Lục Tiên

Quyển 2 - Chương 196: Hồng lưu



Sau khi đi xuống Trường Thành tối đen không người, rời xa đám người Nguyên Thủy Môn, Thẩm Thạch và Lăng Xuân Nê đột nhiên bước nhanh, cấp tốc rời khỏi thềm đá Trường thành, nhân buổi đêm mà đi nhanh tới một góc tối tăm nào đấy, lúc ấy thân thể Thẩm Thạch đột nhiên lắc lư một cái, dường như kiệt sức, suýt nữa té ngã trên đất.

Lăng Xuân Nê bên cạnh suốt dọc đường đều không ngừng nhìn hắn, trên mặt tràn đầy vẻ lo lắng, giờ phút này vừa nhìn thấy Thẩm Thạch dáng vẻ giống như không chịu nổi nữa rồi, lập tức khoác người hắn, đỡ hắn đi đến bên tường, cũng mặc kệ mặt đất sạch hay bẩn, trước cứ ngồi ở cái chỗ âm u tối tăm không người này.

Trong bóng đêm thi thoảng ánh lên vài tia sáng mờ nhạt, khí sắc Thẩm Thạch có chút khó coi, Lăng Xuân Nê nắm lấy tay phải của hắn, bàn tay không lâu trước đó dung để thi triển thuật pháp chẳng biết tại sao lại xuất hiện hàng chục vết thương lớn nhỏ, không ít giọt máu đang từ từ thấm ướt cánh tay hắn, một số chỗ dường như còn có thể trông thấy màu trắng ởn lạnh lẽo, làm cho ai ai nhìn thấy cũng phải giật mình. Thậm chí có thể làm cho người ta nghĩ đến loại cực hình băm vằm thành trăm mảnh, chẳng qua là chỗ hành hình chỉ là bàn tay này mà thôi.

Lăng Xuân Nê há miệng, dường như muốn kinh hô nhưng lại cố gắng nhịn, chẳng qua hai hàng nước mắt vẫn là không nhịn được mà từ từ chảy xuống, ngơ ngác nhìn Thẩm Thạch.

Thẩm Thạch ngồi dưới đất, lưng dựa vào vách tường, nhắm mắt hít thở sâu một chốc. Hắn chỉ cảm thấy Linh lực của cơ thể từ đan điền khí hải đến kinh mạch toàn thân dường như toàn bộ đều đã mất khống chế, đột nhiên tất cả Linh lực đều bắt đầu trở nên cuồng bạo, giống như đàn bò điên không có con đầu đàn đang điên cuồng mà húc trong thân người hắn.

Khí mạch toàn thân hắn đau nhức như đao cắt, trong đó nơi phản ứng kịch liệt nhất, nơi cảm thấy đau đớn nhất đúng là tay phải, có lúc hắn thậm chí cảm giác mình đã đã mất đi khống chế với cánh tay này, cảm giác duy nhất tồn tại chính là sự đau đớn vô cùng.

Hắn đã ngồi một lát, cố nén đau đớn để điều tức, nhưng rất nhanh hắn phát hiện tựa hồ không có chuyển biến tốt, nội tâm trầm xuống phút chốc, đủ loại suy nghĩ xuất hiện trong đầu hắn. Tình hình linh lực trong cơ thể kịch liệt cắn trả không khống chế được, hắn chưa từng nghe, hơn nữa từ khi hắn bắt đầu tu luyện đến nay chưa từng gặp lần nào, thậm chí trong phần lớn thư tịch từ nhỏ đã xem qua cũng chưa bao giờ có ghi chép điều này.

Nói cách khác, loại tình hình quỷ dị này rõ ràng chưa từng xuất hiện trên người tu sĩ khác, hoặc nói là cực kỳ hiếm thấy, mà lúc sư phụ hắn Bồ lão đầu truyền thụ tam giai thuật pháp Băng Kiếm Thuật cũng không nhắc tới sự tình này, đương nhiên vấn đề cũng không phải vì tam giai thuật pháp Băng Kiếm Thuật.

Như vậy nguyên nhân duy nhất, nhất định là ở trên người hắn, là trên người hắn có điều gì đó không giống người thường mới khiến cho linh lực cắn trả quỷ dị như vậy. Thế nhưng là vì cái gì...

Thẩm Thạch sắc mặt tái nhợt, hô hấp trầm trọng, bên tai truyền đến thanh âm rung động cùng tiếng nghẹn ngào trầm thấp của Lăng Xuân Nê: "Thạch đầu, Thạch đầu, chàng không sao chứ..."

Thẩm Thạch đột nhiên mở to mắt, ngược lại làm Lăng Xuân Nê thoáng giật mình, thế nhưng nàng chưa kịp hỏi gì thì Thẩm Thạch đã trầm giọng nói: "Xuân Nê, nàng giúp đỡ ta nhìn chung quanh, đừng để cho ai tới đây, ta điều tức một lát."

Dứt lời, hắn lập tức lại nhắm mắt, không nói thêm gì. Lăng Xuân Nê ngạc nhiên một lát, lập tức cắn răng, chậm rãi đứng lên, ngăn trước người Thẩm Thạch, nhìn xung quanh. Lúc này đêm đã khuya, tinh quang ảm đạm mây đen che phủ, bên trong tòa thành cổ xưa, khổng lồ và vô cùng lạ lẫm này, tại một chỗ không biết tên hẻo lánh âm u, sự lạnh lẽo và cô tịch giống như đang lao tới từ bốn phương tám hướng.

Mỗi một chỗ tối đen dường như giống một đầu Yêu thú hiểm ác đang nhìn trộm bọn hắn, mỗi một làn gió lạnh thổi qua đều phảng phất như bước chân đáng sợ của kẻ địch. Lăng Xuân Nê bỗng nhiên vô cùng hối hận, nàng căm hận chính mình vì cái gì ở lúc ở Lưu Vân Thành đang yên ổn thế kia lại không biết đủ, còn có mấy phần tham niệm muốn tới nơi này.

Nàng cắn cắn môi, quay đầu lại nhìn Thẩm Thạch, gương mặt hắn xanh xao tái nhợt, đang ngồi dựa vào tường trong một góc tối. Trong lòng nàng đột nhiên đau xót, muôn vàn nhu tình lướt qua, chỉ lưu chuyển trong đầu nàng, sau đó nàng nhẹ nhàng quay đầu lại, đối mặt với tòa thành trì hắc ám vô cùng to lớn này, cứ đứng trầm mặc ở đấy, bảo hộ cho nam nhân sau lưng nàng.

Cho dù nàng là một nữ nhân yếu đuối, cho dù gió mạnh có thể thổi gục nàng, nhưng trong lòng nàng có một sự dứt khoát không biết tên. Im lặng nhìn về màn đềm hắc ám phía trước, nàng nói khẽ trong lòng: "Chàng vì ta như vậy, trừ phi ta chết đi, nếu không đừng hòng có người đả thương được chàng."
※※※

Thẩm Thạch giờ phút này đương nhiên không biết trong đầu Lăng Xuân Nê có ý nghĩ như vậy. Sau phút đầu điều tức theo cách thông thường thất bại, Thẩm Thạch cũng không phải người ngu, trái lại trước nay hắn luôn luôn thông minh và cẩn thận, cho nên cơ hồ là trong nháy mắt, hắn liền nghĩ tới chỗ mấu chốt trên người mình.

Âm Dương Chú.

Nhất định là vì loại chú pháp thần bí này của Yêu Tộc. Trước đây lúc tu sĩ Nhân tộc thi triển Ngũ Hành thuật pháp, có lẽ sẽ có trường hợp vì Linh lực tiêu hao quá nhiều mà thoát lực bại vong, nhưng tuyệt không có chuyện không khống chế được mà bị linh lực cắn trả. Từ một phương diện khác mà nói, nhớ lại trải nghiệm trận chiến trên Trường Thành lúc nãy với Tống Phi, Thẩm Thạch cũng mơ hồ nghĩ ra, uy lực tam giai thuật pháp nhất định hơn xa thuật pháp cấp hai, nhưng vừa rồi trên Trường Thành lúc hắn thi pháp dường như có cảm giác Thiên Địa cộng minh, pháp thuật có uy lực khiến cho người ta sợ hãi, hiển nhiên không có khả năng là vì nó.

Mà hắn mình có thể thi triển ra thuật pháp mạnh mẽ không gì sánh kịp Băng Kiếm Thuật, tất nhiên là vì đạt được thiên công pháp "Thiên Minh Chú" trong Âm Dương Chú, đạt được hiệu quả hỗ trợ cực kỳ lớn. Mà ở linh lực trong cơ thể hắn trở nên cuồng loạn, cắn trả bừa bãi cũng chính là xuất hiện rất nhanh sau khi thi triển Băng kiếm thuật.

Chẳng lẽ Yêu Tộc bí pháp Âm Dương Chú quả nhiên là có chỗ thiếu hụt? Hay là bí pháp này chỉ thích hợp Yêu Tộc tu luyện, mà Nhân tộc tu luyện thì có di chứng dị thường đáng sợ này? Thẩm Thạch trong chốc lát nội tâm hiện ra vô số suy nghĩ, nhưng giờ phút này kinh mạch trong cơ thể như muốn nứt ra, tay phải kịch liệt đau đớn, hơn nữa cảm giác đau đớn này thậm chí đã bắt đầu từ từ truyền từ cánh tay hắn đến bả vai, hắn không cần nhìn cũng biết những vết thương như thiên đao vạn quả kia đã có xu thế lan tràn khắp thân thể.

Thẩm Thạch mãnh liệt cắn răng một cái, lúc này không còn cố kỵ điều gì nữa.

Hắn yên lặng điều tức, nhưng không phải dùng cách điều tức bình thường của Nhân tộc nữa, mà là toàn tâm niệm lập tức tụ tập đến thần bí khiếu huyệt tại mi tâm, chỗ đó lẳng lặng cất giấu một khí huyệt khác giống như đan điền.

Nếu là do Âm Dương Chú tạo ra cắn trả quỷ dị, vậy cuối cùng cũng chỉ có thể đánh cuộc một lần, cũng dùng Âm Dương Chú giải quyết!

Tăng thêm uy lực cho các thuật pháp khác chính là Thiên Minh chú, nhưng còn có một thiên chú văn khác. Thanh Tâm Chú dường như chỉ có tác dụng dưỡng thần bình hòa, nhưng đó mới chính là nguyên nhân mở ra khiếu huyệt tại mi tâm Thẩm Thạch, tạo ra trụ cột luyện công cho hắn.

Sự đau nhức toàn thân vẫn còn đấy, nhưng mà một luồng linh lực vô cùng tinh thuần tại mi tâm chợt khẽ run lên, sau khi Thẩm Thạch miễn cưỡng vận hành Thanh Tâm Chú, linh lực vốn một mực yên tĩnh nơi đây dường như cảm nhận dược gì đó, bắt đầu rục rịch nổi dậy.

Một luồng khí tức mát lạnh ôn hòa từ mi tâm hắn chạy ra, sau một lát, dưới sự chỉ dẫn của thần niệm hắn, mi tâm khiếu đoàn linh lực này chợt tản ra, lấy mi tâm làm trung tâm, tản ra khí mạch toàn thân hắn.

Những nơi nó đi qua, luồng linh lực không thể khống chế được tán ra từ đan điền Thẩm Thạch nhất thời cùng nó tranh đấu. Chẳng qua là so sánh với luồng linh lực phát ra từ đan điền hắn, luồng linh lực từ mi tâm đi ra tinh thuần vô cùng, độ cô đọng ít nhất là gấp mấy lần loại còn lại. Sau thời gian tranh đấu ngắn ngủi, linh lực từ mi tâm đã nhanh chóng áp chế Linh lực đan điền.

Quá trình này tui ngắn ngủi nhưng đối với kinh mạch tổn thương quanh thân Thẩm Thạch không hề ngắn ngủi. Một thoáng thôi nhưng giống như hình phạt phanh thây xé xác thật sự đã áp dụng trên người hắn, toàn thân không một chỗ không đau, dường như ngàn vạn đem lưỡi dao sắc bén đồng thời cắt vào da thịt hắn.

Thẩm Thạch buồn bực hừ một tiếng, lập tức khắp người thấm ướt mồ hôi, thân thể kịch liệt run rẩy, suýt nữa liền hôn mê bất tỉnh.

Cũng may hắn mấy năm gần đây này chịu nhiều giày vò, tâm tính rèn luyện thập phần cứng cỏi, dưới sự đau đớn kịch liệt như vậy nhưng cũng may mắn cứng rắn chống đỡ được, không để cho Linh lực trong cơ thể mình triệt để mất đi khống chế.

Mà một phía khác cũng có thể coi là may mắn, linh lực từ mi tâm mạnh mẽ hơn nhiều linh lực trong đan điền, nhanh chóng áp chế phần còn lại, hoặc bởi vì đều có chung nguồn gốc, trong phút chốc liền cuốn lấy, thôn phệ, hợp lưu với phần linh lực tản mát kia, biến thành một bộ phận của bản thân, sau đó lại xông về trước.

Tình huống phát sinh trong cơ thể hắn giống như xuất hiện đồng thời mấy trăm dòng khí mạch, giống như dòng suối nhỏ hòa nhập vào sông lớn, giống như vạn sông thẳng đến Thương Hải, từng chút từng chút một, dưới sự điều khiển của Thanh Tâm chú vốn bình thường vô cùng ôn hòa kia, trong buổi tối hôm nay bỗng nhiên như có thêm vài phần lực lượng như hồng thủy, như sấm rền.

Linh lực như nước lũ ầm ầm trào lên, xông qua mỗi một đường kinh mạch, mang đi từng giọt từng phần Linh lực, không để lại chút dư thừa nào, trong sự im lặng mà hung dữ kia, phóng tới địa điểm cuối cùng.

Đan điền!

Kinh mạch đã mất đi Linh lực, nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, không hề có đau đớn kịch liệt truyền ra nữa. Thẩm Thạch thoát khỏi hình phạt tàn ác kia, thần trí từ từ thanh tỉnh, đồng thời cảm giác được luồn sóng linh lực kì dị trong cơ thể mình đang giống như hồng thủy, trong nội tâm bỗng nhiên xẹt qua một ý niệm: thật sự khó tin.

Hắn không dám suy nghĩ nhiều, chỉ cố hết sức khống chế luồng linh lực càng ngày càng lớn mạnh càng ngày càng mãnh liệt kia, cùng lúc đó, có lẽ là bởi vì Linh lực cắn trả bị linh lực mi tâm thôn phệ hợp lưu và mang đi, chỗ vết thương tại tay phải hắn đang nhanh chóng mà biến mất, bắt đầu bình thường.

Nhưng mà Thẩm Thạch trong lòng cũng không có cảm giác nhẹ nhõm, hắn thậm chí còn khẩn trương hơn lúc nãy nhiều. Bởi lúc này đây linh lực trong cơ thể hắn như trăm sông đổ về một biển, tất cả linh lực như hồng thủy đang gầm thét lao tới bên ngoài đan điền của hắn.

Trăm sông đổ về một biển là chuyện dĩ nhiên trong trời đất, nhưng lúc nước sông đổ ra biển làm gì có chuyện cuồng bạo như trăm ngàn con ngựa ầm ầm xông tới, tràn ra hai bên bờ? Mà giờ khắc này trong cơ thể Thẩm Thạch lại chính là như thế.

Thẩm Thạch không biết kế tiếp sẽ phát sinh cái gì, hắn thậm chí mơ hồ có chút sợ hãi, đan điền của mình có lẽ căn bản không cách nào chống đỡ được cơn hồng thủy cuồng bạo này, qua một lúc nữa sợ là sẽ gặp bi kịch hủy hết căn cơ tu luyện. Chẳng qua giờ này khắc này, thậm chí chính hắn cũng không có cách nào ngăn trở cơn lũ linh lực kia rồi.

Sau một khắc, hắn bình tĩnh điều tức, dưới sự thôi thúc của Thanh Tâm Chú, đợt linh lực hội tụ lần thứ nhất chính thức không để thừa lại chút nào như nước lũ kia ầm ầm tràn vào trong Đan Điền.
※※※

Lăng Xuân Nê lặng yên đứng trước người Thẩm Thạch, nhìn cảnh ban đêm lạnh buốt như nước trước mắt, làn gió đêm thổi qua ngọn tóc nàng cũng mang theo mấy phần lạnh lẽo.

Chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, có lẽ tiếng rơi của một cây kim cũng có thể nghe thấy được. Thiên Địa tịch mịch, tựa hồ chỉ còn lại nàng cùng Thẩm Thạch hai người.

Nàng nhìn thoáng qua Thẩm Thạch, thấy thần sắc hắn tựa hồ có chút kỳ quái. Mồ hôi không ngừng nhỏ xuống, sau một khắc như vậy tựa hồ gặp thống khổ cực độ, cơ mặt giống như bị bóp méo trong thoáng chốt, nhưng chợt nhẹ buông lỏng, ánh mắt yên tĩnh không ít.

Lăng Xuân Nê có chút lo lắng, nhưng nhìn bộ dáng Thẩm Thạch, đặc biệt là vế thương nơi tay phải hắn rõ ràng bắt đầu chuyển biến tốt đẹp, nội tâm nàng thoáng thở dài một hơi, tình hình giống như đang phát triển theo chiều hướng tốt đẹp.

Sau đó, nàng bỗng nhiên khẽ giật mình, quay người nhìn lại, có một cỗ âm thanh bánh xe nghiền ép mặt đường trầm thấp, từ phía trước không xa chỗ nàng đứng truyền tới. Trong làn sáng nhàn nhạt, hình như đó là một cỗ xe ngựa bình thường, trầm mặc và cô độc đi trên đường phố giữa màn đêm. Một nam tử hơn ba mươi tuổi bình tĩnh điều khiển cỗ xe đi về phía trước, mà vải màn xe ngựa rủ xuống, che đậy cực kỳ chặt chẽ, làm cho người ta thấy không rõ bên trong cuối cùng có cái gì.

Trên con dường dài tối tăm, bỗng nhiên có một dải sắc màu tươi sáng vụt qua, một con chim nhỏ vô cùng xinh đẹp với bộ lông ba màu kim đỏ vàng bay giữa bầu trời, sau đó vỗ cánh đậu lên trên đỉnh chiếc xe ngựa kia.

Nó cúi đầu dùng mỏ tỉa tót bộ lông trên cánh, bộ dáng tựa hồ có chút nhàm chán, đảo mắt chung quanh, lúc nhìn tới một góc tối, chợt thấy được một nữ tử đang đứng ở ven đường đang có thần sắc có chút kinh ngạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.