Rời khỏi động phủ ra đường lớn, cảnh tượng đầu tiên hắn nhìn thấy là bãi biển sạch sẽ trắng tinh, nước biển xanh thẳm trong suốt nhè nhẹ gợn sóng, biển trời một màu, gió biển thổi vào từng trận, xa xa những cánh chim biển thuận gió bay lượn, hệt như đang ở trong thế ngoại đào nguyên.
Lúc này, các thiếu niên cũng đã ra khỏi động phủ, hoặc kết nhóm tốp năm tốp ba, hoặc trầm mặc độc hành một mình nhìn ra phương xa, nhưng đều hướng ra con đường đã đến ngày hôm qua, còn đi đâu, thì không hỏi cũng biết, chắc chắn là tất cả mọi người đều đang hướng tới và một chỗ.
Trong bản Lăng Tiêu giản lược, có kèm một tờ giản đồ của Thanh Ngư Lục Đảo, giới thiệu sơ lược địa hình của Thanh Ngư Lục Đảo, có ghi chú những nơi quan trọng, Thần Tinh điện cũng nằm trong số đó, nên đám thiếu niên đều thấy rất thoải mái mà dạo bước.
Thẩm Thạch và Tôn Hữu cũng đi lẫn với mọi người, đi chưa được mấy bước, thì nhìn thấy tỷ muội Chung Thanh Lộ, Chung Thanh Trúc cũng đang đi tới, Chung Thanh Lộ còn trừng mắt nhìn hai người bọn họ, mới tức giận quay sang nói chuyện với người kia, có vẻ oán khí hôm qua vẫn còn chưa hết.
Tôn Hữu chớp mắt, nói với Thẩm Thạch: "Cô nàng này sao tính tình khó chịu như vậy, thực là quái dị."
Thẩm Thạch hừ một tiếng, tức giận: "Mới sáng sớm ngày ra, ta còn chưa hiểu chuyện gì đã bị người ta trừng mắt, ta cũng thấy quái dị đây."
Tôn Hữu nghẹn họng, cười gượng: "Đi nhanh một chút, chúng ta nhanh tìm xem Thần Tinh điện kia ở đâu nào?"
Dựa theo ghi chép trong Lăng Tiêu giản lược và chỗ đánh dấu trên giản đồ, Thanh Ngư Lục Đảo có hình con cá, từ đầu đến đuôi gồm sáu hòn đảo, dùng con số để phân biệt. Hòn đảo bọn Thẩm Thạch đang ở ngay chỗ bụng cá, được gọi là Thanh Ngư tam đảo, hòn đảo này có diện tích to nhất trong sáu đảo, vị trí cũng là tốt nhất, cho nên các đệ tử mới và những sư huynh tiền bối mãi bị vây khốn ở Luyện Khí cảnh chưa đột phá được đều ở nơi này, ví dụ như sư huynh Tô Hà chính là như thế, nên cũng ở trên tam đảo này, vì vậy đôi khi Thanh Ngư tam đảo còn được gọi là Thanh Ngư chủ đảo, hoặc ngắn gọn kêu là Thanh Ngư đảo, chính là chỉ hòn đảo của bọn họ.
Thanh Ngư tam đảo diện tích rất lớn, ba mặt nam bắc tây đều có sơn mạch (dãy núi) nhỏ, liên miên chập chùng, có nhiều rừng cây, một mảnh xanh tươi, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng vượn gào chim hót từ sâu trong rừng cây trên núi, phía Đông đảo kéo thẳng đến tới vùng trung tâm, địa thế tương đối bằng phẳng hơn, đa số kiến trúc của Lăng Tiêu Tông đều nằm trong khu vực này.
Đi dọc theo con đường bờ biển không lâu lắm, bọn Thẩm Thạch đi tới chỗ hôm qua họ đến, bên ngoài bãi cát, khối đá to vẫn yên tĩnh đứng lặng trong nước biển, thật khó tưởng tượng một tảng đá lớn như thế, hôm qua phải dùng tới sức mạnh tới cỡ nào mới có thể làm nó bay lên trời, mang theo các thiếu niên vượt biển khơi ngàn dặm, bay đến Thanh Ngư đảo này.
Theo giản đồ Thanh Ngư, chỗ này vẫn chỉ là phần ngoài của Thanh Ngư đảo, cách nơi nháo nhiệt nhất của Thanh Ngư đảo, Thần Tinh điện một quãng đường nữa, nên các thiếu niên sau khi tò mò nhìn Bái Tiên Nham một lúc, thì đều xoay người bước sang còn đường duy nhất đi thông vào trung tâm hòn đảo.
Đi lẫn trong đám người, Thẩm Thạch thuận miệng nói chuyện với Tôn Hữu: "Tối qua xem Lăng Tiêu giản lược, nói là ở trung tâm của đảo có một chỗ tên là Thanh Ngư Tập, sao nghe cái tên này cứ có cảm giác quê mùa thế nào ấy, giống như tên một cảng biển nho nhỏ nào đó vậy?"
Tôn Hữu cười hắc hắc: "Cái này hồi trước ta có nghe người ta nói, là năm đó lúc bổn tông vừa mới lên đảo Thanh Ngư này, vốn là định lấy một cái tên mang tính tiên khí phiêu dật một chút, ai ngờ người chủ trì sự vụ ở đây năm đó là một vị tổ sư gia tính tình khôi hài, nói trên đảo này bụi đất nhiều quá, phủ kín nhiều người trông như con chó, làm gì có cái rắm Tiên khí nào, nên kêu Thanh Ngư thôn là được. Các đồng môn của tổ sư thấy vậy không được, khuyên cả buổi, nên sau mới miễn cưỡng sửa lại, cho có chút ít khí chất văn vẻ là Thanh Ngư Tập ứng phó cho xong."
Thẩm Thạch vỗ tay cười: "Ai nha, ngươi nói vậy, làm ta tự nhiên cảm thấy cái tên Thanh Ngư Tập chẳng những không có chút quê mùa nào, lại còn có vẻ sang trọng đó nha."
Tôn Hữu giật mình, cười ha ha, gật gù: "Đúng vậy, đúng vậy, hồi nãy ngươi bảo tên nó có vẻ quê mùa, nhưng mà đã có một Thanh Vân thôn ở phía trước, thì cái tên Thanh Ngư Tập tiếp theo rõ ràng thấy dễ nghe hơn nhiều a."
Hai người nhìn nhau cười, kề vai nhau đi, bộ dáng rất thoải mái, làm mấy người xung quanh đều phải liếc mắt qua, không hiểu sao họ lại vui vẻ như vậy, Chung Thanh Lộ hừ một tiếng, giọng bực bội: "Thật không hiểu nổi."
Chung Thanh Trúc nhỏ giọng: "Tỷ tỷ, ngươi đừng bực mình vì họ nữa, không đáng."
Chung Thanh Lộ khoát tay chặn lại, có vẻ không để ý Chung Thanh Trúc nói cái gì, thẳng bước tới trước, Chung Thanh Trúc thở dài, vội vàng đi theo.
※※※
Cái nơi trong truyền thuyết nghe có vẻ quê mùa nhưng lại biến thành sang quý Thanh Ngư Tập, nằm ngay ở trung tâm Thanh Ngư đảo, đám thiếu niên đi gần tới nơi, đã nhìn thấy một ít kiến trúc dọc theo ven đường. Càng đi về phía trước, nhà cửa trên đường càng nhiều hơn, đồng thời cũng đã có người đi đường đi đi lại lại, trên cơ bản đều mặc trang phục đệ tử ngoại môn của Lăng Tiêu Tông.
Theo Lăng Tiêu giản lược, Lăng Tiêu Tông với đại đa số môn phái tu chân của Hồng Mông đều giống nhau, đều thừa nhận đệ tử tu luyện tới Ngưng Nguyên cảnh mới có tư cách được thu làm môn hạ với tư cách đệ tử thân truyền, còn nếu là đệ tử mới thời gian dài vẫn bị khốn ở Luyện Khí cảnh mà không đột phá được, Lăng Tiêu Tông cũng sẽ không phải tuyệt tình, theo bình thường, cứ mỗi năm năm sẽ thu đồ đệ một lần, những đệ tử chưa đạt tới Ngưng Nguyên cảnh vẫn sẽ được tiếp tục tu hành trên Thanh Ngư đảo.
Trên thực tế, những người năm năm đầu không luyện được đến Ngưng Nguyên cảnh nhưng năm năm kế tiếp lại đột phá được, thì cũng vẫn sẽ được Lăng Tiêu Tông thu làm đệ tử thân truyền, cho tiến nhập vào Kim Hồng Sơn, và số người loại này cũng không ít. Nếu đến đợt năm năm lần thứ hai, nghĩa là tu hành trọn vẹn mười năm mà vẫn không đột phá, thì Lăng Tiêu Tông cũng vẫn sẽ cho một lần cơ hội cuối, nếu năm năm cuối cùng này vẫn không thể vượt vũ môn, chỉ có thể thở dài mình không có Tiên Duyên, rời khỏi Thanh Ngư đảo mà thôi.
Lại nói tiếp, trong số đệ tử mới Lăng Tiêu Tông thu nhập mỗi năm năm, số người có thể đột phá Luyện Khí cảnh tu đến Ngưng Nguyên cảnh, bình thường chỉ đạt từ ba đến bốn thành, trong số những người thành công đó, số người tiếp tục đột phá được trong năm năm đầu và năm năm tiếp theo là được năm phần. Những thiếu niên đột phá được trong năm năm đầu tiên, đương nhiên đều là anh tài xuất chúng, tỷ lệ tu thành cảnh giới cao hơn ngày sau cũng vượt xa so với những người đột phá năm năm lần thứ hai, nên những đệ tử này rất được Lăng Tiêu Tông coi trọng. Số lượng đệ tử đột phá trong năm năm lần thứ hai thực ra cũng không ít, trong đó ngẫu nhiên cũng sẽ có một ít người quái tài, có tài nhưng thành đạt muộn, tuy nhiên đa phần còn lại, thì cả đời cũng chỉ có thể dừng ở Ngưng Nguyên cảnh.
Lăng Tiêu Tông sẽ giống như bố thí, cho các đệ tử thiên tư kém cơ hội năm năm lần thứ ba, nhưng đã đến mức này, thì hiển nhiên đã có thể nhìn ra họ không thích hợp với tu Tiên chi đạo, nên các đệ tử nếu đã ở Thanh Ngư đảo hơn mười năm, thì đều không còn hy vọng còn có thể đột phá, dù có cố gắng ôm một phần ngàn vạn may mắn, nhưng cuối cùng cũng đều phải thất lạc rời đi.
Thẩm Thạch cũng đã nghĩ đến những điều này, nhưng hắn luôn tràn ngập hy vọng vào tương lai, dù sao hôm nay mới chỉ là ngày chính thức thứ hai mình bước vào Lăng Tiêu Tông, tương lai có rất nhiều cơ hội, mình nhất định sẽ đột phá ngay trong năm năm đầu tiên, nhưng sâu trong lòng cũng có vài phần lo lắng, lỡ mà. . . Luân lạc tới năm năm lần thứ hai hoặc là. . .
Ách!
Thẩm Thạch vội vàng lắc đầu, vội quăng những ý nghĩ xúi quẩy ra sau đầu.
Tôn Hữu thấy vậy thì kỳ quái, ngạc nhiên hỏi: "Ngươi làm gì thế?"
Thẩm Thạch nhếch miệng cười cười, tìm đại một lý do trả lời qua loa, kéo Tôn Hữu tiếp tục đi về phía trước. Nhà cửa bên đường ngày càng dày đặc, bắt đầu xuất hiện các kiến trúc lớn, vô cùng náo nhiệt, giống như một thành trì cỡ nhỏ.
Thẩm Thạch nhìn các cửa hàng trên phố, thỉnh thoảng lại thấy có đệ tử Lăng Tiêu Tông ra vào, không khỏi cảm thấy có cảm giác thân cận, nhưng trong lòng vẫn chưa tin lắm, nên lôi Tôn Hữu tới mấy căn nhà gần nhất, mới thấy rõ chúng đều là cửa hàng buôn bán.
Bán đủ loại linh tài cần dùng cho tu luyện!
Cái nơi mang tên Thanh Ngư Tập quỷ dị này, thật đúng là hay nha. . .
Cùng lúc, các thiếu niên khác cũng phát hiện ra điều này, nên ai nấy xôn xao, ồn ào bàn tán, ai cũng đầy vẻ kinh ngạc, Thẩm Thạch tâm tư cẩn thận, đã nhìn ra Tôn Hữu, Chung Thanh Lộ và các thiếu niên xuất thân từ các thế gia phụ thuộc Lăng Tiêu Tông đều bình tĩnh, hình như đều đã biết điều này.
Tuy kinh ngạc, nhưng chỉ một lát sau, các thiếu niên vẫn tiếp tục chậm chạp đi tiếp, Thẩm Thạch nhỏ giọng hỏi Tôn Hữu: "Sao ở đây lại có cửa hàng vậy, ngươi biết không? "
Tôn Hữu mỉm cười, nhìn nhìn chung quanh, cũng nhỏ giọng trả lời: "Hôm qua Tô sư huynh có nói một đống quy củ của Thanh Ngư đảo cho chúng ta nghe, ngươi chưa quên đấy chứ?"
Thẩm Thạch chớp mắt suy nghĩ, chậm rãi gật đầu: "Thì ra là vậy, mọi người ai cũng đều không còn Linh Tinh, cũng không có Linh tài nào khác. . ."
Tôn Hữu cười hắc hắc: "Đúng là như thế, cho nên trong vòng năm năm này, các sư trưởng cao cao tại thượng cua Lăng Tiêu Tông chính là muốn làm cho đám đệ tử mới chúng ta đều phải lâm vào tình cảnh quẫn bách, dốc sức liều mạng đi kiếm Linh Tinh, kiếm các loại Linh tài, nghe nói chỉ có trong tình huống như vậy, mới nhìn ra được một người có tiền đồ hay không."
Nói xong, hắn chậc chậc hai tiếng, Thẩm Thạch đảo mắt nhìn lại, nhưng không thấy Tôn Hữu có vẻ gì bất mãn, lẽ ra loại quy củ này, kẻ bất lợi nhất là những kẻ có xuất thân giàu có hay là đệ tử thế gia như Tôn Hữu, chỉ có những kẻ đơn bạc như Thẩm Thạch hắn thì mới có lợi.
Tuy nghĩ vậy, nhưng Thẩm Thạch lại nói: "Ta nói lộn xộn đi đâu rồi, trong Lăng Tiêu giản lược có ghi những chỗ trọng điểm của Thanh Ngư đảo, bảo đệ tử mới cần phải coi trọng các loại nhiệm vụ do đảo bố trí, xem ra có lẽ làm vậy chính là để chúng ta kiếm lấy Linh Tinh."
Tôn Hữu cười gật đầu: "Đúng vậy, hơn nữa, còn có. . ."
Lời còn chưa dứt, bỗng nghe phía trước một tiếng người kêu thét, mang theo vài phần kinh ngạc sợ hãi, tiếng kêu sắc nhọn, chói tai, tiếp theo là vô số âm thanh huyên náo ầm ĩ từ các thiếu niên đi phía trước vọng lại: