Lục Tiên

Quyển 2 - Chương 199: Ước hẹn sau hoàng hôn



Thẩm Thạch ngơ ngác nhìn Bồ lão đầu, nhất thời không biết nên nói gì cho phải, Bồ lão đầu bị hắn nhìn không có ý tứ như vậy thì lắc lắc đầu, sau đó cười ha ha khoát tay một cái, nói:

"Tốt! Bỏ đi, bỏ đi, bất kể thế nào cũng là hậu duệ của Thánh Nhân, hơn nữa Nguyên Thủy Môn và Lăng Tiêu Tông chúng ta cũng có chỗ giống nhau, cho nên. . . Hình như vẫn có chút phiền toái."

Thẩm Thạch im lặng, nghĩ thầm vị sư phụ này trở mặt cũng nhanh quá đi, bỗng lại thấy Bồ lão đầu như nghĩ tới điều gì, sắc mặt lão đột nhiên trầm xuống, nhìn Thẩm Thạch nói: "Này, Xú tiểu tử, sau khi ngươi đánh ngã đám phế vật Tống Gia kia, sẽ không phải liền cao hứng kiêu ngạo mà tùy tiện báo sư môn, nói là đệ tử Thuật đường Lăng Tiêu Tông chứ?"

Thẩm Thạch tiến đến bên tai Bồ lão đầu nói nhỏ vài câu, vốn sắc mặt Bồ lão đầu có chút ngưng trọng nhưng đột nhiên trở nên ngẩn ngơ, thần sắc có chút đặc sắc đứng bật dậy, một lát sau đảo mắt nhìn Thẩm Thạch, khóe miệng mỉm cười, chỉ vào hắn nói:

"Ngươi, tên tiểu tử thúi này, rõ ràng, rõ ràng. . ." Nói giữa chừng, lão đột nhiên nghiêm mặt, nói: "Ngươi, tên tiểu tử này, tại sao lại hư hỏng như vậy! Rõ ràng còn dám vu oan Thiên Kiếm Cung Nam Cung gia."

Thẩm Thạch ho khan một tiếng, nói: "Trước kia Nam Cung Oánh ức hiếp qua đệ tử một lần nên lỡ thuận miệng nói ra, còn một lý do khác là lúc ấy tuy rằng không thể không ra tay phản kháng nhưng về sau, đệ tử cũng sợ gây ra phiền toái cho sư phụ, lão nhân gia ngài."

Bồ lão đầu nhìn hắn nửa ngày, đột nhiên cười, gật đầu nói: "Đúng vậy, Xú tiểu tử rất cơ trí, không phải đầu cá gỗ. Chuyện này ngươi nói đúng, mặc dù Tống Gia có chút thế lực nhưng lão phu vẫn gánh vác được, việc này ngươi đừng quản nhiều, cứ để ta xử trí."

Trong bụng, Thẩm Thạch thở dài một hơi, mặt lộ vẻ kính cẩn cảm kích, cúi đầu nói: "Đa tạ sư phụ, chẳng qua đệ tử sợ có thể gây phiền toái cho người."

"Phì!" Bồ lão đầu hừ một tiếng, cười nhạo nói: "Bị người khi dễ như vậy, nếu ngươi xử sự giống như mảnh gỗ, cá chết, nhẫn nhục chịu đựng thì việc đầu tiên lão già ta làm là đem ngươi đuổi ra khỏi sư môn. Tốt rồi, tốt rồi, việc này dừng ở đây, mấy ngày nữa là chuẩn bị đi Bách Sơn Giới rồi, ngươi cũng về hảo hảo chuẩn bị một chút mới phải."

Thẩm Thạch gật đầu đáp ứng, cung kính thi lễ quay người ly khai.

Bồ lão đầu đứng nguyên tại chỗ, đưa mắt nhìn đồ đệ của mình dần đi xa cho đến khi thân ảnh kia biến mất, trầm ngâm một lát, lại nhớ đến bình rượu Trúc Diệp Thanh nên với tay lấy uống một hớp lớn, sau đó bỗng nhiên nhếch miệng cười cười, bộ dáng cực kỳ vui vẻ, không thấy lão làm động tác gì mà thoáng cái toàn bộ người đã hạ xuống, thoải mái nằm lên ghế, hặc hặc cười nói:

"Cảnh giới ngang nhau, thậm chí có tên đạo hạnh còn cao hơn bản thân một chút, lấy một đánh ba mà rõ ràng còn thắng, ha ha ha ha, hảo tiểu tử, hảo tiểu tử!"

Có vẻ tâm tình lão rất tốt nên cười rất thoải mái, chỉ là sau một lát bỗng có một thanh âm trầm ổn hùng hậu nhưng lạnh nhạt từ bên cạnh truyền tới: "Có lẽ ngươi cũng nhìn ra được, nếu Tống Gia điều tra ra được sự thật do hắn làm rồi cố tình truy cứu thì cũng có chút phiền phức đấy."

Thanh âm vừa truyền đến, một thân ảnh cao lớn từ phía sau một cây đại thụ gần đó đi ra - là Chưởng Giáo đương nhiệm Lăng Tiêu tông - Hoài Viễn Chân Nhân.

Xem ra ngày thường quan hệ giữa Bồ lão đầu với vị Chưởng giáo sư huynh này rất tốt, lúc này bốn bề vắng lặng, thậm chí ngay cả việc đang nằm trên ghế Bồ lão đầu cũng lười đứng lên, trên mặt lão nét vui vẻ không giảm, xách ra bình Trúc Diệp Thanh hướng về Hoài Viễn Chân Nhân cười nói:

"Rượu này thật sự không tệ, uống một hớp không?"

Có vẻ Hoài Viễn Chân Nhân không thích rượu cho lắm nên lắc đầu, Bồ lão đầu cũng không miễn cưỡng, lại đưa bình rượu lên miệng uống một hớp, sau đó mỉm cười nói: "Nguyên nhân và kết quả ra sao vừa rồi ngươi cũng đã nghe, những năm gần đây con cháu thế gia của mấy gia tộc Nguyên Thủy Môn có đức hạnh ra sao, ta không tin ngươi chưa từng nghe qua? Dù sao ta cũng tin lời nói của đồ đệ hơn."

Hoài Viễn Chân Nhân trầm mặc một lát, thản nhiên nói: "Cũng không hẳn đệ tử trong ba nhà toàn là những kẻ thiếu gia ăn chơi, chuyên ức hiếp người khác, vẫn có mấy nhân tài xuất sắc đấy."

Bồ lão đầu hặc hặc cười, liếc Hoài Viễn Chân Nhân không nói gì. Hoài Viễn Chân Nhân nói như vậy, mới nghe giống như là đang bào chữa cho ba nhà kia nhưng trên thực tế lại gián tiếp thừa nhận lão có vài phần tin tưởng lời của Thẩm Thạch.

Hoài Viễn Chân Nhân chắp tay đi tới, đạo bào phật động, dáng vẻ khí chất bên ngoài như tiên nhân, so sánh với Bồ lão đầu mê tửu bên cạnh, hai người cách nhau một trời một vực. Hoài Viễn Chân Nhân đi qua lại được mấy bước, thần sắc bình tĩnh ánh mắt thâm trầm, tựa hồ đang trầm ngâm suy tư chuyện gì, Bồ lão đầu nhìn lão, do dự một chút, lông mi trắng hơi nhăn, đột nhiên nói:

"Ách. . . Tứ chính đại hội sắp tới, nếu như quả thực lúc đó ngươi có chút không tiện thì cứ đổ hết trên người ta, ta sẽ đỡ đòn, cùng lắm thì ta rút lui khỏi vị trí Đại trưởng lão cũng không làm khó ngươi." Nói giữa chừng, lão dừng lại một chút, sắc mặt nghiêm túc, nhìn Hoài Viễn Chân Nhân nghiêm mặt nói:

"Bất quá ta cũng phải nói cho ngươi rõ, đồ đệ này ta phi thường ưa thích. Ta thật vất vả, đến khi già rồi mới có một đồ nhi vừa lòng như vậy, hơn nữa việc này ta cho rằng hắn không làm sai chỗ nào, ngươi đừng nghĩ đến việc thay ngoại nhân để khi dễ đồ đệ ta!"

Hoài Viễn Chân Nhân nhướng mày nhìn Bồ lão đầu, chỉ thấy giờ phút này sắc mặt Bồ lão đầu nghiêm chỉnh, thoạt nhìn bộ dáng không giống như thường ngày hay nói giỡn, nhịn không được hừ một tiếng, tức giận nói:

"Ngươi nói nhảm gì đó, lúc nào ta nói muốn trừng trị Thẩm Thạch hả?"

Bồ lão đầu hặc hặc cười, thần tình trên mặt lập tức nhẹ nhõm, một lần nữa nằm xuống, cười nói: "Ta đây có chút lo lắng, ngươi làm chưởng môn không phải lấy đại cục làm trọng sao? Vạn nhất làm không tốt, đưa đồ đệ ta làm kẻ chết thay, ta nhất quyết không chịu đấy."

Hoài Viễn Chân Nhân chắp tay nói: "Đại cục đương nhiên là phải xem trọng, dù sao tham gia đại hội sắp tới đều là vạn năm danh môn, bất quá dầu gì ta cũng là Chưởng giáo Tứ Chính, người đứng đầu một phái. Lại nói tiếp, nếu người đứng đầu Nguyên Gia Nguyên Phong Đường ra mặt ta còn hơi cố kỵ hắn ba phần. Về phần Tống Gia, đã hơn một nghìn năm nay nhà này không xuất hiện nhân tài kiệt xuất, cũng không có người nào đảm nhiệm qua chức Chưởng môn Nguyên Thủy Môn. . ."

Lão cười nhạt một tiếng, mặt hiện ra tia ngạo nghễ hiếm thấy, mắt lộ vẻ thần bí như sao trời, có vài phần bễ nghễ xem thường, mỉm cười nói:

"Tống Gia thì tính là cái gì?"(*)

(*) Câu này của Tiêu Đỉnh, còn theo người dịch thì nên để lão Chưởng môn "chém gió" là: "Tống Gia bọn hắn tính toán cái bướm?" (nói tục) thì hay hơn, như vậy mới bá đạo ^-^.

※※※

Sau khi Thẩm Thạch ra khỏi Ngũ Hành đại điện, tâm tình hắn nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cảm thấy hình như bước chân nhẹ nhàng đi một chút, trong lòng nghĩ kỹ mọi chuyện từ đầu tới cuối một lần, sau cùng nhún vai nhìn Tiểu Hắc đi bên cạnh cười nói một câu:

"Tiểu Hắc, ngươi xem, trong chuyện này, hình như cuối cùng ta có chỗ dựa khá thoải mái a, đúng hay không?"

Tiểu Hắc "Hưm hưm" kêu vài tiếng, cúi đầu xuống đất ngửi ngửi, làm bộ “nghe đông thấy tây” thoạt nhìn rất dương dương tự đắc, bộ dáng như là thuận miệng, qua quít kêu vài câu.

Hiện tâm tình Thẩm Thạch đang rất tốt nên cũng không thèm để ý, hặc hặc cười đi thẳng về phía trước, một lát sau, bọn hắn quay lại Quan Hải Đài, nhìn về phía bảy cây Hồng Quân Trụ khổng lồ nguy nga sừng sững, Thẩm Thạch trầm ngâm một lát, sau đó xoay người rời khỏi, đi về chỗ đông người, hướng Linh Dược Điện.

Có lẽ vì gần tới lúc đi Bách Sơn Giới nên hôm nay, so với lúc bình thường, đệ tử Lăng Tiêu Tông lui tới Linh Dược Điện nhiều hơn đến mấy thành, Thẩm Thạch cũng chỉ là đại khái đoán như vậy. Tại Bách Sơn Giới, Tứ Chính đại hội là bước đầu tiên tuyển chọn đệ tử tinh anh để tiến vào Vấn Thiên Bí Cảnh, trong mắt rất nhiều người, đây là thời khắc quan trọng nhất của cả đời, có hay không từ đây sẽ cải biến vận mệnh một bước lên trời?

Trong quá trình này, một điều không hề nghi ngờ là đạo hạnh tu hành của bản thân là trọng yếu nhất, nhưng đến lúc thời điểm mấu chốt, các loại linh đan diệu dược tuyệt đối cũng là trợ lực không thể thiếu. Mang nhiều hơn một phần Linh Đan, chuẩn bị thêm một phần Linh tài, có lẽ vì thế mà phần thắng cũng sẽ lớn hơn một phần, cơ hội thể hiện hết tài năng cũng liền có thêm một điểm.

Vào bên trong Linh Dược Điện, nhất thời Thẩm Thạch chứng kiến cảnh tượng mua bán khí thế ngất trời, phần đông đệ tử Lăng Tiêu tông đều tụ tập trước quầy, dường như tất cả bọn họ đều không cần tiền, lấy ra từ Như Ý Đại rất nhiều Linh Tinh đổi thành một bình Linh tài hoặc một lọ Linh Đan.

Vốn ở đằng kia có một số tủ chứa đồ cao lớn là chỗ cung cấp linh đan diệu dược dồi dào, đặc biệt có một ít Linh Đan hữu hiệu, thực dụng nhất nhưng giờ phút này, dù giá cả đắt đỏ cũng đều có dấu hiệu bán hết sạch, mà hình như là đã bán hết rồi, chỉ còn dư lại một ít Linh Đan, hàng tồn không nhiều lắm cũng đang bị đám đông đệ tử dùng Linh Tinh mua với một tốc độ cực nhanh.

Toàn bộ bên trong Linh Dược Điện tràn ngập một bầu không khí nóng bức, làm cho người ta không tự chủ được trở nên khẩn trương, làm như là chuyến đi Bách Sơn Giới đã ở gần ngay trước mắt.

Thẩm Thạch hít sâu một hơi, đưa mắt nhìn bốn phía, nhìn cảnh đệ tử tấp nập chen chúc trước quầy một hồi, trầm ngâm một lát hắn nhận thấy không có cách nào để lách qua. Xem xét tình hình thực tế, Thẩm Thạch thấy nếu như mình cố gắng vất vả chen vào được, đến phiên mình mua Linh Đan thì chỉ sợ là còn thừa không bao nhiêu thứ tốt.

Ánh mắt hắn chuyển động, đảo qua phía trong Linh Dược Điện, như là đang tìm kiếm cái gì, chỉ là giờ phút này số người trong điện quá đông, lại di chuyển liên tục nên nhất thời khó có thể tìm được mục tiêu. Bất quá nhìn được một lúc bỗng mắt hắn sáng lên, sau quầy gần tủ chứa đồ có một thân ảnh yểu điệu thanh lệ, lập tức mặt hắn lộ vẻ tươi cười, sải bước đi tới.

"Thanh Lộ."

Hắn đứng bên ngoài quầy hàng, xa xa kêu một tiếng, đồng thời dùng sức vẫy tay để lộ rõ sự hiện hữu của mình, bên trong Linh Dược Điện tiếng người huyên náo, một tiếng gọi này của Thẩm Thạch cũng không to lắm, xung quanh có nhiều âm thanh lấn át tiếng của hắn, bất quá ở đằng kia, dưới kệ hàng, tựa hồ nữ tử kia như nghe thấy cái gì, ngẩn người quay đầu nhìn lại, đôi mắt trong trẻo dung sắc mỹ lệ, đúng là Chung Thanh Lộ.

Cô quay đầu nhìn về phía âm thanh truyền đến, thấy bên ngoài quầy hàng Thẩm Thạch đang đứng ở đó vẫy tay cười, cô khẽ giật mình, trong mắt xẹt qua một tia vui mừng khó phát hiện, thả đan dược trong tay đi tới, đồng thời ra hiệu cho Thẩm Thạch rời xa chỗ mua bán này, đến quầy hàng bên kia, nơi thanh tĩnh ít người một chút.

Rời xa quầy hàng, Thẩm Thạch nhìn cô một cái, cảm thấy sau một khoảng thời gian không gặp, so với trong trí nhớ của hắn, dường như Chung Thanh Lộ lại đẹp lên một chút, nhưng nếu thật bắt nói ra thì hắn cũng không biết là đẹp ở chỗ nào, đành phải gật đầu cười.

So với hắn, Chung Thanh Lộ lại trực tiếp hơn nhiều, ánh mắt cô dịu dàng, xem xung quanh như chỗ không người, mỉm cười nói: "Ngươi làm gì mà luôn nhìn ta thế, trên mặt ta mọc hoa rồi hay sao?"

Thẩm Thạch hặc hặc cười, lắc lắc đầu nói: "Không có, không có, cho dù có hoa thì cũng không sánh được với người xinh đẹp như hoa."

Đôi má Chung Thanh Lộ xẹt qua một tia đỏ ửng, nhẹ khẽ gắt một tiếng, nói: "Ba hoa."

Thẩm Thạch cười cười, đột nhiên cảm thấy hình như có gì đó không đúng, gãi gãi đầu không dám nói nữa. Chung Thanh Lộ nhìn hắn một cái, trong mắt mang thêm vài phần ân cần, nói: "Thạch Đầu, ngươi tới đây là muốn mua một ít Linh Đan sao?" Nói xong, cô nhìn chung quanh, bao gồm cả quầy hàng náo nhiệt xa xa kia, cặp lông mày xinh đẹp khẽ nhíu một cái, thấp giọng nói: "Nhưng ngươi tới có chút muộn a, không sai biệt lắm đan dược tốt đều bị người khác mua hết rồi."

Thẩm Thạch "A..." một tiếng, vừa định nói chuyện thì Chung Thanh Lộ sau một lát trầm ngâm đã nói trước: "Đan đường có quy tắc, phàm là Linh Đan cất ở Linh Dược Điện đều phải công bằng bán ra bên ngoài, đệ tử không được lén lút dự trữ, cho nên bây giờ một chút Linh Đan ta cũng không có cách nào giúp ngươi. Bất quá vì lần đi Bách Sơn Giới này, sư phụ ban thưởng cho ta một số Linh Đan hiếm thấy do người tự tay luyện chế, công hiệu đều không giống bình thường, giờ ngươi đi với ta về động phủ một chuyến, ta đem số Linh Đan này chia cho ngươi một nửa."

Thẩm Thạch lắp bắp kinh hãi, nói: "Như vậy sao được, không cần, không cần."

Chung Thanh Lộ mỉm cười, sắc mặt rất bình tĩnh, dường như xem hết thảy đều là đạo lý hiển nhiên bình thường, nói: "Ngươi giúp ta bao nhiêu lần, bất quá lần này ta hồi báo ngươi cũng chỉ một chút thôi."

Thẩm Thạch cúi đầu trầm ngâm một hồi, sau đó nhìn Chung Thanh Lộ nói: "Như vậy đi, không phải ta không muốn Linh Đan của sư phụ ngươi, hay là đêm nay ngươi đến động phủ ta một chuyến."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.