Lục Tiên

Quyển 2 - Chương 166: Khuyến hôn



Họ Liễu giật mình kinh sợ, vội vàng ra mở cửa, quả nhiên nhìn thấy Chung Liên Thành đang đứng ở bên ngoài, bên cạnh còn có một hạ nhân mang theo một đống túi lớn túi nhỏ, đều bọc trong giấy hồng, trông rất vui tươi.

Chung Liên Thành trông bộ dáng có vẻ tửu sắc quá độ. Nhìn thấy mẫu thân Chung Thanh Trúc, lão liền gật đầu cười, nhưng người đàn bà kia lại có chút khẩn trương, cúi đầu hỏi: “ Đại lão gia, sao người lại tới đây?”

Năm đó bà mang theo Chung Thanh Trúc còn nhỏ tuổi đến nương nhờ Chung gia, cảnh ngộ của hai mẹ con có thể nói là vô cùng thê thảm. Mà Chung gia sau khi chứa chấp hai người, kỳ thật cũng không cho hai mẹ con một cuộc sống tốt, chẳng qua chỉ là một gian phòng ốc sơ sài, chu cấp cơm ăn, và còn muốn bà phải hỗ trợ làm việc nơi nhà bếp. Ngày thường cũng không có ai thèm để hai mẹ con vào mắt, gia chủ Chung Liên Thành trong nhà vốn cao cao tại thượng lại càng chẳng liếc nhìn. Tuy vậy, trong lòng bà vẫn vô cùng cảm kích Chung gia, nếu năm đó Chung gia không chịu chứa chấp hai mẹ con bà, có lẽ hai người không nhà để về, không đường để đi sẽ chẳng còn sống được đến ngày hôm nay.

Đương nhiên, hiện tại không còn giống với ngày xưa, Chung Thanh Trúc không ngờ lại được thu nhận vào Lăng Tiêu Tông, rồi thể hiện thiên phú trong tu đạo, đột phá đến Ngưng Nguyên Cảnh trở thành đệ tử thân truyền, về sau lại nhanh chóng được Trận đường trưởng lão Nhạc Cảnh Sơn thu làm đệ tử, tiền đồ rộng mở vô cùng, trong hàng ngũ đệ tử trẻ tuổi tại Lăng Tiêu Tông cũng là một nhân tài kiệt xuất. Thiên tư cơ duyên tốt như vậy, trong Lưu Vân Thành đã sớm coi nàng là tương lai, là một trong những hy vọng lớn nhất của Chung gia, sánh vai cùng Chung Thanh Lộ. Thậm chí có thể nói trước khi Chung Thanh Lộ chính thức được Vân Nghê trưởng lão thu làm môn hạ, thì Chung Thanh Trúc mới là hạt giống hy vọng duy nhất của Chung gia.

Nhờ hồng phúc của nữ nhi, hôm nay bà mới có được địa vị tại Chung gia, so với cảnh ngộ trước kia quả mà một trời một vực, đã không còn là nữ đầu bếp khi xưa nữa. Nơi ở từ căn phòng nhỏ cũ nát cũng được chuyển thành tiểu viện hai tầng này, có thể thấy Chung gia vô cùng coi trọng Chung Thanh Trúc. Tuy vậy, họ Liễu vẫn chỉ là một người bình thường, trong lòng vô cùng kính sợ Chung Liên Thành, thậm chí cả cách gọi “Đại Lão gia” từ năm xưa cũng không hề sửa đổi.

Chung Liên Thành phất phất tay, mấy hạ nhân đằng sau lưng liền đem những bao lớn bao nhỏ bọc giấy hồng đặt bên cạnh họ Liễu, sau đó hướng về phía Chung Liên Thành thi lễ rồi lui ra ngoài. Chung Liên Thành cười nói: “ Em dâu, ta thấy cũng sắp sang năm mới rồi, liền mang một chút đồ lễ tết tới đây, ngươi trước tiên hãy cứ nhận lấy, nếu còn không đủ ta sẽ cho người đưa tới thêm.”

Trên mặt họ Liễu liền có vài phần cảm kích, trong miệng lập tức nói: “ Đủ rồi, đủ rồi, đại lão gia người tốt với chúng ta quá.”

Chung Liên Thành cười ha hả, hướng ánh mắt nhìn về phía căn lầu nhỏ kia, rồi hỏi bà: “ Đúng rồi, ta nghe nói Thanh Trúc đã trở về từ mấy ngày hôm trước, hiện vẫn còn trong nhà chứ chưa về núi đúng không?” Trên mặt lão lại lộ ra vài phần ân cần, nói: “ Ta nhớ trước đây nó chưa bao giờ như vậy mà, chẳng nhẽ tu luyện gặp chuyện gì ngoài ý muốn, làm tổn thương thân thể sao?”

Bà ngơ ngác một chút rồi đáp: “ Có lẽ là không đâu, ta không hiểu nhiều về chuyện tu hành, nhưng trông bộ dạng Thanh Trúc cũng không có vẻ gì là tổn thương bệnh tật cả. Chỉ là mấy ngày nay nó cứ thích ngồi một mình một chỗ, cũng không muốn nói nhiều, làm ta cũng có chút lo lắng.”

Chung Liên Thành “A” lên một tiếc, sắc mặt hơi nghiêm lại, nói: “ Thì ra là thế, không biết Thanh Trúc có tâm tư gì rồi? Em dâu, ngươi chắc cũng hiểu, Thanh Trúc giờ đây tiền đồ rộng mở, cùng với Thanh Lộ gánh vác hy vọng của Chung gia chúng ta. Vậy nên, nếu có bất cứ điều gì cần gia chủ ta giúp đỡ thì cứ việc nói ra.”

Họ Liễu liên tục gật đầu, nói: “ Đa tạ lão gia, đa tạ lão gia.”

Chung Liên Thành cười cười hào sảng, vốn đã định rời đi. Nhưng chẳng biết tại sao, lão lại nán lại, khẽ liếc cái lầu nhỏ kia, rồi bỗng nhiên hỏi: “ Em dâu, có chuyện này ta vừa mới nhớ ra, muốn bàn bạc với ngươi một chút.”

Mẫu thân Chung Thanh Trúc đáp: “ Lão gia, xin mời nói.”

Chung Liên Thành mỉm cười hỏi: “ Thanh Trúc năm nay đã mười chín rồi nhỉ, đã trưởng thành tự bao giờ rồi. Việc lớn của đời người vẫn là hôn nhân cưới gả, em dâu đã nghĩ đến việc tìm một vị hôn phu cho nó chưa?”

Họ Liễu khẽ giật mình, như do dự một chút, rồi như không chắc chắn lắm, nói: : Đại lão gia, ta nghe nói Thanh Lộ tiểu thư cùng Thanh Trúc đều là người tu đạo, rất ít khi nói chuyện hôn nhân cưới gả, nếu có thì cũng chậm trễ hơn so với người thường.”

Chung Liên Thành vẫy vẫy tay, cười nói: “ Chuyện đó cũng chỉ là bảo sao biết vậy thôi. Nó có tu luyện như thế nào thì chẳng phải vẫn là con gái của ngươi sao? Chẳng lẽ em dâu nhẫn tâm chứng kiến Thanh Trúc chỉ chăm chăm tu hành, làm lãng phí đi tuổi xuân quý báu?”

Sắc mặt họ Liễu liền biến hóa, nhìn có vẻ như vừa động tâm tỉnh ngộ, gật đầu đáp: “ Lão gia nói cũng có lý.”

Chung Liên Thành cười nói: “ Cũng có thể là không phải vậy. Thế này đi, nếu e dâu đồng ý, ta liền hao tâm tổn trí giúp ngươi tìm kiếm, từ trong các thế gia ở Lưu Vân Thành chọn lựa ra một người trẻ tuổi anh tuấn, đảm bảo dù là gia thế thân phận hay đạo hạnh cảnh giới đều xứng đôi cùng Thanh Trúc, đồng thời lại giúp cho quan hệ hai nhà chúng ta trở thành thông gia hữu hảo, cùng nâng đỡ lẫn nhau, ngày sau nhất định hương hỏa sẽ phát triển vô cùng, ngươi thấy có được không?”

Tim của họ Liễu liền đập thình thịch, bà vốn chỉ là một phụ nữ bình thường, từ nhỏ đã được dạy về tam tòng tứ đức, đối với Chung Liên Thành xưa nay luôn kính sợ. Cho nên giờ đây, trên mặt bà đã có vài phần mừng vui, đang muốn mở miệng thì bỗng nghe một tiếng gọi không biết từ đâu truyền đến, là thanh âm của Chung Thanh Trúc, hỏi: “ Mẹ, người ở nơi này làm gì vậy?”

Họ Liễu cùng Chung Liên Thành liền đồng thời quay người lại, đã thấy Chung Thanh Trúc chẳng biết từ lúc nào đã rời khỏi căn lầu nhỏ, dọc theo tiểu hoa viên đi tới. Mấy ngày không gặp, trông nàng vẫn thanh tú như trước, chỉ là khuôn mặt như tô như vẽ đã điểm thêm một tia ưu sầu, lại thêm một tia tiều tụy, nàng dường như đã gầy đi mấy phần.

Đi đến gần mẫu thân, Chung Thanh Trúc liền nhìn mẹ một lúc, sau đó quay về phía Chung Liên Thành, nhẹ cúi đầu thi lễ rồi bình tĩnh nói: “ Chào đại bá.”

Chung Liên Thành khẽ cau mày, trong lòng không vui. Tuy lúc trước hắn đối với mẹ nàng vô cùng khách khí, nhưng thực ra bên trong vẫn có cảm giác từ trên cao nhìn xuống, mà họ Liễu chỉ là một phụ nữ bình thường, trước mặt hắn vẫn luôn kính cẩn vô cùng, làm cho Chung Liên Thành có cảm giác hài lòng, tựa như mình đang chiêu hiền đãi sĩ. Nhưng khi Chung Thanh Trúc đi tới, tuy nàng không hề bỏ qua những cấp bậc lễ nghi, nhưng hết thày đều chỉ qua loa, khiến cho người luôn tự cho mình là chủ như Chung Liên Thành trong lòng cũng có vài phần không thoải mái.

Tuy vậy nhưng đã nói, hiện giờ đã khác xưa, Chung Thanh Trúc cũng không còn là một tiểu cô nương nhỏ yếu luôn luôn vâng lời nữa. Nàng hiện tại đã là nhân tài mới nổi bên trong Lăng Tiêu Tông, là đệ tử thân truyền của Trận Đường Nguyên Đan cảnh trưởng lão Nhạc Cảnh Sơn, so với Chung Thanh Lộ cũng không hề yếu thế chút nào. Ngoài việc đó ra, còn một thứ trọng yếu hơn, đó là Chung gia vốn đã suy tàn quá lâu, ngay cả Chung Liên Thành cũng không còn nhiều sức mạnh.

Cho nên vẻ không vui trên mặt lão chỉ chợt lóe lên rồi biến mất rất nhanh, trên mặt lại nở một nụ cười hòa ái, chỉ là sắc mặt có đôi chút tái đi, nhìn kỹ mới thấy vài phần không thoải mái. Lão cười nói: “ Thanh Trúc, ta đang cùng mẹ cháu đàm đạo đấy.”

Chung Thanh Trúc sắc mặt bình tĩnh, sâu trong đôi mắt sáng khẽ ánh lên, như là trong chốc lát đã để ý thấy thần sắc vừa rồi của Chung Liên Thành. Nàng thầm cười lạnh trong lòng, nhưng thần sắc vẫn không đổi, quay đầu về phía mẫu thân khẽ hỏi: “ Mẹ, có chuyện gì không?”

Họ Liễu chần chừ một chút, rồi đem đầu đuôi câu chuyện vừa nãy kể cho Chung Thanh Trúc. Kể xong, có vẻ như còn chưa yên lòng, bà liền đế thêm một câu: “ Đại lão gia thực ra cũng có ý tốt muốn giúp chúng ta. Kỳ thật khi mẹ vừa nghe xong, cẩn thận suy nghĩ lại cũng thấy không phải là không có….”

"Mẹ!"

Chung Thanh Trúc bỗng lớn tiếng kêu, cắt lời mẹ.Chẳng biết tại sao, thanh âm trong trẻo của nàng so với lúc trước đã trở nên lạnh lùng hơn rất nhiều.

Họ Liễu liền im lặng ngạc nhiên, nhìn về phía con gái, chỉ thấy nét cười trên mặt Chung Thanh Trúc đã biến mất, thần sắc trong trẻo hờ hững, nhưng lại rất lạnh lùng. Nàng liếc nhìn Chung Liên Thành, nói: “ Đa tạ đại bá đã yêu mến, chẳng qua Thanh Trúc tự cảm thấy đạo hạnh thấp kém, một lòng cầu đạo không dám lười biếng, chuyện hôn nhân thế tục tạm thời không muốn nghĩ.”

Khóe mắt Chung Liên Thành khẽ nhúc nhích, cười lớn nói: “Khà Khà, tiểu nữ oa này, lại thẹn thùng sao. Không sao mà, bên trong tông môn cũng có nhiều đôi tu đạo cùng kết thành đạo lữ, hơn nữa cháu có một tướng công gia thế tốt đẹp, có thể mượn nhờ tài nguyên của người ta, đối với việc tu hành nhất định sẽ có nhiều lợi ích, không phải vẹn toàn cả đôi bên sao?”

Nói xong lại cười cười, bộ dáng vui vẻ. Thần sắc của Chung Thanh Trúc lại càng lạnh lùng hơn, bình tĩnh nhìn lão rồi bỗng hỏi: “ Thanh Lộ tỷ tỷ bao tuổi rồi nhỉ? Hình như còn lớn hơn cháu một chút, hay là đại bá cứ lo cho nàng trước đi.”

Chung Liên Thành biến sắc, quả quyết nói: "Nói bậy, Thanh Lộ sao có thể rời đi..."

Chưa dứt lời thì hắn đã cảm thấy mình lỡ miệng, liền dừng lại, im bặt. Cùng lúc đó, vẻ mặt trong trẻo của Chung Thanh Trúc lại càng lạnh lùng, lộ ra vẻ trào phúng.

Chung Liên Thành giận tím mặt, hất mạnh tay áo, xoay người rời đi, đồng thời cả giận nói: “ Trẻ con, không hiểu được lòng tốt, sau này đừng hối hận!”

Chung Thanh Trúc vẻ mặt thản nhiên, lạnh lùng nhìn Chung Liên Thành rời đi. Ngược lại mẹ nàng vô cùng hoảng sợ, đuổi theo luôn miệng nói lời xin lỗi, tạ tội, nhưng Chung Liên Thành không thèm đáp lại, cứ thể ra đi. Họ Liễu đuổi theo thật xa rồi mới quay trở lại, phàn nàn với Chung Thanh Trúc: “ Thanh Trúc, sao ngươi lại có thể vô lễ với đại lão gia như vậy.”

Chung Thanh Trúc vẻ mặt khinh thường, khẽ cười lạnh một tiếng, sắc mặt lại chuyển thành ôn hòa, tiến lên nâng cánh tay của mẫu thân lên, dìu bà về nơi ở của nàng, đồng thời nói: “ Mẹ, người không cần phải sợ lão như vậy, hôm nay có con ở đây mà.”

Mẹ nàng lắc đầu nói: “ Mẹ không phải là sợ lão gia, mà là cảm kích Chung gia. Năm đó nếu không có lão gia hảo tâm thu nhận, thì hai mẹ con chúng ta có thể có được ngày hôm nay sao?”

Chung Thanh Trúc cười nhạt một tiếng, cũng không tiếp tục câu chuyện này nữa, liền chuyển chủ đề hỏi: “ Chuyện này đại bá trước đây đã bao giờ đề cập với người chưa? Con chưa bao giờ nghe đến cả.”

Mẹ nàng đáp: “ Chưa. Hôm nay là lần đầu tiên mẹ nghe lão gia nói.Nhưng mẹ cũng cảm thật thật sự là có vài phần đạo lý mà. Thanh Trúc, chúng ta là người một nhà, vốn đều xuất thân từ phàm nhân. Con có vận khí tốt, cộng thêm vài phần cơ duyên tu đạo, nhưng tầm mắt của chúng ta đừng nên quá cao, làm người vẫn nên biết tự vừa lòng.

Chung Thanh Trúc im lặng một lát, rồi thấp giọng nói: "Tầm mắt quá cao sao..."

Mẹ nàng nói: “ Nếu không, con còn muốn…”

Chung Thanh Trúc lắc đầu nói: Không cần đâu mẹ, chuyện này đừng bao giờ nhắc lại nữa. Chuyện lớn của cuộc đời con sẽ tự mình làm chủ, mẹ đừng lo.” Nói xong nội tâm nàng khẽ động, hàng lông mày xinh đẹp khẽ nhăn lại, âm thầm suy nghĩ về những lời nói của Chung Liên Thành một lúc, thầm nhủ: “ Đây là lão muốn cấu kết với thế gia nào, nên muốn dùng ta làm quân cờ thí mạng sao?”

Mẹ nàng nghẹn họng một lúc, đầy lời muốn nói nhưng không thể nói ra, đành thấp giọng bảo: “ Được rồi, được rồi, cứ theo ý của con. Nhưng chúng ta cũng không thể so bì với những công tử tiểu thư kia được, vẫn nên an phận thủ thường một chút.”

Chung Thanh Trúc chậm rãi ngẩng đầu lên, thoáng nhìn xuyên qua tiểu hoa viên, hướng lên bầu trời mãi một hồi lâu. Trong thâm tâm nàng phảng phất một âm thanh u ám: “ Không thể so bì sao… Ta so với người khác kém hơn sao…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.