thêm vào đó, có lẽ xung quanh không chỉ có một mình hắn.
Vừa nghĩ đến thì hắn vội vã quay đầu nhìn xung quanh, quả nhiên sau một lúc quan sát hắn phát hiện ngoài Tiểu Hắc Trư đang ngồi ngơ ngác ngắm hoa ở đồng cỏ gần mình thì ở đồng cỏ phía xa trên dốc núi, Thẩm Thạch thấy có hai cơ thể không hề nhúc nhích, chính là lão Bạch Hầu và Thạch Trư đã mất đi một cánh tay.

Thẩm Thạch vội chạy tới, sau lưng hắn, Tiểu Hắc Trư quay đầu lại liếc hắn một cái, đứng dậy với vẻ luyến tiếc, nhìn bông hoa dại trong bụi cỏ lần cuối rồi mới ung dung đuổi theo Thẩm Thạch. Đúng lúc này không hiểu tại sao người nó bỗng ngừng lại sau đó ợ một tiếng
"Ách..."

Thẩm Thạch chạy đến cạnh lão Bạch Hầu và Thạch trư, nhìn họ nằm không hề cử động trên đồng cỏ, trong lòng không khỏi lo lắng, không tự chủ được hạ giọng thử gọi một tiếng:

"Lão Hầu, lão Hầu, ngươi không sao chứ?"
Người lão Bạch Hầu khẽ run lên, sau đó rên rỉ một tiếng rồi từ từ mở mắt.
Thẩm Thạch tức thì thở phào nhẹ nhõm, cười khục khặc rồi đỡ lão Bạch Hầu ngồi dậy, lão Bạch Hầu nhìn qua dường như vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, nhìn quanh rồi hỏi với vẻ ngạc nhiên :”Đây là chỗ nào?”

Thẩm Thạch vừa định trả lời bỗng thấy có tiếng phát ra từ bụi cỏ bên cạnh, tiếng động này rõ ràng lớn hơn tiếng lão Bạch Hầu bên này. Cả hai cùng ngoảnh đầu lại thì thấy Thạch Trư lúc này cũng tỉnh lại sau khi hôn mê, đang từ từ ngồi dậy.

Chỗ cánh tay bị chặt vẫn còn rất đau đớn, miệng vết thương vẫn là một đám máu thịt bầy nhầy, chẳng qua máu đã ngừng chảy, mà Thạch Trư cũng không hổ là một chủng Yêu tộc dẻo dai kiên cường, tuy mặt mày còn tái nhợt nhưng vẫn có thể cắn răng chịu được. Hắn nhìn xung quanh rồi hỏi câu đầu tiên cũng giống hệt lão Bạch Hầu :

“Đây là chỗ nào?”

"A.... . . Ta cũng không biết." Thẩm Thạch thật thà trả lời "Nhưng mà tóm lại là trốn thoát khỏi cái lòng núi kia thì ở chỗ nào cũng tốt hơn.”

Thạch Trư gãi đầu, không biết nói gì, lão Bạch Hầu thì trầm ngâm suy nghĩ một lúc, dường như đang cố nhớ lại cái gì đó. Một lúc sau hắn khẽ gật đầu nói với Thẩm Thạch:”Nói thế nghĩa là lúc cuối cùng, chúng ta đã động vào cơ quan nào đó khiến cho Truyền tống pháp trận khởi động, đưa ba người chúng ta truyền tống đi?”

Thẩm Thạch gật đầu nói”Hẳn là như thế”

Thoạt nhìn lão Bạch Hầu cũng không có vết thương gì nguy hiểm, nhiều lắm cũng chỉ có vài vết rạch rất nhỏ trên người nên lão nhẹ nhàng đứng dậy, đến bên sườn núi đưa mắt nhìn bốn phía, lặng im không nói một lúc lâu mới cười khổ nói:”Thực không thể ngờ trên thế gian vẫn còn kỳ vật (DG:Vật thần kỳ) như vậy. Kể từ khi Yêu giới bị phong ấn đến nay, có lẽ ba người chúng ta chính là những Yêu tộc đầu tiên dùng Truyền tống pháp trận không biết chừng.”

Thạch Trư ở bên không hiểu rõ lắm nhưng trước giờ hắn vẫn luôn tin tưởng lão Bạch Hầu nên cũng chỉ cười haha hai tiếng. Về phần Thẩm Thạch thì im lặng một lúc, thầm thở dài trong lòng nhưng chỉ một khắc sau chợt có một suy nghĩ xuất hiện trong đầu hắn khiến hắn dường như có chút hưng phấn hẳn lên.

Lúc trước, lần đầu tiên hắn dùng pháp trận Truyền tống Kim Thai Thạch là ở chỗ sâu trong Bắt Yêu Động trên Thanh Ngư Yêu Đảo. Pháp trận Truyền tống này đã đưa hắn từ Hồng Mông chủ giới đến Yêu giới lạ lẫm đầy nguy hiểm. Còn lần này nếu pháp trận Truyền tống từ Yêu giới thì hắn sẽ được đưa đến thế giới nào đây?

Nếu hắn nhớ không nhầm thì từ xưa đến nay thần vật như Kim Thai Thạch chỉ xuất hiện ở pháp trận Truyền Tống đi tới các giới Hồng Mông thượng cổ còn tất cả các thượng cổ pháp trận Truyền Tống khác đều là con đường đi tới giới khác. Trước nay chưa từng nghe qua có giới nào sử dụng pháp trận Truyền Tống tương tự để đến đây(Đoạn này VP là chưa bao giờ từng nghe nói có đồng nhất giới thổ bên trên Truyền Tống vãng lai pháp trận… mình không hiểu lắm, bác nào biên nghiên cứu dùm với D)

Tuy rằng loại pháp trận Truyền Tống mà hắn từng thấy hai lần này có chút không giống bình thường, chỉ là loại nhỏ nhất với ba bốn khối Kim Thai Thạch, vốn không thể so sánh với pháp trận Truyền Tống thượng cổ nhưng chẳng phải chỉ cần vận hành được thì cũng có tác dụng giống nhau hay sao?
Có lẽ nào . . Lúc này mình đã rời khỏi Yêu giới?

Vừa nghĩ đến đây, hô hấp Thẩm Thạch có chút gấp gáp, trong lòng kích động. Quanh Hồng Mông còn rất nhiều giới khác, ngoại trừ Yêu giới đã biến thành Âm Sát Tử Hải Phi Hồng giới thì các giới còn lại hầu hết đã rơi vào tay Nhân tộc đang mạnh mẽ như mặt trời giữa trưa. Dẫu phần lớn các giới này vì hoàn cảnh khắc nghiệt hay là hiểm địa trời sinh, hung thú hoành hành khiến người thường không sinh sống được thì pháp trận Truyền Tống thông tới các giới vẫn nằm trong tay Nhân tộc.

Chỉ cần rời khỏi Yêu giới, đến một giới bất kỳ nào khác thì mình đều có hi vọng trở về Hồng Mông chủ giới, cũng chính là thế giới của Nhân tộc mà mình quen thuộc.

"Tảng Đá, ngươi làm sao vậy, mặt mày đột nhiên khó coi thế, ngươi bị thương à?"

Bên cạnh bỗng truyền đến tiếng lão Bạch Hầu mang theo vài phần quan tâm, Thẩm Thạch khẽ giật mình, quay đầu trông thấy ánh mắt có chút lo lắng của lão Bạch Hầu, còn có biểu hiện tương tự từ Thạch Trư bên cạnh. Nhìn hai tên đồng bọn xuất thân Yêu tộc này làm cho Thẩm Thạch trong khoảnh khắc như thấy hai người xa lạ.

Chẳng qua chỉ sau một lát, Thẩm Thạch chậm rãi lắc đầu, bình thản cười, thở dài nói:”Không có gì, chỉ là kích động vì vẫn còn sống sót thôi.

Lão Bạch Hầu nhếch mép cười nói:”Chuyện này thì đương nhiên là đáng cao hứng rồi, chỉ là…” Hắn nhíu mày thờ dài nói :”Không biết bên phía thành Phượng Minh lúc này ra sao nữa?”

Vừa nói xong thì bầu không khí ảm đạm hẳn đi, Thẩm Thạch và Thạch Trư không nói gì. Nhớ lại hoàn cảnh hôm đó, bọn họ ở mật thất sâu phía trong lòng núi cũng bị Hắc Phượng Yêu tộc xông vào thì tình cảnh của Thanh Xà yêu tộc không cần hỏi cũng biết. Hi vọng lớn nhất của Thanh Xà yêu tộc chính là Ngọc Lâm nương nương nhưng cuộc chiến hôm đó cả ba đều thấy rõ. Trên bầu trời ngoài hai vị Đại yêu Thanh Xà và Hắc Phượng quyết chiến vẫn còn một vị cường giả thứ ba ẩn nấp, lấy hai chọi một khiến Ngọc Lâm nương nương vất vả chống đỡ.
Thẩm Thạch im lặng một lúc, cảm thấy tâm trạng mình lúc này có vài phần phức tạp, mặc dù rời khỏi Yêu giới khiến hắn vui mừng cực độ nhưng ba năm nay sống ở Thanh Xà yêu tộc, nếu có khả năng thì thực sự hắn không hi vọng Thanh Xà yêu tộc bị Hắc Phượng yêu tộc tiêu diệt.

Hắn nhíu mày nhìn lão Bạch Hầu nói :”Tại sao lại xuất hiện đại yêu cấp Địa Yêu thứ ba vậy lão hầu, không phải lão nói trong Hắc Ngục Sơn chỉ có hai vị đại yêu là lão Hắc Phượng và Ngọc Lâm nương nương hay sao?”

Lão Bạch Hầu cũng không hiểu chỉ lắc đầu cười nhăn nhó, thở dài đáp :”Ta cũng không biết được, đúng là gặp quỷ mà, không biết lão Hắc Phương mời vị đại yêu kia từ đâu đến.”

Thạch Trư bên cạnh buồn bực hừ một tiếng, tuy hắn không mở miệng nói nhưng sự lo lắng vẫn bộc lộ trong tiếng hừ này. Lão Bạch Hầu im lặng một lúc rồi nói:”Được rồi, lúc này chúng ta đang ở chốn xa lạ, có lo lắng cũng không giải quyết được gì đâu, chẳng bằng cứ đi trước xem xung quanh thế nào đã. Đến khi biết đây là đâu thì chúng ta tìm biện pháp quay về Hắc Ngục Sơn cũng được.”

Thẩm Thạch thầm lắc đầu nghĩ nếu quả thực đã truyền tống ra khỏi Yêu giới thì bất kể nơi đây là giới nào trong một trăm lẻ tám giới Hồng mông thì muốn quay về Hắc Ngục Sơn ở Yêu giới cũng khó hơn lên trời á.

Ít nhất là hơn vạn năm qua cũng chưa có người thành công đó.

Chẳng qua những lời này hắn chỉ thầm nghĩ chứ chẳng nói gì thêm. Sau đó ba người dò xét xung quanh một lần, phát hiện cũng không có gì đặc biệt. pháp trận Truyền Tống do Kim Thai Thạch tạo thành quả nhiên bất phàm (DG: không tầm thường), đưa ba người bọn họ cùng Tiểu Hắc Trư gần như là không tổn thương gì truyền tống đến một nơi hoàn toàn xa lạ.

Trừ đó thì Thẩm Thạch phát hiện sau khi mình tỉnh lại không thấy viên Thiên Phạm Cổ Châu bị tàn phá kia nữa.

Hắn nhíu mày, hạt châu không rõ lai lịch mà đầy quỷ dị này có ý nghĩa đặc biệt với hắn. Có thể nói hai lần sử dụng pháp trận Truyền Tống đều có quan hệ không nhỏ tới hạt châu này. Đương khi hắn định cẩn thận tìm kiếm xung quanh một lần thì Tiểu Hắc Trư đi qua hắn.
"Ách. . ."

Nó ợ một cái rồi cọ mình vào chân Thẩm Thạch. Người Thẩm Thạch cứng lại, một suy nghĩ khó tin xuất hiện trong đầu, hắn cúi đầu nhìn, đang định nói gì đó thì nghe tiếng lão Bạch Hầu vang lên bên cạnh “ Ồ, kia là ai vậy?”

Thẩm Thạch ngẩng đầu nhìn theo hướng ngón tay lão Bạch Hầu chỉ, ở cạnh dòng suối nhỏ uốn lượng quanh sườn núi đối diện bỗng xuất hiện một bóng người.

Ba người đều giật mình nhưng nhanh chóng mừng rỡ trở lại. Lúc này chỉ cần có người là có thể hỏi thăm tin tức nơi đây, bước chân xuống dốc không khỏi nhanh hơn vài phần. Chỉ có Thẩm Thạch sau khi chạy vài bước bỗng cảm thấy bất an trong lòng. Hầu hết các giới Hồng Mông đều là địa bàn của Nhân Tộc mà hai người lão Bạch Hầu và Thạch Trư thân là yêu tộc đến đây nếu gặp phải người trong Nhân tộc, đặc biệt là tu sĩ Nhân tộc thì…
Bước chân hắn không tự chủ được chậm dần lại, tụt xuống cuối nhóm. Cùng lúc bọn hắn chạy xuống núi, tiếng bước chân cũng khiến bóng người đang uống nước ở con suối nhỏ đối diện giật mình, vội vàng ngẩng đầu nhìn lại.

Thân hình cao lớn, tứ chi cường tráng, nửa thân trên để trần, bên hông đeo một thanh loan đao (Đao cong) có chút thô sơ. Ngoài ra còn mơ hồ thấy ít vảy màu xám trên lớp da trần, quan trọng hơn là trên cổ người này là một cái đầu thằn lằn (DG: Các chương sau sẽ gọi là bộ tộc Tích Dịch)
Người này hóa ra cũng là Yêu tộc.
Lúc thấy người đối diện là Yêu tộc, lão Bạch Hầu và Thạch Trư đều cực kỳ sung sướng, chỉ có Thẩm Thạch theo sau họ thấy lòng chùng xuống, tự nhiên cảm thấy bất an.

Không phải chứ… chẳng lẽ mình đoán sai sao, tại sao người đầu tiên gặp lại là Yêu tộc? Chẳng lẽ mình vẫn chưa thoát khỏi Yêu giới, vẫn đang bị nhốt trong Yêu giới sao?

Mà đúng lúc này, tên yêu tộc thằn lằn kia cũng cực kỳ kinh ngạc, đứng dậy quan sát lão Bạch Hầu và Thạch Trư ở dòng suối nhỏ đối diện, trên mặt cũng có vẻ ngạc nhiên, đang định hỏi thăm một chút thì trông thấy Thẩm Thạch đứng sau lưng lão Bạch Hầu và Thạch Trư.

Ngay lập tức, mặt tên yêu tộc thằn lằn biến sắc, hét to một tiếng như gặp đại địch, rút lưỡi đao bên hông ra, gào thét về phía Thẩm Thạch ở dòng suối đối diện như gặp kẻ địch đáng sợ cùng hung cực ác :

"Nhân tộc!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.