Lục Tiên

Quyển 2 - Chương 120: Sỉ nhục



Tiếng hừ lạnh bên cạnh truyền đến, cùng với nó là những từ ngữ mang tính khinh thường mỉa mai, Thẩm Thạch, Lăng Xuân Nê cùng với nam tử xấu xí liền đồng thời nhìn lại, nhưng chỉ phát hiện ra bên cạnh là một đám người đang đứng xung quanh quan sát một kiện linh tài trân quý, cũng không thể biết được là ai nói những từ mỉa mai này, cũng không biết chắc là ngôn ngữ này có phải nhằm vào ai đó khác cũng nên.

Thẩm Thạch cũng không nhìn tiếp nữa mà nhìn về phía Lăng Xuân Nê, chỉ nhìn thấy trên mặt nàng ta không có biến hóa gì lớn cả, nhưng mà bên cạnh vị “cha nuôi” kia sắc mặt lại trở nên âm trầm, trên mắt hiện ra một chút lệ khí mà lạnh lùng đảo qua tìm kiếm xung quanh.

Thẩm Thạch cau mày lại, hắn cảm nhận được là gã nam tử này không phải là người lương thiện hiền lành gì, tính tình thô bạo nóng nảy, cũng không phải dạng người có thể dễ dây. Lần trước hắn gặp Lăng Xuân Nê cũng đã biết qua tình cảnh của cô gái này, và hắn cũng rõ là bên cạnh nàng ta không có một người nào như vậy, nếu không thì đã cùng tên quần là áo lượt Hậu Viễn Vọng kia đánh nhau sứt đầu mẻ trán rồi.

Cái này có phải là người mới quen sao?

Trong lòng Thẩm Thạch chỉ nghĩ vậy thôi, sau đó hắn xoay người đi đến bên kia, phía sau lưng hắn đôi mắt trong trẻo của Lăng Xuân Nê liền nhìn sang,nhìn về phía bóng lưng của hắn cũng đồng dạng như bèo nước tương phùng trôi đi không có vấn vương gì, sau đó trên mặt lại hiện lên một nụ cười kiều mỵ rồi khẽ đi đến bên cạnh vị “cha nuôi” mà to nhỏ điều gì đó, tựa như là đang xoa dịu cơn giận dữ mà tuôn ra những lời nói êm tai dịu nhẹ.

Việc ngoài ý muốn này không có dấu hiệu chuyện bé xé ra to, với cả xung quanh cũng không có liên quan gì nên Thẩm Thạch liền ném việc này qua một bên, hắn vẫn tiếp tục công việc quan sát của mình là đi xem những trân phẩm linh tài mà Thần Tiên hội bày ra nơi đây, quả thực thiên hạ rộng lớn không hề thiếu những thứ kỳ lạ, cho dù hồi nhỏ hắn có đọc có học rất nhiều cũng nạp cho mình lượng kiến thức phong phú nhưng nơi đây vẫn có không ít những thứ mà lần đầu tiên hắn được chứng kiến.

Ngay từ nhỏ hắn đã thích thú đến những nơi như thế này, cho nên hắn ở tại đây rất chăm chú và thoải mái, chứng kiến tầm một nửa thời gian thì Thẩm Thạch phát hiện nơi cửa vào có chút huyên náo, sau đó liền đi tới mấy người họ đều là những người của Thần Tiên hội và người dẫn đầu không ai khác chính là vị chưởng quầy Cố Linh Vân.

Bản thân chính là đại chưởng quỹ chi nhánh Thần Tiên hội tại Lưu Vân thành này, thân phận và địa vị đúng là không thể xem thường được, cho dù là những vị khách quý gặp gỡ nàng tại nơi này đều nở ra nụ cười mà đón chào. Mà Cố Linh Vân vốn nhanh nhẹn hoạt bát cũng đến đàm tiếu với bọn họ, cho dù là ai chỉ cần đến gần là nàng ta lập tức gọi ra danh xưng của họ ngay,sau đó lại ôn hòa tươi cười mà trò chuyện vài câu, nàng quả lại nhân vật bất phàm nhưng lại không hề kiêu ngạo siểm nịnh, câu nói qua lại cũng rất nhiệt tình, sau khi rời đi cũng sẽ nói với quý khách một câu :”tý nữa mong sự thể hiện của tiên sinh” hoặc là “hôm nay có thứ tốt mong các hạ sẽ hài lòng”….

Sau một lát, Cố Linh Vân cùng thủ hạ của Thần Tiên hội cũng đã đi đến bên cạnh của Thẩm Thạch, sau đó nàng dừng lại nhìn hắn một chút.

Thẩm Thạch tươi cười đáp lại, Cố Linh Vân quan sát xung quanh rồi ôn hòa cười nói với hắn:”Cảm thấy không khí ở nơi này thế nào?”

Thẩm Thạch gật đầu nhẹ và nói :”Rất là tốt, quả nhiên được mở rộng tầm mắt, đa tạ dì Cố đã cho con cơ hội này.”

Cố Linh Vân nghe vậy liền cười cười và gật đầu nói :”không cần để trong lòng chỉ là tiện thể mà thôi, ngày sau nếu ngươi ở trong Lăng Tiêu tông đạo hạnh tịnh tiến còn nhiều thời gian, kể cả những cấp độ đấu giá hội cao hơn nữa cũng có thể góp mặt.”

Trong lòng Thẩm Thạch khẽ động, quả nhiên là Thần Tiên hội sau lưng vẫn còn nhiều đồ vật tốt hơn nữa, đồng thời vội vàng nói cám ơn cùng với nghiêm túc nói :”về phần xem sách… việc kia, sau khi về núi con sẽ cố gắng ghi nhớ mỗi ngày đều đi qua tìm kiếm, dì Cố cứ yên tâm.”

Cố Linh Vân cười mà nói :” Như thế rất tốt, ngươi cứ tiếp tục xem xét đi, nếu có đồ vật nào hợp ý nên ra tay thì cũng xuất thủ nhé.” Nói xong khẽ cười một tiếng mà rời đi chỗ khác.

Thẩm Thạch nghe vậy chỉ biết im lặng, nghĩ thầm những đồ vật bày ra tại đây mỗi cái đều là những thứ trân quý, cái nào hắn cũng muốn cả nhưng cái vấn đề chính đó là Linh tinh làm sao mà đủ.

“Ah!”

Bỗng nhiên ở phía trước có thiết thét lên, mang theo cùng với nó là sự sợ hãi cùng đau đớn, cùng vang lên là một tiếng bạt tai, lập tức kéo đến sự tập trung chú ý của mọi người trong khán phòng.

Thẩm Thạch cũng thấy giật mình mà nhìn lại, chỉ thấy đám đông phía trước dần lộ ra hai người, một người đứng thẳng và một người đang ngã dưới đất, lại vừa khéo lại chính là nam tử xấu xí đen lùn gầy kia cùng Lăng Xuân Nê.

Giờ phút này nhìn trên mặt nam tử xấu xí kia đầy lệ khí mà dữ tợn trừng mắt nhìn Lăng Xuân Nê đang ngã xõng xoài trên đất, trên má trắng như tuyết kia còn in hẳn một cái dấu bàn tay thật đỏ, hiển nhiên là tiếng tát vang lên lúc trước dừng lại ở má nàng rồi, do đó mà nàng nằm trên mặt đất này đây.

Thẩm Thạch rất ngạc nhiên, tuy hắn có ấn tượng xấu đối với cái gã này nhưng trước đó không lâu Lăng Xuân Nê cùng gã ta rất thân mật cơ mà, sao chỉ có chốt lát đã biến thành bộ dạng như vậy??

Mà nhìn xem tên nam nhân xấu xí kia cũng không chỉ như vậy mà cho qua, tính tình thô bạo cực kỳ lại còn miệng lưỡi thốt ra những từ ngữ để mà trút giận lên nàng :”Tiện nhân, lão tử coi trọng ngươi đó là cái phúc của nhà ngươi,cho ngươi rất nhiều Linh tinh rồi còn muốn thế nào, tại sao ngươi còn liếc mắt đong đưa với những người khác nữa??”

Lăng Xuân Nê có chút run rẩy, sắc mặt tái nhợt mà ngồi dưới đất, nước trong hốc mắt tràn ra, bàn tay nâng má mà theo những tiếng khóc thút thít nức nở mà nói :”Không, không có..”

“Ta nhổ vào!” Tên nam nhân đen gầy xấu xí lùn kia càng có vẻ thêm tức giận mắng thêm vài câu rồi xấn tới lại đánh cho nàng thêm hai cái tát, làm cho khóe miệng Lăng Xuân Nê có chút rỉ máu, nằm rạp trên đất, thậm chí dưới cơn thịnh nộ của hắn lại gào lên dùng chân hung hăng đạp thêm hai cái vào người nàng.

Đến lúc này mọi người xung quanh đều nhìn xem, đa số đều cho rằng như thế là quá đáng lắm, nhưng mà tới nơi đây ai cũng có thân phận, xem ra cũng chả có ai nhận ran am nhân xấu xí và Lăng Xuân Nê là ai cả, cùng với những lời nói lăng mạ lúc trước của tên này cho nên có thể nghĩ Lăng Xuân Nê là nữ nhân kia lẳng lơ, thân phận hèn hạ cho nên chả có ai mà đứng ra can thiệp.

Trong đám người, Thẩm Thạch chứng kiến tên nam nhân đen gầy xấu xí khi nhục đạp Lăng Xuân Nê, mà nàng ta lại ngã trên đất không có sức chống cự cứ như vậy để mặc cho hắn hành hung, mà tên đó cũng chả có thương hoa tiếc ngọc tẹo nào cả ngược lại trong quyền cước đánh tới có vẻ sảng khoái, càng lúc ra tay càng nặng cùng với những ngôn từ ô uế tầng tầng lớp lớp ra sức mà khi nhục.

Thẩm Thạch vốn không muốn xen vào việc của người khác, nhưng mà không hiểu tại sao khi chứng kiến cái cảnh đang diễn ra này cùng với những ngôn từ ô uế bẩn thỉu từ tên nam tử xấu xí đen lùn cứ như là đâm xuyên vào người khác trong lòng chợt nghĩ đến tình cảnh của mình lần trước khi tiến đến Chung gia, không hiểu sao tên Chung Liên Thành lại đổ xuống những lời thóa mạ trước mặt mọi người mà đuổi hắn ra khỏi nhà, nhìn cảnh này cũng có phần tương tự với bản thân hắn trước đây.

Một sự phẫn nộ vô danh lập tức thắp lên, cùng với máu nóng xông lên đầu, ngày đó chỉ vì Chung Thanh Trúc mà hắn cắn răng chịu nhục, sau đó cùng với những lời đồn đại hãm hại vu oan trên Kim Hồng sơn, từng màn từng màn như hiện ra trước mắt làm cho hắn bước lên mà quát:

“Dừng tay!”

**

Máu màu đỏ

Một màu đỏ tươi ghê mắt, chảy trên da thịt tuyết trắng nhỏ đang nằm trên mặt đất,mà nằm trên đất đầy bẩn thỉu.

Nàng phủ phục dưới mặt đất, bất lực mà tuyệt vọng, chịu quyền cước đấm đá thống khổng vô cùng, đau đớn mà sợ hãi khiến cho thế giới trước mặt nàng là một mảng u ám.

Nàng run lẩy bẩy, giữa chốn trần thế này như là con sâu cái kiến vậy.

Nam nhân kia như ác quỷ đáng sợ, mang lại khi nhục cùng với đau đớn thống khổ.

Từng hạt lệ tuôn rơi, bỏ đi chút tôn nghiêm cuối cùng, giãy giụa mà hướng về mọi người van xin kêu khóc những tiếng nức nở nhỏ bé, nhưng những đám người đứng kia đều là mang trên mặt vẻ cao cao tại thượng, ánh mắt lạnh lùng như băng tuyết, trong đó còn mang thêm vẻ hờ hững chán ghét mà nhìn nàng.

Nhìn xem gần trong gang tấc mà xa tới chân trời, nhìn xem Hồng Câu cự tiệm mà xa không chạm tới.

Máu cùng nước mắt đan xen mà tuôn rơi, cuộc sống của nàng đầy vất vả gian nan, luôn bị tủi nhục coi khinh là kẻ hèn mọn, trong cuộc sống này chỉ còn dựa vào chút nhan sắc thì giờ đây bị đánh cho trở nên xấu xí, đối với nàng mà nói thì mọi thứ đã mất đi tất cả.

Nỗi tuyệt vọng như côn trùng gặp nhấm mà từ từ thôn phệ lấy nàng bao gồm cả hy vọng, nó đang kéo nàng vào sâu trong bóng tối âm u.

Nàng giờ đây đã muốn buông bỏ tất cả, cuộc đời sống như vậy thật khổ cực mệt mỏi, chỉ còn chút ít hy vọng kia, chỉ còn một chút hy vọng đó thôi để chống đỡ lại những ý nghĩ tuyệt vọng trong đầu, nàng đã bỏ ra tất cả những thứ mình sở hữu, đến cuối cùng ngay cả chút tôn nghiêm cũng không vớt vát lại được.

Vậy còn sống là để làm gì?

Nàng hoảng hốt thống khổ,tuyệt vọng và cảm thấy thế giới chỉ toàn một mảnh hắc ám, mà chính mình đang trầm luân vào trong đó, tại những ánh mắt lạnh lùng hững hờ kia thì bỗng nhiên một âm thanh phảng phất như từ phương xa truyền đến.

Màng nhĩ của nàng cũng bởi âm thanh này mà như được đánh nổ vang, tuy nghe không rõ lắm nhưng mà không biết tại sao âm thanh đó nàng nghe có phần ôn hòa và quen thuộc đến thế.

Sau đó nàng nỗ lực ngẩng đầu dậy, xuyên qua những lọn tóc rối bời phủ kín trên khóe mắt nàng nhìn thấy một hình bóng nam nhân đang đứng trước mặt của nàng.

Ngăn trở tất cả cho nàng.

**

“Nam nhân hành hạ nữ nhân, đây là cái hành động gì vậy?”

Thẩm Thạch đứng trước mặt tên xấu xí lùn gầy đen đó mà lạnh lùng nói.

Tên gầy đen kia khẽ giật mình, gã không ngờ tới rằng lại có người lại đứng ra ngăng cản, sau ánh mắt hung lệ lại cười lạnh nói :”Tiểu tử thối, ngươi chán sống rồi sao?”

Thẩm Thạch không nói thêm câu gì, bởi vì hắn biết rằng nói đạo lý với cái tên cầm thú này không hề có tác dụng. Hắn liền nhanh chóng nghiêm sắc mặt lại, ánh mắt không hể lảng tránh mà nhìn thẳng vào tên xấu xí đó, trong lúc nhất thời chỗ này bầu không khí có phần sôi động hẳn lên.

Đám người xung quanh cũng là bởi vì hành động này của Thẩm Thạch mà dấy lên náo nhiệt, những năm này tại Tu Chân giới việc giúp người làm niềm vui, thấy việc nghĩa mà hăng hái đã biến mất không biết đi đằng nào rồi, cho nên lúc này mọi người đều thấy hiếu kỳ mà nhìn về phía Thẩm Thạch.

Mà sau lưng mấy người thích xem náo nhiệt này thì Thần Tiên hội cũng không phải là thoải mái gì, không kể đến hành động can ngăn của Thẩm Thạch mà lúc nam tử xấu xí gầy đen kia không kiêng nể ai cả mà rat ay lăng nhục một nữ nhân, kể cả người nữ kia không phải là loại đàng hoàng gì nữa như nơi đây là nơi Thần Tiên hội là địa đầu, gã không hề cho Thần Tiên hội chút thể diện nào cả.

Cố Linh Vân hừ lạnh một tiếng, sắc mặt lại không hề thoải mái chút nào, lúc đó có một nam tử đi đến gần bên cạnh nàng, người này không ngờ lại là Trần Lý đã từng tiếp đón qua Thẩm Thạch, lão ta có chút cúi đầu nói nhỏ :”Chưởng quầy, ngài xem việc này…”

Cố Linh Vân lạnh lùng nói :”Không thể hiểu được, thật là tốt khi gây ra cái tình trạng khó coi như vậy, xem ra còn có quy củ gì nữa không?”

Trần Lý thân thể hơi khẽ run, trên trán mồ hôi vã đầy, có vẻ như Cố Linh Vân đã tạo cho hắn áp lực rất lớn, sau một lát Cố Linh Vân liền phất tay áo lên mà nghiêm mặt nói :”Đây không phải là chỗ gây rối, mang tất cả đi ra ngoài.”

Vừa nói xong, Trần Lý nhanh chóng đáp ứng, không thấy hắn có động tác như nào mà xung quanh lại có thêm bốn đến năm tên nhân viên của Thần Tiên hội đi tới, nhìn xem thái độ hùng hổ, có vẻ như đạo hạnh của mỗi người đều không thấp, có vẻ như đem Thẩm Thạch và nam tử xấu xí đen gầy vây lại.

Nam tử xấu xí đen gầy lùn kia liền biến sắc mà tức giận quát :”Muốn làm gì?”

Trần Lý giờ đây sắc mặt cũng rất là khó coi, nhưng rõ ràng đang khống chế tình hình, lạnh lùng nhìn nam tử xấu xí kia mà nói :”Giang chưởng môn, phương châm của bản hội là hòa khí sinh tài (vui vẻ làm ra lợi nhuận) không hề thích việc chém giết, mời các hạ tự trọng, việc gì cũng nên đi ra ngoài rồi hẵng nói.”

Nam tử họ Giang này liền biến sắc, xem ra gã ngang ngược đã quen,nhưng trước một Trần Lý không chút nào sợ hãi đang lạnh lùng nhìn gã, xem gã có hành động gì. Sau một lúc nam tử họ Giang này đột nhiên hừ lạnh mà nói :”Tốt, ta liền cho Thần Tiên hội các ngươi một chút mặt mũi, tiểu tử thối kia ngươi có gan thì đừng ra khỏi cửa lớn, bằng không thì xem ta thế nào hành hạ ngươi đến chết.”

Sau đó hắn lại nhìn Thẩm Thạch ánh mắt còn hung ác mang theo vẻ khiêu khích, trái lại Thẩm Thạch lại mang một vẻ thờ ơ đáp lại, sau đó gã xấu xí đen gầy lùn kia nghênh ngang rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.