Lục Tiên

Quyển 2 - Chương 100: Giết chóc



Ba tên Sơn Hùng Đường chứng kiến cảnh lao tới của Tiểu Hắc thì hai mắt sáng lên. Ngoại hình của nó nhìn rất khác biệt rất lớn so với những Trư Yêu còn lại, còn tên nhỏ con kia lại sau mấy bận nhìn chằm chằm vào Tiểu Hắc lập tức gật đầu thỏa mãn, nói:

“Con Hắc Trư kia dù bị trúng phải Hắc Nê Tán cực độc nhưng vẫn có thể duy trì đến bây giờ mà không ngã xuống, nhất định là yêu thú có huyết mạch dị biến, xem ra vận khí của chúng ta cũng không tệ a.”

Giải Phi Quang ở bên cạnh cực ký vui mừng, nghĩ thầm: “Chuyến đi này dù khổ cực nhưng đúng là không uổng công xíu nào” hắn lập tức tiến nhanh về phía Tiểu Hắc, muốn chộp lấy nó. Thân thể Tiểu Hắc tuy lung lay sắp ngã, miệng mũi đều chảy ra máu đen nhưng khi thấy Giải Phi Quang lại gần thì đột nhiên gầm lên, làm bộ muốn lao tới hắn.

Giải Phi Quang lắp bắp kinh hãi, vừa nãy lúc ở cửa động hắn ăn trọn cú húc của con Hắc Trư này, nhìn thì có vẻ hời hợt nhưng lực đạo lại lớn kinh người. Nếu không phải Đại sư Huynh của hắn có bổn sự, nhanh tay lẹ mắt giữ hắn ở trên không để triệt tiêu lực chấn thì có lẽ hắn đã phải nếm mùi đau khổ không nhỏ rồi. Cho nên khi Giải Phi Quang nhìn thấy tư thế chuẩn bị tấn công của con Hắc Trư, hắn liền vô ý thức dừng lại, lùi về sau một bước.

Tuy nhiên tiếng gầm của Tiểu Hắc mới cất lên giữa chừng thì bị tắc lại, miệng nó phun ra một ngụm máu đen đậm đặc, ngay khi rơi xuống mặt đất liền phát ra âm thanh ăn mòn xì xì ở tại đó. Đôi chân trước của nó mềm nhũn, thân hình loạng choạng, suýt nữa ngã rạp xuống mặt đất.

Giải Phi Quang nhìn thấy hình dạng thê thảm của Tiểu Hắc khi độc phát liền thở phào nhẹ nhõ, đồng thời nghe thấy tiếng cười chế giễu của hai vị sư huynh ở phía sau. Tên nhỏ con cười lớn, nhạo báng nói: “Giải sư đệ! Lá gan của ngươi đúng là nhỏ. Súc sinh này đã trúng phải Hủ Nê Tán, cho dù có bản lĩnh thông thiên thì cũng không thi triển được. Ngươi cứ an tâm đi.”

Giải Phi Quang đỏ mặt xấu hổ, cười khan một cái. Tuy hắn không dám vô lễ với hai vị sư huynh này, song trong nội tâm lại vô cùng tức giận, miệng mắng một câu, liền phóng một cước về phía Tiểu Hắc.

Tiểu Hắc cố gắng tránh cú đá này, nhưng thân thể trong tình trạng trúng phải kịch độc dường như có dấu hiệu không thể khống chế, chỉ né được nửa chừng, bụng vẫn bị đá trúng, thân thể lăn lông lốc sang một bên. Mà ngay khi nó cố hết sức, lồm cồm bò dậy, ánh mắt nhìn về phía sau lưng ba tên tu sĩ, thì thấy cả đoàn Trư Yêu nằm la liệt, máu đen chảy thành song, tràng diện trông vô cùng thê thảm, khốc liệt.

Thân thể Tiểu Hắc chấn động. Sau giây lát, nó rống lên một tiếng sắc lạnh.

Thân thể của nó đang run rẩy không ngớt, ánh mắt cũng dần nhuộm đỏ, từng con từng con Trư yêu giãy dụa thống khổ rồi chết đi, nhưng không có con nào đáp lại tiếng tiếng kêu của nó.

Trời cao đất dày, thiên địa mênh mộng, đến cuối cùng chỉ còn mình nó với sự cô độc bất tận.

Còn ở đằng trước, ba tên tu sĩ Sơn Hùng Đường cực kỳ đắc ý khi nghe tiếng kêu thảm thiết của Tiểu Hắc. Chúng chuẩn bị động thủ bắt lấy con Trư Vương hiếm thấy này.

Hai mắt của Tiểu Hắc ngay tức khắc đổi qua màu đỏ, dường như thú tính sâu thẳm bên trong con người nó bị kích thích, nó đột ngột quay đầu lại, mặc dù màu đen từ trong miệng mũi lại chảy ra, thân hình cũng đang run rẩy, nhưng vẫn gầm thét ba kẻ kia dường như muốn lao đến bọn chúng.

Thế nhưng mới phóng đi được hai bước, từ hốc mắt Tiểu Hắc chảy ra hai dòng máu đen nhánh.

Thế giới ấy bỗng nhiên trở nên đen kịt, không còn chút ánh sáng.

***

Ba tên tu sĩ Sơn Hùng Đường ban đầu cũng kinh hãi, nhưng tức thì nhìn thấy máu đen từ hai mắt Tiểu Hắc chảy ra rồi thân thể mất thăng bằng, xiêu xiêu vẹo vẹo lao chệch sang một bên, rơi vào mảnh đất trống bên cạnh, đứng xoay lòng vòng tại chỗ, gầm rú một cách thê thảm, máu đen chảy ra từ hốc mắt, cảnh tượng bất lực của nó vô cùng thê lương.

Ba người cười ha hả, tên nhỏ con khoanh tay đứng nhìn, còn Giải Phi Quang với tên tu sĩ âm tàn kia thì đi đến bên cạnh Tiểu Hắc đùa bỡn nó. Nhất là Giải Phi Quang, hắn lúc trước bị con Hắc Trư này đụng bay một lần nên trong lòng vẫn còn ghi hận, ra tay càng tàn nhẫn, hắn bẻ một nhánh cây to dài gần đó rồi đâm Tiểu Hắc, miệng không ngừng chửi bới, nói:

“Ngươi lợi hại đúng không, đến đây, đến đây a, xem lão tử chơi cho ngươi chết…”

Ban đầu Tiểu Hắc còn liều mạng dốc sức giãy dụa, cuồng nộ đánh trả lại, nhưng thương thế của nó vốn rất nặng, lại còn kịch độc phát tác, đến hai mắt cũng không thấy được cảnh vật xung quanh nên mọi phản kháng với công kích của Giải Phi Quang đều vô kế khả thi, tốn công vô ích.

Thời gian trôi qua dần, Tiểu Hắc dường như buông xuôi không chống cự nữa, nó đã dùng hết tất cả khí lực, kiệt sức nằm sấp trên mặt đất, mặc cho tên kia đâm nó đánh nó khiến vết thương thêm chồng chất thế nào đi chăng nữa cũng không hề nhúc nhích.

Lúc này, tên nhỏ con kia đi tới, thản nhiên nói: “Được rồi, đừng có giết chết nó, chúng ta còn phải dẫn súc sinh này về hiến cho Hùng trưởng lão luyện đan.”

Giải Phi Quang thu tay lại, ném côn gỗ đi, cười nói: “Coi như là may mắn cho con heo này.”

Tu sĩ âm hàn kia cũng đi tới, nghe vậy liền cười nói: “Cũng không nhất định như vậy! Nếu như bị Hùng trưởng lão đem đi luyện chế Hắc Huyết yêu đan, dùng tới cái bí pháp cấm chế lợi kia thì chỉ sợ con Hắc Trư này sẽ chịu thống khổ gấp mười lần a?”

Giải Phi Quang tựa như nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt khẽ đổi, rung mình, ngay cả tim hắn cũng cảm thấy có chút lạnh lẽo. Song rất nhanh hắn liền nở một nụ cười, nói: “Quan tâm làm gì! Dù sao những thủ đoạn kia cũng chỉ dùng trên người con súc sinh này.”

Ba tên cùng nở nụ cười, Giải Phi Quang tiến lên một bước đang định bắt lấy Tiểu Hắc thì bỗng nhiên nó đột ngột đứng dậy, kêu to một tiếng, đầu ngẩng lên hướng về phía sau lưng bọn chúng, giống như phía sau đó đột nhiên xuất hiện điều gì hoặc cũng có thể là cứu binh của Tiểu Hắc.

Ba tên tu sĩ Sơn Hùng Đường giật mình, cùng quay đầu lại nhìn, nhưng chỉ thấy một mảng núi rừng trống trơn trống hoác, không có gì khác thường, mà thời điểm khi bọn hắn quay đầu lại thì Tiểu Hắc nhân cơ hội đó quay người chạy điên, thời khắc đứng trước sinh tử nó đánh lừa bọn chúng, dù là hi vọng xa vời nhưng vẫn muốn tranh thủ cơ hội sống cuối cùng.

Thế nhưng…cặp mắt của nó không còn nhìn thấy gì nữa.

Ánh mắt của ba tên tu sĩ Sơn Hùng Đường đầy nét trào phúng, giễu cợt nhìn theo con Hắc Trư đang tuyệt vọng chạy như điên, bộ dáng thất tha thất thểu đang liều mạng phóng đi ở xa xa, song nó căn bản không thể phân biệt được địa hình chung quanh nên cứ lảo đảo chạy như điên, cuối cùng đâm đầu một cái ầm vào tảng đá cứng rắn, cực lớn ở trên đường.

Tiểu Hắc rống lên một tiếng kêu thảm thiết thê lương, cuộn thân thể trên mặt đất mà run rẩy, máu đen vẫn đang chảy không ngừng, từng giọt từng giọt như mang đi một phần sinh khí của nó, khiến nó càng ngày càng lâm vào hố sâu tuyệt vọng.

“Chạy đi, chạy đi, ngươi tiếp tục chạy đi…”

Tiếng cười tràn đầy mỉa mai từ bên kia truyền tới, ba tên tu sĩ Sơn Hùng Đường cười lạnh đi đến trước mặt nó, từ trên cao nhìn xuống con Hắc Trư thê thảm tựa như nhìn con sâu cái kiến. Giải Phi Quang cười xùy, đạp cho Tiểu Hắc một cước ngay giữa bụng, làm cho nó văng xa ra xa ba bốn xích, trên mặt đất lưu lại vệt máu đen đỏ xen lẫn nhau.

Tiểu Hắc hơi ngẩng đầu lên, tựa chừng còn muốn giãy dụa, nhưng rốt cuộc cũng sức cùng lực kiệt, giống như chấp nhận vận mênh, chậm rãi thả mình xuống mặt đất.

Giải Phi Quang cười cười lạnh lùng, từ trong ngực móc ra một sợ dây thừng chắc chắn, đi tới chuẩn bị cột nó lại. Ở bên cạnh, tên nhỏ con khoanh tay trước ngực đứng nhìn, còn tên tu sĩ âm tàn kia thì không làm gì, đứng ở cuối cùng.

Ngay khi sợi dây thừng vừa chạm vào Tiểu Hắc, đột nhiên đầu của nó lại khẽ động mạnh, dường như cảm thấy gì đó, không biết sức mạnh từ đâu đến đột nhiên nó ngẩng đầu hét to một tiếng.

Thanh âm nghe thê lương vô cùng, phảng phất như hướng về người ta cầu cứu điên cuồng, mà hướng nó ngẩng đầu lên chính là về phía sau lưng ba tên tu sĩ Sơn Hùng Đường.

Lúc này đây, ba tên ấy dĩ nhiên không tin nữa, Giải Phi Quang thậm chí còn cười ha ha, khinh thường nói: “Nhìn không ra súc sinh này còn xảo trá như vậy, nhưng cũng chỉ đến như thế mà thôi a…”

Chữ “a” cuối cùng còn chưa nói hết miệng, hắn đột nhiên cảm thấy thanh âm của mình nghe ra không ổn lắm, liếc mắt nhìn sang bên cạnh, hắn dường như thấy được hai vị sư huynh cùng biến sắc.

“Ầm ầm!”

Trên đỉnh núi trời cao trong xanh, tuy bây giờ là đang nắng ráo sáng sủa nhưng giữa ban ngày ban mặt đột nhiên lại vang lên một tiếng sấm sét đinh tai nhức óc!

Sấm rền vang trời, chấn động sơn dã, một thân ảnh phiêu phù nổi lên. Điện mang rừng rực tựa như vô số con rắn nhỏ màu bạc điên cuồng vặn vẹo, giờ đây có một bóng người đột nhiên xuất hiện giữa đó khiến tâm thần người ta rung động, trên đỉnh đầu của người đang đứng trong không trung sấm sét nổ quanh thân. Tiếp đó một màn khiến cho người xem trợn mắt há hốc miệng xảy ra, có một người ôm lấy cột sáng lôi điện cực lớn, lăng không bước đi, lúc này thiên địa uy thế ầm ầm vang lên tựa như bị hắn thao túng, vạn yêu tà bị chấp nhiếp.

Ngũ Hành thuật pháp cấp hai – Thiên Lôi Kích!

Lôi trụ đồ sộ thô sơ, tựa như lưỡi dao khổng lồ đang khai thiên tích địa(*), mang theo uy lực vô cùng không thể phản kháng đánh thẳng xuống đầu tên tu sĩ âm tàn đang đứng ở cuối cùng.

(*) Khai thiên tích địa: chẻ trời.

Trong tích tắc, dường như chỉ là một cái chớp mắt, tu sĩ âm hàn kia căn bản không kịp phản ứng gì, đứng nguyên si tại chỗ, lôi quang từ cự trụ tựa như hồng thủy ầm ầm nuốt trọn lấy hắn.

Sau một hồi, điện mang chậm rãi rút đi, bóng người hiện ra, tu sĩ âm tàn tựa hồ vẫn bình yên vô sự đứng đấy. Nhưng khi gió núi thổi qua, tất cả quần áo trên người hắn đều hóa thành tro tràn theo gió cuốn đi, lộ ra da thịt toàn thân đã bị cháy đen nhánh, cả người hắn giống như khúc củi khô không chút sinh khí, từ từ đổ xuống.

Một làn khói đen từ trong người hắn bốc lên, toàn bộ cơ thể hắn đã biến thành cục than cốc, pháp thuật Thiên Lôi uy thế cường đại, thậm chí đạt đến mức này cũng là lần đâu tiên được mục kích.

Một bóng người từ trong hào quang sáng ngời của sấm sét sừng sững đi ra, chính là Thẩm Thạch.

Ánh mắt hắn đảo qua tên vừa bị chết kia, khuôn mặt không chút biểu lộ, sau đó nhìn về phía trước, xẹt qua hai tên Sơn Hùng Đường vẫn đang khiếp sợ, hắn thấy được Tiểu Hắc.

Tiểu Hắc Trư nằm trên mặt đất, miệng mũi mắt đều chảy ra máu đen, run lẩy bẩy, đang dốc sức kêu lên, thanh âm khàn đặc.

Bộ dáng của nó giống như chiếc búa tạ nện thẳng vào lòng Thẩm Thạch!

Thanh âm kia tựa như dao nhọn đâm vào tim hắn!

Đôi mắt Thẩm Thạch ngay lập tức hồng lên.

Đột nhiên từ trong miện hắn phát ra một tiếng rít phẫn nộ như dã thú đang điên cuồng, âm thanh vang vọng khắp mảng núi rừng đã biến thành sát tràng tu la, tử vong chi địa, hình như làm cho nhiệt độ quanh đây trở nên lạnh lẽo cực điểm.

Bóng người lóe lên, Thẩm Thạch không chần chờ hỏi han gì, trừng mắt phẫn nộ xông thẳng về hai tên tu sĩ Sơn Hùng Đường kia. Tu sĩ âm tàn sau khi bị một kích mất mạng, kẻ gần hắn nhất chính là tên nhỏ con kia, đồng thời cũng là kẻ có đạo hạnh mạn nhất trong số ba tên này.

Hắn lập tức phản ứng, quát lên giận dữ, tay phải vung ra, ánh đao lóe lên, xem ra là một kiện linh khí sắc bén, chém lên đầu Thẩm Thạch đồng thời thân thể lui nhanh về phía tên Giải Phi Quang ở phía sau.

Đối với một đao muốn bức lui này của hắn, Thẩm Thạch không thèm để ý, vẫn tiếp tục lao đến, thậm chí còn tăng tốc lao nhanh về phía hắn.

Tên nhỏ con chấn động, nhưng lập tức ánh mắt trở nên dữ tợn, hét lớn tăng thêm lực đạo.

Ngay khi một đạo kia sắp chém trúng Thẩm Thạch thì ngay lập tức quanh người Thẩm Thạch đột nhiên lóe lên ánh sáng màu vàng kim, kim mang nổi lên, bên trong có Long Văn du động, đúng là Long Văn kim giáp tầng một!

Đao mang đánh xuống, thẳng vào Long Văn, tức thì làm cho ánh sáng kim sắc nhộn nhạo giống như gợn sóng lan ra xa, hóa giải toàn bộ lực đạo của một đao cường đại kia, mà giờ đây Thẩm Thạch đã thình lình vọt tới trước người tên nhỏ con kia.

Tên nhỏ con kinh hãi thất sắc, nhất thời không thể hiểu nổi tại sao đạo hạnh của tên tu sĩ này rõ ràng chỉ là Ngưng Nguyên cảnh mà lại có thể ngăn cản được một đao cường hoành kia của mình, lực phòng ngự này quả thật có thể so sánh tu sĩ cường đại Thần Ý cảnh. Nhưng giờ đây sự thật đang bày ra trước mắt, không đợi hắn kịp phản ứng, Thẩm Thạch phi thân tới gần, chụp được cổ của hắn, còn tay kia thì giáng lên bụng tên nhỏ con kèm theo ánh mắt cuồng nộ.

Bản năng của tên nhỏ con cảm thấy không ổn, nổi giận gầm lên một tiếng, quay chuôi đao lại muốn bổ về phía Thẩm Thạch nhưng bỗng nhiên có một đạo hỏa quang lóe lên trong nháy mắt, mùi thịt nướng bị cháy khét lẹt từ trước ngực hắn truyền đến.

Ngũ Hành thuật pháp Hỏa Cầu thuật!

Đông!

Một tiếng trầm đục vang lên, thân hình tên nhỏ con chấn động dữ dội, sắc mắt lập tức tái nhợt, khuôn mặt nhăn nhó vặn vẹo.

Khoảng cách gần như vầy gần như da thịt dán vào nhau, Thẩm Thạch tung một kích Hỏa Cầu thuật lên người tên nhỏ con, thân thể của hắn run rẩy, cuộn lại như con tôm. Không đợi tên nhỏ con kia kịp phục hồi, thủ chưởng không chút sứt mẻ kia của Thẩm Thạch lại thình lình xuất hiện, ánh lửa từ bàn tay lạnh như băng nọ một lần nữa lại tàn nhẫn xuất hiện.

Đông! Đông! Đông! Đông…

Âm thanh quỷ dị khiến lông tóc người ta dựng đứng tựa như nhịp trống đều đặn vang lên trên người tên nhỏ con, không ngừng nổ vang lên. Cứ mỗi tiếng nổ phát ra là thân thể tên kia chấn động một lần, như sắp bị đánh bay ra ngoài song lại bị tay kia của Thẩm Thạch giữ chặt lấy.

Hắn dốc sức liều mạng muốn giãy dụa để lui về phía sau tránh né, cặp mắt đỏ như máu của Thẩm Thạch vẫn bất di bất dịch dán chặt vào tên nhỏ con. Kẻ lùi người tiến không ngừng, ánh lửa từ thủ chưởng của Thẩm Thạch lấp lóe điên cuồng không ngớt, dán chặt lên bụng tên tu sĩ nhỏ con, âm thanh đông đông đông vang lên dồn dã.

Giải Phi Quang ở bên cạnh thấy mà ngây người, trong nhát mắt biến hóa bất ngờ của cường địch làm cho hắn không biết nên làm thế nào, chỉ biết đứng nhìn ngu ngơ, song rốt cuộc hắn cũng phản ứng, hét to một tiếng xông lên, nhưng cuối cùng một tiếng nổ vang trời đột ngột vang lên, tựa như dây cung bỗng dung bị đứt.

Thân hình tên nhỏ con bị một hỏa cầu khổng lồ đánh bay ra ngoài, thời điểm còn ở trên không trung có thể thấy được vị trí trên bụng hắn khi ấy là một mớ hỗn độn, huyết nhục bầy nhầy không cách nào hình dung được, máu thịt thậm chí là nội tang bên trong đã bị uy lực cường đại của Hỏa Cầu thuật đốt cháy thành một mảng đen thui.

Trên đường rơi xuống đất, tên nhỏ con cũng đã ngừng thở, tất cả sinh cơ đã hoàn toàn mất đi.

***

Gió núi vẫn lạnh lùng thổi, hàn ý tựa như thấm vào xương tủy.

Cả đất trời, phiến núi rừng nơi đây thảm khốc vô cùng, vô số thi hài trên mặt đất, máu đen giàn giụa, chỉ còn lại hai con người còn trụ lại.

Thân thể Giải Phi Quang thoáng run rẩy. Đến bây giờ hắn còn không dám tin những điều đang xảy ra trước mắt, nhị vị sư huynh thực lực cường hoành đột tử tại chỗ trong chớp mắt, mà hắn thậm chí còn không biết đối phương dùng đạo thuật thần thông gì đánh chết họ?

Đúng vậy, khẳng định là thần thông bí pháp gì đó, tuy nhiên biểu hiện xem ra có chút tương tự với Ngũ Hành thuật pháp, nhưng bất luận là tốc độ thi pháp hay uy lực của một màn vừa nãy đã vượt xa trí tưởng tượng của Giải Phi Quang.

Còn sắc mặt Thẩm Thạch thì vẫn lạnh lùng, trầm tĩnh như nước nhìn về tên thứ ba.

Hắn thậm chí không có ý muốn dừng lại, không nói lời nào, cánh tay rủ xuống bên người, lòng bàn tay chậm rãi chuyển ra sau lưng, gió lốc màu xanh dương bốc lên quanh thân.

Giải Phi Quang đột nhiên cảm giác được có gì đó không ổn, hoảng sợ ngẩng đầu, song chỉ nghe được một tiếng rít “a…” giữa không trung, cuồng phong gào thét, thân thể Thẩm Thạch bắn đi như mũi tên, phi thẳng tới hắn.

Tốc độ cực nhanh, hơn gấp mấy lần tốc độ vừa nãy giao thủ với tên nhỏ con, trong chớp mắt đã vọt tới trước mặt Giải Phi Quang.

Cảnh tượng chết thảm của tên nhỏ con tựa như tiếng gọi hồn cứ vang lên trong đầu Giải Phi Quang, hắn nào dám để cho tên Sát Thần tiếp cận được mình, vội vàng lui về sau tránh né, đồng thời tế ra linh kiếm, bổ ra một đạo kiếm quang.

Ba tên tu sĩ Sơn Hùng Đường đều có tu vi Ngưng Nguyên cảnh, đạo hạnh quả thực không kém, nhưng ngày hôm nay bọn chúng dường như gặp phải khắc tinh trời sinh.

Kim sắc từ Long Văn kim giáp lại một lẫn nữa sáng lên, Thẩm Thạch dường như không biết sợ hãi cứ ngang ngược xông lên, Giải Phi Quang vô cùng sợ hãi, đang tính phòng bị cái thuật pháp bên tay phải của Thẩm Thạch như lúc nãy, nhưng trong chớp mắt khi hắn cúi đầu thì bắt gặp ánh sáng kim sắc nhu hòa như nước đang lao tới, đôi tay Thẩm Thạch cũng bao phủ bởi kim giáp, cuối cùng khi sắp đến nơi thì đột ngột biến thành ba cái gai xương vàng óng, lạnh như băng, sắc bén vô cùng.

Tựa như ác ma chốn địa ngục đang cuồng tiếu dữ tợn, lộ ra răng nanh sắc bén, Giải Phi Quang theo bản năng đau đớn rú lên một tiếng thảm thiết, nhưng không có cách nào ngăn cản được, chỉ bất lực nhìn hai tay Thẩm Thạch chuyển hường lách vào trong. Đối mặt với gai xương sắc bén vô cùng, huyết nhục giống như đậu hũ yếu ớt, xương cốt tưởng chừng chỉ là trang giấy, mọi lực ngăn cản như hóa thành hư ảo, ánh kim loại hung lệ lóe sáng đâm ngập vào người Giải Phi Quang.

Ngập thẳng đến lút cán!

Thân thể Giải Phi Quang run lên, đứng cứng tại chỗ, không nhúc nhích, trong mắt lộ vẻ tuyệt vọng.

Thẩm Thạch hừ lạnh, lui về sau một bước, hai tay vung mạnh lên, ngay lập tức máu tươi phun ra như suối, tóe lên đầy trời, huyết nhục bay tứ tung ở bên trong còn loáng thoáng thấy được xương trắng bên trong, xoay người bước đi.

Cơ thể Giải Phi Quang ở phía sau hắn co giật hai cái, miệng kêu lên vài tiếng khàn khàn liền uể oải gục xuống đất, không còn động tĩnh.

Ánh sáng vàng kim dần tán đi, Long Văn kim giáp cũng tiêu tán, Thẩm Thạch trở lại hình dáng ban đầu, nhưng sắc mặt của hắn dường như rất tái nhợt, một hồi ác chiến vừa nãy có lẽ làm cho hắn phải chịu gánh nặng thật lớn.

Nhưng giờ đây, trong mắt Thẩm Thạch chỉ có con tiểu hắc trư đang té trên mặt đất cách không xa ở đằng trước.

Hắn bước nhanh đến bên cạnh Tiểu Hắc, quỳ xuống. Tiểu Hắc hình như cũng cảm thấy gì đó, đầu hơi ngẩng lên, máu đen từ trong mũi và hai hốc mắt cũng theo đó chảy xuống, nó suy yếu đến độ không kêu nổi, cái đầu hơi loạng choạng.

Dường như trong thế giới đen kịt trước mắt, nó muốn liều mạng dốc sức tìm đến cảm giác quen thuộc, một tia ôn hòa cuối cùng.

Hai tay Thẩm Thạch run rẩy, hắn cắn chặt răng ôm lấy thân thể Tiểu Hắc, khi tay hắn tiếp xúc đến da thịt của nó, Tiểu Hắc giãy dụa một cách yếu ớt rồi dừng lại, sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại.

Đầu của nó chậm rải ngẩng lên, cặp mắt trống rỗng, trắng nhởn đang chảy máu nhìn về Thẩm Thạch, sau đó sâu trong cổ nó lung lên, chậm rãi nhẹ nhàng hừ một tiếng.

Hốc mắt Thẩm Thạch nóng lên, thậm chí thân thể cũng run lên một chút, sau đó hắn chăm chú ôm chặt tiểu Hắc Trư, dán nó vào lòng.

Dường như tiểu trư ở trong lồng ngực của hắn cũng nhận được sự ôn hòa quen thuộc nên cúi thấp đầu, không giãy dụa nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.