Cặp đôi sư đồ nhắng thay Người tung kẻ hứng cứ hay làm trò Làm cho Thẩm Thạch âu lo Cấp ba thuật pháp có cho nửa tiền! Đề tự - bé mỡ
Thẩm Thạch liên tục phóng ra mấy cái thuật pháp cấp một, đồng thời vì để che đậy điểm khác thường Ngũ Hành thuật pháp của mình nên đặc biệt cẩn thận khống chế từng li từng tí thật tốt tốc độ thi triển pháp quyết. Có điều về uy lực thuật pháp lại không dễ khống chế cho lắm. Tâm tình trong lòng hắn hơi có chút bất an, kết quả lại phát hiện không biết mấy hình mộc nhân nhìn không quá thu hút kia được chế tạo từ loại gỗ đặc biệt nào. Tất cả thuật pháp đánh lên chúng đều chẳng lưu lại bất cứ vết tích gì, tối đa chỉ hơi rung rung vài cái mà thôi.
Đến lúc này những sơ hở lớn nhất rõ ràng vô tình được dấu được, Thẩm Thạch lập tức an tâm, ngẫm lại cũng đúng, Thuật Đường dựng mấy người giả này ở đây, dĩ nhiên là chuyên môn cho đệ tử trong môn thí nghiệm thuật pháp, nếu là đồ vật bình thượng thì chỉ sợ hai ba ngày phải đổi một cái thì thật là phiền toái mà.
Từ Nhạn Chi đứng cạnh nhìn, từ đầu đến cuối cũng không phát hiện bất cứ chỗ nào dị thường. Sau khi Thẩm Thạch liên tục phóng ra Hỏa Cầu Thuật, Thủy Tiễn Thuật, Nham Thứ Thuật và Trầm Thổ thuật, nàng cười gật đầu nói: “Được rồi! Thẩm sư đệ, đệ chờ ở đây một lát, ta đi chút sẽ trở lại.”
Nói xong, nàng liền xoay người đi về phía hậu đường Ngũ Hành Điện, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt Thẩm Thạch. Thẩm Thạch hơi nghi hoặc nhìn về phía kia một chút, nghĩ thầm ngày hôm nay, có cảm giác hành vi của vị Từ sư tỷ này cứ là lạ thế nào đó.
Trong mật thất bên hông Ngũ Hành Điện, từ trên mặt gương đồng cổ xưa, Bồ lão đầu nhìn Thẩm Thạch phóng ra Ngũ Hành thuật pháp cấp một không khác gì người thường, ít nhất là nhìn kết quả bên ngoài. Thẩm Thạch cũng không có biểu hiện ra bất cứ chỗ nào đặc biệt, nhưng thần sắc của lão chẳng biết vì sao lại có chút nghiêm trọng, cặp lông mày trắng khẽ nhíu lại, có vẻ như đang tập trung suy nghĩ gì đó.
Một lát sau, một vách tường khác của gian mật thất bỗng vang lên tràng tiếng vang nhẹ, sau đó bỗng nhiên vách tường dời đi, lộ ra một cái cửa ngầm, Từ Nhạn Chi từ bên kia đi tới ngồi xuống cái ghế bên cạnh Bồn lão đầu, cười nói: “Sư phụ, thế nào?”
Bồ lão đầu chậm rãi gật đầu, nói:
“A… Thẩm Thạch này xem ra tư chất vẫn… không tệ” Nói xong, lão bỗng nhiên trừng mắt nhìn Từ Nhạn Chi, nói: “Nghịch đồ! Vừa rồi ở bên ngoài ngươi nói ta cái gì đó, dám nói ta hồ đồ, lại còn hay quên, có tin lão phu đuổi ngươi ra khỏi sư môn hay không hả?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Từ Nhạn Chi không có nửa phần sợ hãi, cười hì hì sáp lại, giữ chặt tay áo của Bồ lão đầu rung rung hai cái, cười nói: “Sư phụ, người giận cái gì cơ chứ, ta không phải vì làm cho vị Thẩm sư đệ kia tin sao. Đúng rồi, trước kia không nghe người nói có quan hệ gì với Thẩm Thạch, vì sao bây giờ lại cảm thấy hứng thú với hắn?”
Xem ra Bồ lão đầu cũng rất sủng ái vị nữ đệ tử Từ Nhạn Chi xinh đẹp này, giả vờ giả vịt phát tác vài cái rồi cũng thuận theo nàng, hừ một tiếng, nói: “Hôm qua ta vô tình gặp được kẻ này, phát hiện thiên tư của hắn trên phương diện Ngũ Hành thuật pháp tựa hồ không tệ, nhất thời nổi hứng hỏi tên của hắn thì phát hiện có hơi quen tai. Sau khi trở về nghĩ kĩ lại thì nhớ ra nhiều năm trước, thời điểm ngươi còn làm trên Thanh Ngư Đảo đã từng nói với ta cái tên này.”
Từ Nhạn Chi “a” một tiếng, đôi mắt đẹp nhìn Bồ lão đầu lộ ra chút kinh ngạc, nói:
“Chuyện đã lâu như vậy mà sư phụ vẫn còn nhớ?”
"Hắc hắc hắc hắc. . ." Bồ lão đầu đắc ý trong lòng, vuốt râu ngạo nghễ nói: “Ừ đúng vậy! Lão phu tuy lớn tuổi nhưng đạo hạnh tinh tiến, thần thông quảng đại, trí nhớ chỉ có càng ngày càng tốt, không có khả năng hồ đồ hay mau quên!”
Từ Nhạn Chi bật cười hi hi một tiếng, nói: “Được rồi được rồi, chẳng phải là thuận miệng nói một câu thôi sao, lại thù dai như vậy, khi nào xuống núi lúc quay về đồ nhi mua biếu người một ít rượu lâu năm là được chứ gì.”
Bồ lão đầu lập tức mặt mày hớn hở, nói: “Tốt, tốt, tốt! Đồ nhi ngoan, nhớ phải mua rượu Hoa Điêu hơn năm mươi năm tuổi đó.”
Từ Nhạn Chi phì cười với lão một cãi, khóe mắt liếc qua mặt gương cổ trên bàn kia, thấy thân ảnh Thẩm Thạch đang chờ đợi có chút ít buồn chán, trong lòng hừ một cái, nghĩ thầm:
“Cái này là vì Thanh Trúc muội muội, nếu không thì…”
Tâm niệm chuyển động, trên mặt nàng lại lộ ra vẻ tươi cười dịu dàng với Bồ lão đầu, nói: “Sư phụ, vị Thẩm sư đệ này quả thật từ hồi niên thiếu đã có chút thiên phú về Ngũ Hành thuật pháp, tuy có đôi lúc gặp khó khăn trắc trở nhưng vẫn có thể thấy được đây là hạt giống tốt. Thuật Đường chúng ta vốn ít người, nếu như lão nhân gia người cảm thấy hắn cũng không tệ lắm, chi bằng thu hắn làm môn hạ nha.”
Bồ lão đầu nghe vậy, trầm ngâm một chút, cũng không lập tức đáp ứng mà chậm rãi lắc đầu. Nội tâm Từ Nhạn Chi rúng động, nghĩ thầm, chẳng lẽ sư phụ không vừa mắt Thẩm Thạch. Tuy nói dùng tầm mắt của chính nàng mà xem xét, Thẩm Thạch cũng được xem như là nhân tài rất xuất sắc trên bất cứ phương diện nào của Ngũ Hành thuật pháp. Nhưng nàng cũng biết vị sư phụ này của mình tuy không có đức cao vọng trọng lắm ở tông môn, nhưng đạo hạnh bản thân lại cao đến dọa người, bằng không thì Chưởng giáo chân nhân cũng không có khả năng mời lão vào vị trí Đại trưởng lão.
Vị trí kia tuy là phong quang, quyền cao thế lớn, nhưng Lăng Tiêu Tông là hạng môn phái cao đến bực gì, không có thực lực, tuyệt đối không thể ngồi được.
Thần thông quảng đại, đạo hạnh kinh người, tự nhiên tầm mắt cũng không giống người thường. Tuy ngày thường Từ Nhạn Chi cười nói vui đùa tùy tiện với vị sư phụ này nhưng nàng biết rõ, luận về tầm mắt mình còn kém người vạn dặm. Trong long nàng nghi hoặc, một bên nghĩ rốt cuộc Thẩm Thạch có chỗ nào không lọt vào mắt sư phụ, một bên lại tính toán tình nghĩa tỷ muội của mình với Chung Thanh Trúc, sau một lúc do dự khẽ nói:
“Sư phụ, người cảm thấy hắn không được chỗ nào chứ, kỳ thật ta vừa rồi xem xét, cảm thấy Thẩm sư đệ đích thực không tệ lắm. Hơn nữa người nghĩ xem, thói đời ngày nay thế nào, tu sĩ đối với Ngũ Hành Thuật pháp cảm thấy hứng thú vốn không có nhiều, mà trong số đó có bao nhiêu kẻ có thiên tư hơn người. Chẳng bằng người nếu thu được thì cứ thu, vì sự thịnh vượng của Thuật Đường chúng ta sau này, sư phụ nhận hắn đi.”
Bồ lão đầu hừ một tiếng, nói:
“Thế không được, lúc trước cũng vì nghĩ đến thu được thì thu cho nên thu phải một tên đệ tử phế vật, lần này không thể giẫm lên vết xe đổ.”
Từ Nhạn Chi nhất thời không kịp phản ứng, vẫn ở một bên khuyên nhủ: “A, không có chuyện gì đâu, lão nhân gia ngài không lo có nhiều khảo thí… Ách, không đúng, người vừa mới nói gì đó?” Nàng trừng mắt nhìn Bồ lão đầu, cả giận nói: “Sư phụ, người mới nói ai là phế vật?”
Bồ lão đầu liếc nhìn nàng một cái, nhún vai nói: “Ngươi nhập môn hạ của ta nhiều năm như vậy, thần thông đạo pháp khác ta không nói tới, về môn đạo bổn sự về Ngũ Hành thuật pháp không cần ta nói nhiều, ngươi học được hai thành của ta chưa?” Nói xong sắc mặt lão bỗng nhiên lộ ra vẻ hậm hực, xem ra rất là bất mãn, căm tức nói: “Còn nữa, con nhóc nhà ngươi, lúc trước thời điểm bái sư nhập môn, bộ dạng nước mắt lưng tròng thề thề thốt thốt, nói nếu không học được bổn sự thông thiên triệt địa tuyệt không phân tâm, sau đó thì sao? Kết quả không tới vài năm, nha đầu thối ngươi bị cái tên Đan đường Nguyên Mậu Tài kia cầu hôn, thật là làm lão phu tức chết mà!”
Từ Nhạn Chi ngơ ngẩn một chút, trong nháy mắt hai gò má ửng hồng, hàm răng trắng như tuyết cắn môi dưới, sau đó một lát bỗng nhiên mắt rớm rớm nước như muốn khóc lên, ngây ngẩn thêm một lát rồi nghẹn ngào, thấp giọng nói: “Sư phụ, người, người… người…”
Đôi mắt tinh quái của Bồ lão đầu khẽ đảo, tức giận nói: “Thôi, thôi, thôi! Lại nữa, lại nữa rồi, biết rõ sư phụ ngươi không muốn thấy con gái khóc, ta tạm thời xem nước mắt của ngươi rớt ra ngoài như thế nào, dù sao thì muốn ngươi hồi tâm chuyển ý là không thể được rồi.”
Từ Nhạn Chi dùng tay lau nước mắt, khóc ròng nói: “Sư phụ, nếu lão nhân gia người thật sự không muốn, đệ tử lập tức chặt đứt tình duyên, cùng Nguyễn sư huynh… một đao cắt đứt, cả đời làm bạn với thanh đăng cổ phật, phụng dưỡng lão nhân gia.”
Bồ lão đầu dùng tay nâng trán, nói: “Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa, Lăng Tiêu Tông chúng ta cũng không phải Trấn Long Điện, ở đâu ra có cái gì Phật tượng La Hán, lại còn thanh đăng cổ phật…” Nói xong còn như đang tự nhủ cho mình: “Kỳ thật thật, thiên tư của tên Thẩm Thạch này coi như không tệ, chỉ là vừa rồi ở thời điểm thi triển pháp quyết…”
Nói đến nửa chừng, bạch mi lão nhăn lại, có vẻ lại lâm vào suy tư, thần sắc hình như có chút do dự không ngừng.
Từ Nhạn Chi từ bên cạnh nhìn thấy, đột nhiên cười hì hì, giữ chặt tay áo Bồ lão đầu, cười nói: “Sư phụ quả nhiên là tốt với con, con biết ngay người không thật sự giận con mà.”
Bồ lão đầu trừng mắt nhìn nàng, nói: “Khi nào quay về nhớ mua thêm hai vò rượu Hoa Điêu.”
Từ Nhạn Chi lau nước mắt, ngừng khóc, mỉm cười, nói:
“Biết rồi, người yên tâm đi mà.”
Vừa nói xong nàng đột nhiên dừng lại, mang theo vài phần hoài nghi nhìn Bồ lão đầu, nói: “Sư phụ, người không phải vì muốn uống thêm hai vò rượu mới cố ý nói ta như vậy chứ?”
Bồ lão đầu cũng không thèm nhìn nàng, vung tay lên, chẳng thèm ngó tới, nói: “Con nít con nôi, biết cái gì chứ, trong đầu suốt ngày chứa những thứ hồ đồ.”
Từ Nhạn Chi vụng trộm nhìn lão một cái, không dám hỏi nhiều thêm, suy nghĩ một chút, nói: “Sư phụ, con có phải cứ làm theo như thảo luận lúc đầu, đi lấy bản pháp quyết thuật pháp ‘Băng Kiếm Thuật’ đưa cho hắn, bảo hắn ở đây tu hành mười ngày, xem có thể trong kỳ hạn tu thành loại thuật pháp cấp ba này hay không?”
Bồ lão đầu trầm ngâm không nói, có vẻ vẫn còn đang suy tư sự tình gì đó, hơi do dự. Từ Nhạn Chi đợi một hồi, không thấy Bồ lão đầu có phản ứng, nghĩ thầm coi như lão đồng ý rồi, vì vậy lặng lẽ đứng dậy, thời điểm định xoay người rời đi, bỗng nhiên thấy Bồ lão đầu vẫy tay mạnh một cái, nói:
“Ngươi chờ chút, không đưa cho hắn pháp quyết Băng Kiếm Thuật.”
“À?” Từ Nhạn Chi kinh hãi không ngừng, nghĩ thầm chẳng lẽ sư phụ thật sự chướng mắt Thẩm Thạch, đang tính khuyên bảo một hai câu thì thấy ngón tay Bồ lão đầu bắn ra, cũng không biết trên người lão có trữ vật pháp khí gì, đột nhiên trên tay xuất hiện một tấm giấy vàng vuông vắn, bên trên có ghi không ít chữ, nhưng đan xen chồng chéo, nhìn không rõ ràng chữ.
Bồ lão đầu đưa tấm giấy vàng này cho Từ Nhạn Chi, nói:
“Để hắn thử tu luyện loại thuật pháp cấp ba này, còn về kỳ hạn thì cho hắn thời gian hai ngày.”
Từ Nhạn Chi chấn động, Ngũ Hành thuật pháp vốn thâm thúy khó học, cao hơn một tầng thì cấp độ khó khăn của thuật pháp khi tu luyện tăng lên mấy lần, nói thực ra lúc trước định ra kỳ hạn mười ngày tu luyện một cái thuật pháp cấp ba đã là tiêu chuẩn khá cao rồi Nhưng dù sao Bồ lão đầu cũng có thân phận địa vị là trưởng lão Thuật Đường Lăng Liêu Tông, đơn cử mà nói về mặt tạo nghệ Ngũ Hành Thuật pháp mà nói, phóng mắt trong toàn bộ giới tu chân trong Hồng Mông, cao nhân cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, nhân vật như vậy muốn thu đồ đệ, tiêu chuẩn cao một chút cũng không phải là quái lạ.
Chỉ là trước mắt, nhân vật quan trọng này lại bắt tu luyện một cái thuật pháp cấp ba trong hai ngày, quả là có chút quá đáng.
Nàng đang nghĩ có nên thử tranh luận thêm lần nữa, nhưng sắc mắt Bồ lão đầu lại lạnh lùng, khoát tay áo, bộ dạng này xem ra là quyết định sẽ không thay đổi. Từ Nhạn Chi do dự một chút, chỉ có thể khẽ thở dài trong lòng, xoay người đi về phía cửa, đồng thời thầm nói:
“Thanh Trúc muội muội, không phải tỷ không giúp muội chuyện của Thẩm Thạch, mà thật sự là đã hết lòng rồi a.”
Thời điểm đi ra tới cửa, bỗng nhiên thanh âm của Bồ lão đầu từ sau lưng truyền đến, nói:
“Nè, tiểu Chi à.”
Từ Nhạn Chi quay đầu đáp một tiếng, nói: “Sư phụ, người gọi con?”
Bồ lão đầu cũng không quay đầu lại nhìn nàng, thản nhiên nói:
“Sau này nếu tên Nguyễn Mậu Tài kia đối với ngươi không tốt, ngươi chỉ cần về nói cho ta biết, lão đầu tử ta mặc kệ mặt mũi của Đan đường hay Vân Nghê gì đó, chạy tới đó đánh gãy ba cái chân của hắn để cho ngươi hả giận.”
Từ Nhạn Chi ngơ ngác một chút, đột nhiên có một loại xúc động khó nói thành lời xông thẳng lên đầu, thấp giọng nói: “Vâng! Con biết rồi. Đa tạ sư phụ.”
Bồ lão đầu khoát tay áo, để cho nàng đi.
Từ Nhạn Chi đi ra khỏi mật thất, nội tâm cảm thấy dịu dàng ấm áp, chỉ là lập tức lại lầm bầm lầu bầu, bật cười nói: “Sư phụ này… còn nói không phải lớn tuổi hồ đồ, một người chỉ có hai chân, vậy mà cũng nói sai.”
Nói xong lắc đầu, cầm tờ giấy vàng kia, đi về hướng đại điện Ngũ Hành Điện.