Lục Tiên

Quyển 2 - Chương 112: Uy hiếp​



Cỗ xe lăn bánh dọc con phố dài trên thạch lộ, thẳng tiến đến cửa thành Huyết Nguyệt. Mấy tu sĩ canh cửa tại đây chạy ra chào đón, trong thùng xe ngoại trừ thi thoảng vang lên vài tiếng ho khan thì chẳng có động tĩnh gì khác, mà bốn tu sĩ Thần Ý cảnh đứng xung quanh xe ngựa cũng đồng dạng mang thần sắc hờ hững, không hề có ý gì muốn khai khẩu.

Một vị tu sĩ trẻ tuổi là cận vệ của xe ngựa đang đứng ở tầng ngoài đi về phía đội ngũ cảnh vệ, thấp giọng nói vài câu với người cầm đầu làm cho thân hình vị thủ vệ đầu lĩnh khẽ chấn động, khuôn mặt lộ ra vài phần ngạc nhiên, đồng thời có thể nhìn rõ sự kính sợ xen lẫn trong ấy.

Hôm nay ở Huyết Nguyệt thành, Thần Tiên Hội thanh thế đã không hề bình thường như trước, không nói đến việc làm ăn của tất cả các đối thủ, từng kẻ từng kẻ bị thủ đoạn của vị Thẩm chưởng quỹ đánh bại, chỉ riêng việc chi nhánh này chiêu nạp được nhiều cao thủ tu sĩ như thế cũng nghiền nát hầu hết những thế lực cường đại trong thành. Thậm chí có thể nói, chi nhánh này của Thần Tiên Hội tuy ở trong Dị giới hiểm nguy tứ bìa, gian nguy vô cùng nhưng đồng thời cũng có vô số bảo tàng lình tai chứa trong ấy, ít nhất giờ đây đã là vị trí số một trong Nhân tộc.

Tuy nhiên cho dù có thực lực cường đại nhưng chi nhánh Thần Tiên Hội dưới sự dẫn dắt của vị Thẩm chưởng quỹ này cũng không có ý đồ hay dã tâm gì. Trái lại, bọn họ vẫn luôn làm ăn buôn bán một cách thành thật già trẻ không gạt, vật đẹp giá rẻ ở trong Huyết Nguyệt thành. Tự hồ bọn họ làm cho vũ lực cường đại là vì bảo đảm an toàn cho bản thân mình, chưa hề ra ngoài cướp đoạt bất cứ gì.

Thời gian lâu về sau, tâm trạng lo âu thấp thỏm của các tu sĩ khác đều an tâm, nên thám hiểm thì đi thám hiểm, nên tu luyện liền về tu luyện, vậy khí tốt có được chút ít linh tài bảo bối, tài nguyên không đủ cần mua đều đi đến chi nhánh Thần Tiên Hội xem thử, thanh danh thậm chí còn được các tu sĩ truyền miệng với nhau. Lâu dần số lượng tu sĩ lui tới Huyết Nguyệt giới tăng dần, bao gồm đủ các loại tán tu chiếm phần lớn lẫn đệ tử môn phái tu chân, còn thành Huyết Nguyệt vốn là địa phương hoang vu hẻo lánh, giờ đây có thêm vài phần bộ dáng phồn hoa.

Sinh ý của chi nhánh Thần Tiên Hội Huyết Nguyệt thành cũng vì vậy mà ngày càng thịnh vượng, trong mỗi ngày tại không chút nào dễ làm người khác chú ý quầy hàng đám người ở giữa, thu nhập Linh tinh cùng nhiều loại trân quý linh tài bảo vật, đều là dần dần phong phú.

Ngoại trừ người trong Thần Tiên Hội, ngoại nhân có lẽ cũng không hoàn toàn hiểu rõ vấn đề trong ấy. Nhưng ngày hôm nay ai nấy đã tỏ tường: Thần Tiên Hội giờ đã là lão đại Huyết Nguyệt thành, còn vị Thẩm chưởng quỹ này tự nhiên chính là quý nhân không thể đắc tội được.

Thủ vệ nhanh chóng dạt ra, mở cửa thành. Đoàn người vây quanh cùng cỗ xe ngựa đi rả khỏi thành, trong lúc bước đi tất cả đều im lặng, chỉ có vài thanh âm ho khan từ trong thùng xe phiêu đãng truyền đi.

Phía dưới cửa thành, một thủ vệ bỗng nhiên mở miệng nói: “Thân thể vị Thẩm chưởng quỹ dường như không được khỏe lắm à?”

Thủ vệ đầu lĩnh kia liếc mắt nhìn hắn, tức giận nói: “Nói nhảm! Không phải vì cảnh giới của Thẩm chưởng quầy không cao, chỉ là Luyện Khí cảnh sao? Không nói tới bên trong Huyết Nguyệ giới yêu thú hoành hành, dị tộc tàn sát bừa bãi, chỉ nội các loại chướng khí, độc khí cũng có không biết bao nhiêu mà kể, người thường chỉ cần hít trúng một hơi thôi cũng phải thổ huyết, khó mà sống được. Ta thấy đối với thân thể Luyện Khí cảnh cũng quá sức!”

“Như vậy ah…” Mấy người bên cạnh đều gật đầu, ánh mắt nhìn đội ngũ kia từng bước dần dần đi xa, bỗng nhiên có người nghi hoặc hỏi “Thân thể Thẩm chưởng quỹ đã không tốt, vì sao còn muốn ra khỏi thành? Huyết Nguyệt ngoại thành so với nội thành nguy hiểm, lợi hại hơn rất nhiều.”

Đầu lĩnh kia cũng hơi ngơ ngác, sau một lát suy nghĩ không ra được gì, chỉ nhún vai nói: “Ai biết được! Dù sao những đại nhân vật như bọn họ có chuyện cần làm. Tốt rồi! Tốt rồi! Đóng cửa!”

Tại thời điểm những thủ vệ ở phía sau lưng trò chuyện xì xào bàn tán, đội ngũ Thần Tiên Hội vẫn y nguyên trầm mặc tiến về phía trước. Cảm giác như việc bọn họ ra khỏi thành khiến cho bầu trời bỗng nhiên ảm đạm thêm vài phần, họa chăng chỉ có đường đất bên ngoài mấp mô lờ mờ dưới chân, xa hơn chút là đầm lầy đầy nước với cây thấp, bụi gai rậm rạp, vô tình gặp phải mấy con vật nhỏ hình dạng kỳ quái chạy qua, là vẫn như cũ.

Sắc trời âm u, mây đen như rơi trên đỉnh đầu, trong không khí thập phần ẩm ướt, thậm chí ngay cả gió khi thổi qua mặt cũng khiến người ta cảm giác như có đoàn hơi nước yếu ớt đánh lên mặt.

Nơi đây xem ra giống như một phiến đầm lầy chi địa, trên thực tế cũng đích thật là vậy.

Huyết Nguyệt giới chỉ có duy nhất một tòa Kim Thai Thạch Thượng Cổ truyền tống pháp trận, tọa lạc trong “Đầm lầy Thủy Quỷ” rộng lớn, ẩn tang vô số yêu thú hung hãn, quanh năm ẩm ướt mờ mịt, hung hiểm khó lường.

Đi dọc từ đầu con đường đất tiến vào chỗ sâu trong đầm lầy, đội ngũ tiếp tục bôn tẩu về phía trước, nhưng càng đi về trước biên giới hai con đường nhỏ cũng bắt đầu mơ hồ, chỗ lồi lõm đọng nước ngày càng nhiều, hơi nước càng đặc hơn nữa, mà khi quay đầu nhìn tòa thành Huyết Nguyệt đã thấy nó khuất khỏi tầm mắt.

Âm thanh từ côn trùng xung quanh trong đầm lầy bắt đầu vang lên, tựa như các tu sĩ nhân tộc này đã quấy nhiễu gì đó. Một ít động vật ẩn nấp trong cỏ nước ở chỗ sâu bên trong rừng cây, cũng có thể là sinh vật âm u vô danh, ánh mắt lập lòe lúc chớp lúc tắt đang lạnh lùng nhìn bọn hắn.

Bầu trời âm u.

Cũng không biết đã đi bao lâu, đội ngũ phía trước bỗng nhiên dừng lại, đầu đường đất giờ đây hoàn toàn không nhìn thấy được, trước mắt chỉ thấy đầm lầy đầy nước, mênh mông không có điểm cuối.

Ở đây đã là chỗ sâu bên trong đầm lầy Thủy Quỷ, tu sĩ hộ vệ Thần Tiên Hội quanh xe ngựa cũng không giữ được vẻ lạnh nhạt lúc mới ra khỏi thành, thay vào đó là thần sắc đề phòng cảnh giác cao độ, ngay cả bốn tu sĩ cao thủ Thần Ý cảnh đứng gần ngay xe cũng lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.

Đột nhiên, từ trong bầu trời tối tăm mờ mịt vang lên hồi thanh âm “Phạch phạch”, một con Phi Điểu không biết từ chỗ nào sâu trong đầm lầy đập cánh bay lên, xẹt trên không trung. Từ xa nhìn lại, đầu (con) Phi Điểu kia không lớn nhưng lông vũ lại tươi đẹp mỹ lệ vô cùng, thẳng đường bay tới, rất nhanh đã đến trên đầu đội ngũ, sau khi lượn vòng một lúc, nó chậm rãi đáp xuống.

Khi con chim này bay đến gần, mọi người đều thấy rõ ràng nó giống như một con vẹt, lông vũ trên người có ba màu kim, hoàng, hồng xen kẽ nhau, mỹ mạo tuyệt luân, còn phương hướng nó đáp xuống chính là ở giữa đội ngũ, chỗ xe ngựa.

Cả đoàn hộ vệ đồng loạt quay đầu nhìn, nhưng không có phản ứng gì thêm, còn sắc mặt bốn vị tu sĩ Thần Ý cảnh chỉ hơi đổi. Trong đó có một vị trong số bốn người đang đứng tại phía cuối bên trái xe ngựa, niên kỷ nam tử ấy là trẻ nhất trong số đó, ước chừng không quá ba mươi mốt, sắc mặt trầm xuống, tiến lên phía trước một bước.

Chỉ là đúng lúc này, bỗng nhiên có thanh âm bình tĩnh từ trong xe ngựa truyền xa:

“Tiểu Tề, không sao.”

Thân thể vị tu sĩ họ Tề này hơi dừng một chút, dường như rất kình trọng đối với người trong xe cho nên lập tức thu chân lại.

Vì vậy mười mấy tu sĩ xung xung quanh đều soi mói nhìn tiểu điểu xinh đẹp mỹ lệ này đáp thẳng vào trong thùng xe. Nó quay đầu tứ phía nhìn chung quanh, rõ ràng không hề e ngại chút nào, lại nhìn thấy phía trước thùng xe có tấm màn che đang nhẹ đung đưa, miệng nó hừ thấp hai tiếng chíp chíp, chậm rãi đi tới đồng thời thò cái đầu ra ngoài nhìn, quan sát kỹ thứ này tựa như trước giờ nó chưa nhìn thấy đồ vật như vầy bao giờ.

Đi lại bên cạnh màn xe, tiểu điểu nhìn một hồi, dùng mỏ của nó ngậm thử tấm màn xe, nhưng trong thùng xe đột nhiên có một cánh tay đưa ra, nhẹ nhàng cầm màn xe nâng lên. Tiểu điểu hoảng sợ, nhảy lùi lại song cảm giác làm như vậy thật có chút mất mặt, nó kêu oa oa hai tiếng tựa như thị uy với người trong thùng xe. Qua một lúc lâu nó mới cúi đầu chui qua khe hở chỗ màn xe mà vào.

Vừa vào thùng xe nó lập tức cảm thấy ở đây khô ráo ấm áp hơn rất nhiều so với bên ngoài, không gian bên trong không lớn phía trên có chưng hai bức tượng kề bên trạm cửa sổ nhỏ, nhưng chỗ thông khí đều dùng gạc dày che đậy cẩn thận, đề phòng sâu nhỏ quỷ dị ở đầm lầy Thủy Quỷ bay vào, kể cả màn xè cũng mang công dụng này. Ngoại trừ những thứ đó ra trong thùng xe cũng không có bài trí gì nhiều, chỉ có hai tấm thảm cùng vài cái đệm dựa lưng mềm mại để cho người ngồi ở đây thoải mái hơn chút ít.

Ở đây, có một người dáng lùn lùn mập mạp, hơi thoải mái dựa lên nệm lót mềm mại, thần sắc ôn hòa nhìn con tiểu điểu hoàng kim mao vũ xinh đẹp này.

Tại đây giờ khắc này thời gian như quay ngược về quá khứ, năm tháng đi qua dung nhan già theo, nhưng hình dáng ấy thần sắc ấy vẫn y nguyên như hồi ở Tây Lô thành, hắn là Thẩm Thái.

Thân hình của hắn so với tám năm trước không khác gì mấy, nhưng khuôn mặt lại già đi rất nhiều, nhất là hai tóc mai đã bạc trắng một khoảng lớn, lâu lâu còn ho khan mấy tiếng, duy chỉ có đôi mắt vẫn sáng ngời thậm chí còn tinh quang hơn xưa.

Con chim nhỏ này chui vào thùng xe, đập vào mắt nó là cái gã lùn mập mạp đang nhìn nó, sau đó còn mỉm cười một chút, nói với nó:

“Chào ngươi!”

Tiểu điểu trừng mắt nhìn tên mập mạp này, ánh mắt thập phần hung ác.

Thẩm Thái cười ha ha, thần thái nhàn nhã ngồi y nguyên tại chỗ. Một lát sau, con chim nhỏ cảm thấy không kiên nhẫn được nưa, bỗng nhiên mở miện nói:

“Nhân loại, ngươi muốn chết hay sao mà đến đây?”

Một chú chim nhỏ nói tiếng người, hơn nữa còn là lời nói ác ý uy hiếp mười phần, thật khiến làm cho người ta kinh ngạc. Nhưng Thẩm Thái lại hông có biểu lộ gì khác thường, hơn nữa thần sắc còn ôn hòa mỉm cười, rõ ràng đang trả lời câu nói của con chim nhỏ này:

“Không phải ah.”

Tiểu điểu “Phi” một tiếng, cao ngọc ngóc đầu chim lên, nói: “Vậy ngươi đền đầm nước của chúng ta làm gì? Nói cho người biết, ngay ngày hôm qua, con đại mãng nhà ta nuôi vừa nuốt sống hai người các ngươi!”

Thẩm Thái cười cười, nói:

“Chúng ta không giống với những người kia”

Tiểu điểu cười lạnh, nói: “Có gì mà giống với không giống? Nhân tộc các ngươi không có người nào tốt, suốt ngày đi làm mấy sự tình xấu xa kia!”

Thẩm Thái nhìn tiểu điểu, bình tĩnh nói: “Ta không phải nói chúng ta là người tốt còn những kẻ khác xấu, ý của ta là xét trên phương diện nào đó, chúng ta mạnh hơn những Nhân tộc đó. Nếu như ngươi dám không để ý đến ta, ta sẽ tiêu diệt tộc các ngươi, giết sạch những Thủy Quỷ tộc nhân ở đây.”

Tiểu điểu ngẩn ngơ, thần sắc lập tức cứng lại, sau đó há hốc mồm nhìn Thẩm Thái, cả nửa ngày cũng không nói nên lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.