Lục Tiên

Quyển 2 - Chương 153: Mưu đồ



Tuy nói là trong lòng cảm thấy có chút khó hiểu nhưng Thẩm Thạch biết khối hắc tinh thần bí này hiển nhiên là vật phi phàm, cũng không hiểu vì sao trước nay nó luôn lặng yên nằm trong túi Như Ý nay lại đột nhiên xuất hiện hiện dị tượng. Bất quá là sau khi đưa ra quan sát một lúc, Thẩm Thạch liền phát hiện khối hắc tinh này ngoài dấu hiệu liền lại của vết nứt và nóng lên một thời gian ngắn thì rất nhanh đã trở lại bình thường, trở về vẻ lạnh lẽo nguyên vẹn nằm trong bàn tay hắn.

Thẩm Thạch trầm ngâm suy nghĩ một lát, nếu như vẫn không tìm ra được manh mối gì thì vẫn cứ thu hồi khối hắc tinh này vào trong túi Như Ý của mình, để từ từ sau này sẽ nghiên cứu. Quyết định như vậy rồi Thẩm Thạch liền tiếp tục tiến về Quan Hải Đài. Lúc đầu hắn định sẽ trở về động phủ của mình nhưng khi đến trước Quan Hải Đài, như nhớ đến điều gì, hắn không về động phủ của mình nữa mà rẽ qua một lối đi khác theo sơn đạo. Lối đi này dẫn tới chỗ động phủ của đám đệ tử có gia cảnh tốt hơn trong Lăng Tiêu Tông, Thẩm Thạch tới động phủ của Tôn Hữu.

Ngày thường hắn đến động phủ của Tôn Hữu ở cũng không nhiều lần, tổng cộng cũng chỉ có vài lần, nhưng đường đi vẫn nhớ rõ, một đường đi theo sơn đạo tới một chỗ có triền núi bằng phẳng có hướng nhìn ra biển, hoàn cảnh nơi này nhìn tốt hơn nhiều so với chỗ động phủ của hắn, tầm nhìn rộng rãi nhìn ra hướng biển Thương Hải mênh mông sóng xanh vô bờ, lại có gió biển thổi qua mát mẻ, làm cho người ta cũng cảm thấy thoải mái vui vẻ hơn. Mà ở chỗ này số lượng động phủ lại càng nhiều hơn số so với số lượng động phủ ở trong sơn cốc kia của Thẩm Thạch, cứ cách một khoảng lại có một cửa đá động phủ, hiển nhiên đây là khu vực tốt nhất rồi a.

Thẩm Thạch nhìn thoáng qua khung cảnh xung quanh nơi này, thấy đệ tử của Lăng Tiêu Tông qua lại nơi này nhân số cũng không hề ít, so với cái u cốc suốt ngày vắng vẻ yên tĩnh bên chỗ mình đúng là khác biệt hoàn toàn, hắn âm thầm cười khổ lắc đầu một chút, có gia thế đúng là tốt a.

Động phủ của Tôn Hữu ở trên một triền núi, Thẩm Thạch đi đến trước cửa đá động phủ, tiến lên vỗ cửa vài cái, một lát sau cửa đá ầm ầm mở ra, Tôn Hữu đứng bên sau cửa vừa nhìn thấy Thẩm Thạch liền thoáng qua chút ngạc nhiên, lập tức mang vài phần kinh hỉ, cười nói:

"Ah, Thạch Đầu, ngươi sao lại tới đây? Vào đây, vào đây nào."

Thẩm Thạch tiến vào, cười nói : "Qua thăm ngươi một chút a, thuận tiện nói cho ngươi một tiếng, ta cùng sư phụ tạm thời thu xếp xong mọi việc rồi, nếu không có chuyện gì khác, hôm nay ta đang định xuống núi."

Tôn Hữu đưa tay dùng Vân Phù đóng cửa đá lại, dẫn Thẩm Thạch vào trong động phủ bên cạnh bàn ngồi xuống, từ chỗ ngồi này đã thấy trong động phủ các loại dụng cụ vật chất đều đầy đủ khá nhiều, tất cả đều được sắp xếp khá ngăn nắp, Thẩm Thạch lướt mắt nhìn một lượt, trừ gian phòng tiếp khách này ở bên ngoài, bên trong còn có vài gian phòng kho cũng có không ít đồ vật, linh tinh, linh tài chất đống, so với cái động phủ bài trí đơn giản thô kệch của hắn thì đúng là cách biệt một trời một vực.

Thẩm Thạch đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, thở dài: "Mỗi lần sang nhìn động phủ của ngươi thế này, ta cảm thấy tiểu tử ngươi sống thật sự thoải mái a."

Tôn Hữu cười nói: "Xem ngươi kìa, hai chúng ta là huynh đệ hảo hữu, nếu như ngươi muốn cái gì, cứ mở miệng nói ra, ta quyết không một câu từ chối."

Thẩm Thạch ha ha cười, khoát tay, nói : "Ta hôm nay đang chuẩn bị xuống núi, ngẫm lại cũng nên qua đây cảm ơn ngươi một tiếng, thuận tiện cũng hỏi ngươi có chuyện gì cần ta đi thành Lưu Vân hoặc là xuống núi làm luôn không?"

Tôn Hữu lắc đầu, nói : "Ta thì có thể có chuyện gì, ngươi đừng để ý đến." Rồi như nhớ tới điều gì, hắn liền mỉm cười nhìn về phía Thẩm Thạch, hỏi: "Thạch Đầu, ta hỏi thật, đối với nữ tử tên Lăng Xuân Nê trong Lưu Vân thành kia, trong lòng ngươi đến cùng là có tính toán gì không?"

Thẩm Thạch trầm mặc một lát, bình tĩnh nói: "Ta từng hứa với nàng là chúng ta sẽ cùng ở một chỗ với nhau, nếu lời đã nói ra rồi, ta quyết không đổi ý nuốt lời."

Tôn Hữu nhìn hắn, nhíu mày, nói : "Ngươi thật tâm thích nàng ta sao?"

Thẩm Thạch ngơ ngác một chút, muốn nói lại thôi, bất quá trầm ngâm im lặng suy nghĩ một lát sau, hắn nhìn Tôn Hữu rồi gật đầu một cái, thản nhiên nói: "Ta cùng nàng quả thật có chút duyên kì ngộ, lúc trước chính ta cũng không nghĩ tới sẽ có ngày cùng nàng ở một chỗ với nhau, nhưng trong thời gian qua lại xảy ra bao nhiêu sự tình. Chuyện đã thế này rồi nếu ngươi thật muốn hỏi ta có thật tình thích nàng hay không, ta sẽ nói với ngươi là ta thích nàng, cho dù sau này có chuyện gì đi nữa, ta quyết không hối hận vì điều này."

Tôn Hữu chậm rãi gật đầu, nói : "Dù sao ngươi cũng đã nghĩ kỹ, chuyện này tuy nói không vi phạm tới môn quy, nhưng chúng ta đều là những đệ tử còn trẻ tuổi, nếu chuyện này đồn ra ngoài, ta chỉ sợ đến tai các trưởng lão tiền bối trong tông môn thì sẽ không tốt."

Thẩm Thạch hít sâu một hơi, nhìn Tôn Hữu mỉm cười gật đầu một cái, nói : "Tóm lại đa tạ ngươi đã giữ thay ta bí mật này, thành thật mà nói, chuyện này trừ ngươi ra, lúc ấy ta thật không biết tìm được ai trong môn có thể giúp ta việc này."

Tôn Hữu khoát tay, nói : "Chỉ là việc nhỏ, không đáng nhắc tới."

Thẩm Thạch trầm mặc, bỗng nhiên nói: "Chỉ còn nửa năm nữa là một lần Tứ Chính đại hội, kỳ ngộ lần này thật khó có được, hiện giờ trong lòng ngươi đã có tính toán gì chưa?"

Tôn Hữu mỉm cười nhìn Thẩm Thạch, trong ánh mắt hắn xẹt qua một tia chán nản, sau đó hắn trầm ngâm một lát trong động phủ, quay về nhìn Thẩm Thạch một cái thật sâu. Đối với vị bằng hữu này, hắn rốt cục vẫn không giấu được chút cảm xúc tự đáy lòng mình.

"Ta thì có thể có tính toán gì đây?" Hắn cắn chặt răng, hừ lạnh một tiếng, trong lời nói có chút tự giễu mình, lại mang đôi phần phẫn nộ lẫn chán nản, nói: "Gia gia của ta bên kia, lại có đại bá ta tác động, hiện giờ dĩ nhiên đã quyết định sẽ thu đại ca của ta Tôn Hằng thuộc chi trưởng làm môn hạ, ta chỉ là chi thứ căn bản tranh không được."

Thẩm Thạch ngẫm nghĩ, nói: "Tôn gia các ngươi hiện giờ thanh thế đang thịnh, thế lực lại lớn, có lẽ ngươi nên thử đi thám thính xem có trưởng lão nào trong môn có thể thu ngươi làm môn hạ hay không. . ."

Tôn Hữu lắc đầu, cười lạnh, lại như mang vài phần chua sót, thản nhiên nói: "Chính là bởi vì ta họ Tôn, mà Tôn gia hiện giờ thanh thế đại thịnh thế nên có không ít phe phái trong tông môn ngấm ngầm đố kỵ. Tuy nói ngày thường mọi người vẫn giữ hòa khí hòa hảo thế nhưng bên trong lại ngấm ngầm đấu đá lẫn nhau, thế nên sẽ không có vị chân nhân Nguyên Đan Cảnh nào muốn thu dụng ta." Hắn cười khổ một cái, lại nói: "Thu ta làm môn hạ, giống như trực tiếp dựa Tôn gia, hay là đứng về phía gia gia của ta, chỉ sợ tự nhiên sẽ có thêm không ít địch thủ, thậm chí có thể làm Chưởng giáo chân nhân chủ ý đến cũng không chừng. Nguyên Đan trưởng lão toàn là những kẻ thông minh hơn người đến bực nào, sao chịu làm chuyện điên rồ rước vạ vào thân như thế này?"

Thẩm Thạch chậm rãi gật đầu, thần tình trên mặt hơi biến hóa đôi chút, tựa hồ là đang suy nghĩ tới cái gì, Tôn Hữu thở dài, nói : "Quên đi, không đề cập đến việc này nữa, dù sao còn có thêm nửa năm, ta sẽ miễn cưỡng tranh thủ một phen đi, dù sao cuối cùng không phải là ta vẫn hơn nhiều người khác sao?"

Thẩm Thạch nhìn hắn một cái, nói : "Ngươi có nắm chắc sẽ tranh đoạt được một cái danh ngạch trong đám sư huynh đệ Ngưng Nguyên cảnh hay không?"

Tôn Hữu liếc mắt, nói : "Nắm chắc được mới là lạ."

Thẩm Thạch bật cười, lập tức gật gật đầu, vẫy vẫy tay gọi Tôn Hữu lại gần mình: "Ngươi lại đây, ta có chuyện cần nói với ngươi."

Tôn Hữu nhất thời nghi hoặc, nói : "Có chuyện gì à?" Nói xong vội vàng tiến đến, chỉ thấy Thẩm Thạch nắm lấy vai của hắn, kề vào tai hắn nhẹ nhàng thì thầm mấy câu.

Tôn Hữu thần sắc vốn là ngẩn ra, lập tức hơi kinh ngạc, trên mặt mang vài phần kinh ngạc mà vẻ không thể tin được, nhưng dần dần hai mắt sáng lên, thậm chí trong mắt hắn mơ hồ còn xoẹt qua một tia hưng phấn, một lát sau đột nhiên đứng lên, cắn chặt răng, nhìn chằm chằm Thẩm Thạch nói : "Thạch Đầu, ngươi nói những lời này phải chăng là . . đúng sao?"

Thẩm Thạch cười cười, đứng lên vỗ vỗ tay, nói: "Tất nhiên đúng rồi, nhưng mà chuyện này nói vậy chắc ngươi cũng hiểu rồi, tối đa cũng có thể giúp ngươi phần nào giảm bớt áp lực, hơn nữa vị tất có thể thành. Hơn nữa. . ." Thẩm Thạch lẳng lặng nhìn Tôn Hữu thật kĩ để dò ý tứ của hắn rồi nói: "Ta nghĩ đến biện pháp này, sự tình quan hệ tới Tôn gia các ngươi, cũng chưa biết có thành công hay phát sinh chuyện gì hay không, ngươi vẫn quyết tâm làm sao?"

Tôn Hữu im lặng một lát, vẻ mặt dần dần yên tĩnh trở lại, nhưng trong ánh mắt đã có ý kiên định, lộ ra vài phần tươi cười, nói :

"Ta đây chỉ là thứ tử chi thứ hai, chỉ vì như vậy mà nhất định ta phải chịu thua chi trưởng cả đời như vậy sao? Ta không phục, việc này ta quyết làm cho xong mới thôi."

Nói xong, hắn lại đưa mắt nhìn Thẩm Thạch thật sâu một cái, sau đó đưa tay vỗ nhẹ nhẹ một chút bờ vai của hắn, trầm giọng nói: "Thạch Đầu, ta tin ngươi, cũng mời ngươi giúp ta lúc này đây."

Thẩm Thạch liền thu lại vẻ tươi cười, sắc mặt nghiêm nghị hơn, nhìn thẳng vào ánh mắt Tôn Hữu rồi gật đầu đáp ứng.

Sau đó, hắn xoay người đi về phía cửa đá, nói: "Tốt lắm, chuyện này cứ quyết định như thế đi, ta phải xuống núi ít ngày, còn ngươi trước hết cứ âm thầm đi tra xét chuyện đó, chờ khi nào ta trở về núi lại tiếp tục theo đó mà làm, đến lúc đó chỉ xem vận khí của ngươi như thế nào thôi."

Tôn Hữu gật gật đầu, bỗng nhiên lại cười nhìn Thẩm Thạch kêu lên: "Này, cái tên kia, ngươi có làm gì làm nhưng đừng trầm mê bên người ta mà quên luôn huynh đệ này nha."

Thẩm Thạch cũng không quay đầu lại mà cười mắng một câu:

"Bố khỉ nhà ngươi!"

. . .

Say khi rời động phủ của Tôn Hữu, Thẩm Thạch về động phủ thu thập xong một chút đồ vật này nọ, đồng thời cũng sửa sang lại một chút đồ vật trong túi Như Ý, những vật cần thiết đều mang theo bên người, còn lại những gì chưa cần dùng đều để ở lại động phủ. Khi đưa tay chạm tới khối hắc tinh kia, Thẩm Thạch do dự một chút, nhưng rồi vẫn cho vào túi Như Ý mang theo bên mình.

Sau khi sửa soạn chuẩn bị hết tất cả xong xuôi, hắn liền xuất môn lập tức xuống núi. Vào lúc Thẩm Thạch đang đi trên sơn đạo dẫn xuống bến tàu dưới chân núi Kim Hồng Sơn thì hắn chợt nghe từng đợt chuông ngân vang truyền đến từ phía sau, hình như là từ Quan Hải Đài nơi đó truyền lại những tiếng chuông cổ du dương dễ nghe, thanh thế khá lớn, đồng thời có không ít đệ tử Lăng Tiêu Tông sôi nổi theo sơn đạo hướng về phía trước bước nhanh tới.

Nhất thời Thẩm Thạch cũng thầm kinh ngạc trong lòng, bên cạnh hắn có vài đệ tử đi thành từng nhóm đang nói chuyện bàn tán với nhau, nghe như là họ đang nói đến chỗ truyền đến tiếng chuông ngân kia. Chính là từ phía Đan Trường trong Linh Dược Điện đang tiến hành lễ thu đồ, sau khi Đan hội kết thúc kết quả Chung Thanh Lộ biểu hiện xuất sắc nhất cùng phần thiên tư hơn người đã giành thắng lợi nên cuối cùng nàng được Vân Nghê trưởng lão thu làm môn hạ đệ tử để chuẩn bị cho lần tham gia Tứ Chính Đại Hội vào nửa năm sau.

Lần thu môn hạ này của Vân Nghê trưởng lão với loại khí thế như thế này, quả nhiên đúng với vị trí Lăng Tiêu Tông đệ nhất Đường khẩu rồi.

Thẩm Thạch ở trên sơn đạo bước đi chậm lại một chút, quay đầu nhìn lại Quan Hải Đài phía xa xa bên trên kia thật lâu một hồi.

Gió vẫn thổi từ biển, người người vẫn nườm nượp qua lại.

Một lúc sau hắn bỗng nhiên cười cười, lắc lắc đầu, rồi quay người bước đi theo sơn đạo dẫn xuống núi mà không hề quay đầu lại thêm một lần nào nữa. Chỉ có tiếng chuông vẫn ngân nga quanh quẩn trên núi, những đợt gió biển mang tiếng chuông du dương phiêu đãng, lẳng lặng từng tiếng nhỏ dần vương theo từng bước chân của nam tử đang xuống núi kia.

. . .

Trên Quan Hải Đài, ở bên trong Linh Dược Điện.

Một nữ tử xinh đẹp đứng ở giữa đám người, muôn người cùng đưa mắt nhìn nàng chăm chú, nàng phong tư yểu điệu xinh đẹp động lòng người, giống như một đóa Mẫu Đơn nở rộ kiều diễm vô cùng, cứ như lúc này là thời khắc xinh đẹp nhất của cuộc đời nàng.

Phía trước nàng là Vân Nghê trưởng lão đang ngồi trên một bảo tọa hoa Ngọc Liên, khóe môi khẽ mỉm cười nhìn nàng, còn đứng xung quanh là lớp lớp đệ tử, trong đó Cam Văn Tình đứng ở vị trí đầu tiên. Ánh mắt mọi người đều hướng tới Chung Thanh Lộ, nàng đang từng bước một tiến lên phía trước.

Chung Thanh Lộ sắc mặt thản nhiên, tự nhiên hào phóng, nàng vốn cho là mình sẽ khẩn trương, sẽ kích động, nhưng khi đứng ở đây rồi thì nàng phát hiện cảm xúc chính mình thế mà đều không có, trong lòng là một mảnh bình tĩnh, rồi lại giống như trống rỗng.

Nàng im lặng đi tới, quay mắt về phía người đang ngồi trên bảo tọa phía trước, trên mặt lộ ra vẻ kính ngưỡng vô cùng, sau đó trong vô vàn cảm xúc khác nhau trong ánh mắt, nàng chậm rãi cúi đầu quỳ phục xuống.

"Sư phụ!"

Nàng cúi thấp đầu, chỉ nói được một câu rõ ràng như vậy, cũng chẳng biết tại sao, lúc này rõ ràng là lúc quan trọng nhất trong cuộc đời mình mà nàng chỉ thốt lên được hai chữ đó, khiến cho sâu kín trong lòng nàng cũng cảm thấy có đôi chút ngơ ngẩn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.