Lục Tiên

Quyển 2 - Chương 156: Không biết tung tích



Chung Thanh Lộ giơ tay vỗ lên cửa đá vài cái, âm thanh trầm thấp vang lên, nàng đợi một hồi, lại phát hiện trong động phủ không hề có động tĩnh gì. Chung Thanh Lộ hơi ngẩn ra, lại gõ thêm vài cái, cửa đá vẫn sừng sững bất động, không chút phản ứng.

“Chẳng lẽ đi ra ngoài rồi sao?” Chung Thanh Lộ thầm nghĩ trong đầu, đúng lúc này, bỗng nhiên có thanh âm của một nam tử từ phía sau lưng nàng truyền đến, nói: “Đừng gõ nữa, Thạch đầu không có ở đây đâu.”

Chung Thanh Lộ xoay người, chỉ thấy ở chỗ xa xa có một người đang đứng đó, chính là Tôn Hữu, lời vừa rồi cũng do hắn nói. Chung Thanh Lộ tiến về phía trước hai bước, nghi hoặc, hỏi: “Hắn không có trong động phủ sao?”

Tôn Hữu im lặng một lát, bình thản nói: “Không! Hắn không có ở Kim Hồng Sơn, hôm qua đã đi xuống núi rồi.”

Chung Thanh Lộ ngạc nhiên, chút thất vọng xẹt qua kẽ mắt. Tôn Hưu nhìn thấy ánh mắt của nàng, trong lòng khẽ thở dài, nhưng nét mặt cũng không thay đổi gì, nói: “Sao vậy, ngươi tìm Thạch đầu có chuyện gì sao?”

Chung Thanh Lộ trầm mặc một hồi, sau đó lắc đầu, nói:

“Không có gì quan trọng hết, chỉ là có chút chuyện muốn nói với hắn thôi, không có gì đâu.”

Tôn Hữu nói: “Có lẽ phải qua một quãng thời gian nữa hắn mới trở về, lúc quay về có lẽ sẽ tìm ta, nếu có gì cần nói ta sẽ chuyển lời giúp ngươi?”

Chung Thanh Lộ cười cười, thở nhẹ, mỉm cười nói:

“Không cần đâu, đến lúc đó ngươi chỉ cần nói với hắn, ta có qua kiếm hắn là được rồi.”

Tôn Hữu “à” một tiếng rồi gật đầu đáp ứng.

Chung Thanh Lộ đi thẳng về phía trước, Tôn Hữu nghiêng người nhường đường cho nữ tử xinh đẹp động lòng người này đi qua, nàng thẳng hướng về sơn lộ bên ngoài sơn cốc mà đi tới.

Chẳng qua lúc Chung Thanh Lộ đi tới không biết vì điều gì đột nhiên đôi chân kia bỗng nhiên bước chậm lại dần dần, rất nhanh dừng bước cách Tôn Hữu ở bên kia không xa, cứ đứng ở đó không nhúc nhích, xoay lưng về phía Tôn Hữu, hình như rơi vào trạng thái kỳ dị xuất thuần nào đó.

Trong khoảng thời gian ngắn Tôn Hữu có chút ngạc nhiên, đợi một hồi vẫn thấy Chung Thanh Lộ giữ nguyên bộ dáng này, nhịn không được hỏi nàng: “Này, ngươi làm sao vậy?”

Chung Thanh Lộ không quay người, cứ đứng lặng yên ở đó, bỗng nhiên mở miệng nói: “Tôn Hữu, bình thường ngươi có hay đến sơn cốc này không?”

Tôn Hữu thuận miệng nói:

“Cũng không phải, chẳng qua lâu lâu ta mới đi thăm hắn vài lần… ách?”

Hắn bỗng nhiên biến sắc, lời đang nói đột ngột dừng lại hình như ý thức được điều gì, song Chung Thanh Lộ lúc này cũng xoay người lại, nhìn Tôn Hữu, vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng bình thản, duy chỉ có đôi mắt ánh lên hào quang sáng ngời khác thường.

Nàng nhìn Tôn Hữu, nói:

“Nếu như vậy, rất có thể vừa rồi ngươi biết rõ ràng Thẩm Thạch không có ở Kim Hồng Sơn thì tại sao lại đến nơi u cốc tuyệt địa người thường không đến này?” Chung Thanh Lộ lạnh lùng theo dõi hắn, chậm rãi nói từng chữ từng chữ.

“Ngươi đến đây, là vì ta sao?”

***

Lưu Vân thành, thành Bắc, trong phòng nhỏ.

Buổi sáng, Thẩm Thạch ra khỏi phòng đi hai vòng trong tiểu viện vận động thân thể một chút thì trở lại phòng ngồi xuống bàn, sau đó lấy ra tất cả phù bút lá bùa và chu sa bày chỉnh tề lên mặt bàn, trầm lòng tĩnh khí, sau đó lấy phù bút chấm chu sa, bắt đầu phác họa phù văn.

Sau lưng có tiếng bước chân khẽ vang lên, chính là Lăng Xuân Nê đang đi tới, nhìn thấy bộ dạng đang tập trung tinh thần của Thẩm Thạch nàng cũng không dám quấy rầy mà yên tĩnh đứng một bên nhìn.

Thẩm Thạch một đường phác họa, động tác thuần thục trầm ổn, hầu như không xuất hiện sai sót gì, song phù văn dù sao cũng là thứ tối nghĩa phức tạp nên sau khi làm được mười cái, hắn liền buông phù bút trong tay xuống, nhẹ nhàng vuốt vuốt cổ tay phải, ánh mắt rơi lên mười cái phù văn vừa được vẽ, sau khi xem xét kỹ, khóe miệng mỉm cười lộ ra vẻ hài lòng, chậm rãi gật đầu.

Lúc này Lăng Xuân Nê mới đi đến bên cạnh hắn, cầm lấy cánh tay của hắn giúp xoa bóp, mang theo vài phần hiếu kỳ nhìn thoáng qua mấy lá bùa kia, nói: “Những cái này chính là Phù lục sao?”

Thẩm Thạch mỉm cười nòi: “Còn chưa tính là được, trước mắt ta chỉ vẽ mấy cái phù văn phù trận lên trên lá bùa, vẫn chưa thể sử dụng như Phù lục được, đợi tí nữa ta hoàn thành nốt công đoạn sau cùng là nhất đạo rót linh, ngưng tụ Ngũ Hành thuật pháp vào trong đó, lúc ấy mới xem như đại công cáo thành, biến chúng thành Phù lục chân chính có thể tế ra để sử dụng.”

Lăng Xuân Nê “a” một tiếng, vẻ kinh ngạc xen lẫn vui vẻ, cười nói với Thẩm Thạch: “Chàng còn biết chế phù nữa, thật là lợi hại. Thiếp nghe người ta nói, Phù lục là môn đạo thuật rất khó tu luyện đó.”

Thẩm Thạch cười ha ha, nói: “Coi như không tệ, thật ra là lúc ta còn nhỏ bị cha ép phải luyện nhiều năm, cho nên mới có được căn cơ vững chắc.” Nói xong, hắn bỗng nhiên cảm giác được gì đó, đứng dậy nhìn Lăng Xuân Nê, trong mắt hiện lên nét ân cần, nói: “Ồ, tay nàng tại sao lại lạnh như vậy, có phải quần áo không đủ ấm, cảm lạnh rồi không? Để ta đi lấy thêm áo.”

Lăng Xuân Nê lắc đầu, cười hì hì, rút hai tay lại chụm lại một chỗ, chà chà hai tay vài cái, cười nói: “Thiếp không lạnh, có thể do vừa nãy đụng nước. Chàng xem chà nhẹ vài cái chẳng phải nóng lên rồi sao?”

Thẩm Thạch lắc đầu bật cười, dứt khoát đem đôi tay trắng nõn mềm mại của Lăng Xuân Nê ủ trong hai tay của hắn, cười nói: “Vậy để ta sưởi ấm cho nàng, nói không chừng còn nhanh hơn chút ít.”

Lăng Xuân Nê thè lưỡi, nhích lại gần, dựa vào lồng ngực Thẩm Thạch, một lát sau nói: “Thạch đầu, chàng làm những Phù lục này là định sau này dùng chúng để đối phó lúc đi săn bắn yêu thú sao?”

Thẩm Thạch “ừ” một tiếng, nói: “Đúng! Tuy ngày nay rất nhiều người xem thường Ngũ Hành thuật pháp, nhưng ta cảm thấy thật ra loại đạo pháp thần thông này lại rất mạnh, hơn nữ có Phù lục trợ giúp thì việc săn giết yêu thú sẽ nhẹ nhõm đi rất nhiều.”

Lăng Xuân Nê gật đầu, nói:

“Vậy là tốt rồi, tóm lại chàng nhất định phải an, nói cách khác… đúng rồi, chàng tính khi nào ra khỏi thành?”

Thẩm Thạch suy nghĩ một lát, nói: “Ngày mai.”

Lăng Xuân Nê cả kinh, nói:

“Nhanh vậy sao? Ngày hôm qua chàng không phải nói còn tính ở đây tìm hiểu cho tốt hai cái thuật pháp sư phụ chàng mới đưa sao?”

Thẩm Thạch lắc đầu, nói: “Ta xem lướt qua pháp quyết của hai quyển kia, một cái là tam giai pháp thuật, cái kia là nhị giai, không phải nói muốn học là có thể tham hiểu được ngay, còn phải cần thời gian để ma luyện cho thuần không hề ngắn. Cho nên trong thời gian gắn, ta không có khả năng dùng được hai loại thuật pháp mới này, chẳng bằng cứ ra khỏi thành săn bắn trước, tiện thể tu luyện luôn, lúc ở Kim Hồng Sơn sư phụ cũng nói với ta như vậy.”

Lăng Xuân Nê yên lặng gật đầu, không nói gì nữa, chẳng qua không kìm lòng được mà nhích người tới gần lồng ngực Thẩm Thạch hơn chút ít, tựa như ở đó có khí tức ôn hòa làm nàng thủy chung có chút quyến luyến không nỡ rời.

Thẩm Thạch cười vỗ vỗ đầu nàng, ôm nàng đứng một hồi, nói: “Được rồi, hôm nay ta muốn đi ra ngoài một chuyến, đến chỗ Thần Tiên Hội ở thành Nam, thứ nhất là thu hồi ít linh tinh đang để ở đó, thứ hai là mua chút ít linh tài để chế phù, thuận tiện cũng có thể tìm người quen hỏi thăm chút tin tức.”

Lăng Xuân Nê gật đầu, buông tay ra, đứng ở bên cạnh, ánh mắt trong veo nhìn Thẩm Thạch, ôn nhu nói: "Vậy chàng đi đi, nhớ đi sớm về sớm."

Thẩm Thạch cười cười, kéo tay nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó đi ra ngoài, lúc đang đi tới ngoài cửa bỗng nhiên hắn quay đầu lại, nói: “Xuân Nê, nếu nàng cảm thấy vẫn còn lạnh, thì tốt nhất mặc thêm y phục nha, đừng để lạnh người.”

Lăng Xuân Nê cười tự nhiên, nói: “Vâng, thiếp biết rồi.”

***

Ra khỏi căn nhà nhỏ yên lặng mà an toàn này, Thẩm Thạch men theo hẻm phố nhỏ, thẳng đường đi tới Nam Bảo Phường thành Nam Lưu Vân thành, nhìn từ xa tòa lầu các đồ sộ cổ kính biển chữ vàng vẫn bắt mắt như xưa, có thể thấy được vô số tu sĩ vẫn đang nhộn nhịp ra vào cửa hang, âm thanh huyên náo càng làm cho nơi này toát thêm vẻ phồn hoa.

Thẩm Thạch theo dòng người đi vào đại sảnh Thần Tiên Hội rộng rãi khang trang, vốn chỉ muốn tùy tiện nhìn mấy quầy hang linh tài, nhưng đột nhiên hắn thấy một gương mặt quen thuộc trong đám người phía trước, chính là Trần Lý đã có duyên gặp gỡ mấy lần.

Thời điểm hắn đang do dự không biết có nên tiến lên chào hỏi không thì Trần Lý vẫn đang ngồi yên nhìn xung quanh cũng đảo mắt qua hắn nhìn. Trần Lý khẽ giật mình song lập tức biểu lộ tươi cười, bước nhanh tới, thì ra hắn cũng nhớ Thẩm Thạch.

Nếu vậy Thẩm Thạch cũng không xoắn xuýt điều này nữa, cười nghênh đón hắn, hàn huyên vài ba câu, Trần Lý cười nói: “Thẩm công tử, ngày ấy sau đợt đấu giá hội ở biệt viện thì không thấy công tử đến nữa, hôm nay tới đây chắc là định lựa hàng hóa sao?”

Thẩm Thạch gật đầu, nói:

“Ừ, muốn tới đây mua mấy linh tài để chế tạo nhất giai nhị giai phù thôi, thuận tiện…” Hắn trầm ngâm một chút, lời nói ra cũng hơi ngập ngừng, Trần Lý là người hiểu chuyện nhìn thấy sắc mặt Thẩm Thạch hình như có chút do dự thì tiến lên một bước, hạ thấp thanh âm, nói khẽ: “Công tử muốn gặp Cố chưởng quỹ của chúng ta sao?”

Thẩm Thạch hơi suy nghĩ, nói:

“Nếu như nàng ấy không có gì bận thì ta cũng đang muốn cầu kiến a.”

Trần Lý mỉm cười, nói: “Hay là như vầy, công tử cứ đi xung quanh xem trước, tại hạ lên lầu bẩm báo với Cố chưởng quỹ một tiếng là công tử đến đây, công tử thấy được không?”

Thẩm Thạch vội vàng chắp tay cười nói: “Thật là tốt quá, đa tạ Trần huynh.”

Trần Lý cười khoác tay, sau đó thì quay người rời đi.

Thẩm Thạch đưa mắt nhìn theo, sau đó thì đi dạo dọc hành lang Thần Tiên Hội, bên này nhìn nhìn bên kia ngó ngó thấy nơi đây có nhiều loại linh tài rất đầy đủ, trong đó cũng không thiếu những trân phẩm quý hiếm, có không ít đồ hắn nhìn vào cũng thấy động tâm, đáng tiếc khi kiểm tra túi Như Ý thì xấu hổ vì trong ấy rỗng tuếch, người nghèo thì chí ngắn a.

Không lâu sau, Trần Lý lại xuống lầu, tới chỗ quầy hàng thì tìm được Thẩm Thạch, thông báo với hắn là Cố Linh Vân mời lên lầu gặp mặt. Sau khi cảm tạ Trần Lý, Thẩm Thạch lên cầu thang thẳng tới lầu bốn tìm đến gian phòng của Cố Linh Vân, sau đó gõ cửa.

“Vào đi.” Thanh âm ôn hòa của nữ tử từ trong phòng truyền ra.

Thẩm Thạch đẩy cửa đi vào, thấy Cố Linh Vân đang ngồi trên ghế rộng thùng thình kia, sau lưng là bàn học trên đó còn có nhiêu loại hồ sơ công văn, hình như đang bận xử lý sự vụ.

Nhìn thấy Thẩm Thạch bước vào, Cố Linh Vân đang ở xa xa thoáng nở nụ cười, sau đó nói: “Tới đây ngồi đi.”

Thẩm Thạch đi tới, ngồi xuống phía bên kia bàn, Cố Linh Vân tiện tay ném tập hồ sơ đang cầm trên tay xuống bán, sau đó mỉm cười nhìn Thẩm Thạch, nói:

“Hiếm khi ngươi đến đây, sao vậy, có chuyện gì cần đến ta sao?”

Thẩm Thạch hơi áy náy nói: “Cố di thứ lỗi, lúc trên núi ta đã dành chút thời gian đi Thư Hải, nhưng trong đó có quá nhiều cổ thư, trước mắt ta không tìm được ghi chép nào liên quan đến vị Hoàng Minh kia.”

Cố Linh Vân nhún nhún vai, bày ra dáng vẻ có vài phần lười biếng nhưng xinh đẹp dị thường, xen lẫn nét phong tình khác lạ, cười nói: “Việc này ta cũng không gấp, không sao chỉ cần ngươi cố gắng giúp ta xem sách là được rồi.”

Thẩm Thạch gật đầu, sau đó lại nói ra ý định đến đây hôm nay, Cố Linh Vân thoạt nhìn dường như chẳng hề để ý, tùy tiện phân phó vài hạ nhân giúp Thẩm Thạch chuẩn bị linh tinh và linh tài, đồng thời liếc qua hắn nói: “Ngươi muốn đi ra thành săn bắn yêu thú? Đã nghĩ kỹ phải đi đâu chưa?”

Thẩm Thạch nói: “Ta có xem qua Hải Châu địa lý chí, lại thêm lần này cũng không muốn đi quá xa Lưu Vân thành cho nên định tới Ngô Công Sơn một chuyến.”

Cố Linh Vân “a” một tiếng, suy nghĩ chốc lát rồi gật đầu nói: “Ngô Công Sơn tuy rằng không ít yêu thú, nhưng phẩm giai cũng không quá cao, đa số là yêu thú cấp thấp, tam giai trở lên thì cực kỳ hiếm thấy, đúng là nơi thích hợp.”

Nói đến đây, nàng thoáng dừng, hình như nhớ ra điều gì đó, lại nói: “Đúng rồi, mấy ngày nay nghe nói khu vực đó chẳng biết vì sao ngoại trừ những yêu thú ở bên ngoài, bên sâu trong đó hình như có quỷ vật xuất hiện, lại còn đả thương tính mạng của tán tu đến đó thám hiểm. Chẳng qua tin tức này cũng vừa mới truyền đến, chưa hẳn đáng tin, nhưng tóm lại ngươi cũng phải cẩn thận một chút.”

Thẩm Thạch gật đầu, mỉm cười nói: “Dạ, đa tạ Cố di nhắc nhở.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.