Lục Tiên

Quyển 2 - Chương 206: Chính khí xung thiên



Ụt ụt ụt"… Đột nhiên có một chuỗi âm thanh hừ hừ từ bên cạnh Thẩm Thạch truyền tới, thì ra là do Tiểu Hắc Trư phát ra mấy tiếng gầm gừ. Con heo này dọc đường luôn ở bên cạnh hắn, luôn tỏ ra rất an tĩnh nhưng không hiểu sao lại đột nhiên gầm gừ như vậy. Thẩm Thạch cúi đầu nhìn nó, lại phát hiện Tiểu Hắc chẳng biết tại sao tựa hồ có chút bất an, hai con mắt như nhìn về thạch bích bên kia, chẳng qua phần nhiều hình như là đang nhìn cái thạch động phía xa.

Thẩm Thạch cúi người xuống nhẹ nhàng sờ lên đầu của nó. Nhờ sự trấn an của hắn mà Tiểu Hắc Trư rất nhanh bình tĩnh lại, sau một lát ánh mắt chuyển dời khỏi huyệt động bên kia, thần sắc liền khôi phục bình thường.

Tôn Hữu đứng bên cạnh ngược lại có vài phần kỳ quái, nói với Thẩm Thạch: "Này, lúc trước ta không có chú ý việc Bách Sơn giới bên kia có an toàn hay không, ngươi mang nó đi theo không sợ gặp nguy hiểm sao?"

Thẩm Thạch cười cười, ánh mắt thoáng lướt qua toàn thân Tiểu Hắc Trư, nghĩ thầm lấy độ dày của da con heo này, kể cả hai người bọn hắn gặp nguy hiểm bị thương, bị chảy máu, chỉ sợ nó cũng chưa hề hấn gì, chẳng qua trong miệng vẫn là cười nói: "Không sao, ngày thường nó cũng coi như lanh lợi, đem theo cho nó biết mùi đời một tí, không có chuyện gì đâu."

Tôn Hữu suy nghĩ, ngược lại đúng là như thế thật. Tiểu Hắc đi theo Thẩm Thạch, coi như có mấy chuyến bôn ba rồi, thậm chí sự việc nguy hiểm nhất như Cao Lăng sơn mạch ngày ấy cũng đã từng trải qua. Bách Sơn giới tuy rằng nguy hiểm, nhưng đối với nó mà nói cũng không để đặc biệt xem là chốn không thể đi.

Thẩm Thạch lúc này mới nhớ tới một việc, kéo Tôn Hữu qua thấp giọng hỏi: "Đúng rồi, ta vừa nhớ ra một chuyện. Ngươi có biết ngày sau chúng ta đi Vấn Thiên Bí Cảnh liệu có thể đem theo sủng vật tùy thân như Tiểu Hắc hay không??"

"Cái này..." Tôn Hữu ngẩn ngơ, cẩn thận suy nghĩ một chút, trong lúc nhất thời cũng có chút mơ hồ, cau mày nói, "Việc này ta thật không biết, trước kia cũng không có chú ý bao giờ, để lúc quay về ta hỏi giúp ngươi nha."

Thẩm Thạch gật đầu, nghĩ thầm nhiều năm qua đều là đồng hành với Tiểu Hắc, ngày sau nếu như đi Vấn Thiên Bí Cảnh mà Tiểu Hắc không được vào, bản thân thật sự là có chút không quen.

Đệ tử Lăng Tiêu tông lần lượt đi về phía trước, nhanh chóng tới chỗ tòa truyền tống pháp trận kim quang không ngừng chớp nhoáng cực lớn trước mắt. Mà trên đỉnh đầu bọn họ, giữa không trung có hai người đang kề vai lơ lửng, đó đúng là Tôn Minh Dương trưởng lão cùng Kim Trạm trường lão.

Lúc này những Nguyên Đan cảnh trưởng lão chân nhân khác phần lớn đã quay về động phủ của riêng mình, chưởng giáo Hoài Viễn Chân Nhân cũng đã đi Vân Tiêu điện xử lý sự vụ, nơi đây do Tôn Minh Dương trưởng lão chủ trì. Kim Trạm trưởng lão do trước nay giao hảo rất tốt với Tôn Minh Dương trưởng lão, cho nên cũng theo sang xem sao.

Chẳng qua hai vị đại chân nhân thanh danh hiển hách của Lăng Tiêu tông giờ phút này cũng không có chú ý tới mấy trăm đệ tử thân truyền dưới chân. Hai người bọn hắn chẳng biết tại sao đều có chút trầm mặc, đứng chắp tay giữa không trung, không nói một lời mà nhìn về cái mảng tưởng đá lưu đầy vết nứt đằng kia.

Tuế nguyệt trôi qua, nhưng trên tường đá kia thời gian cũng như dừng lại. Nhiều năm mưa gió cũng không thể xóa mờ những vết tích trên đá khiến người ta giật mình kia.

Tôn Minh Dương trầm mặc thật lâu, bỗng nhiên khe khẽ thở dài.

Kim Trạm trưởng lão thần tình cũng có vài phần tế nhị, trong hồi ức cũng có thêm mấy phần ngẩn ngơ, chẳng qua có thể nhận ra được đạo tâm của hắn kiên định, ngược lại không có đắm chìm quá lâu, rất nhanh tinh thần liền tỉnh lại, nói với Tôn Minh Dương: "Hỏa Diệp sư thúc gần đây khỏe chứ?"

Tôn Minh Dương gật gật đầu, nói: "Sư phụ lão nhân gia người rất khỏe, chỉ là phần lớn đều ở trong động phủ tĩnh tu, bình thường không quan tâm việc bên ngoài, ngay cả ta lâu nay cũng không gặp được người mấy lần."

Kim Trạm trưởng lão vuốt cằm nói: "Hỏa Diệp sư thúc chính là Định Hải Thần Châm của bổn môn, có lão nhân gia người ở đây, sóng gió có to lớn hơn nữa cũng không cần lo lắng."

Tôn Minh Dương khẽ nhướng mày, đáy lòng đột nhiên cảm giác lời nói phát ra từ miệng lão hữu này tựa hồ có thâm ý khác, nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua hắn. Chỉ là thần sắc của Kim Trạm vẫn thong dong bình tĩnh, thoạt nhìn cũng không có gì khác thường. Lão đứng ở đằng kia như lại nghĩ tới điều gì, mỉm cười nói với Tôn Minh Dương:

"Lại nói tiếp, người mang tin tức (tín sứ) của Nguyên Thủy Môn giờ này đã đến rồi, cũng không biết Chưởng giáo sư huynh hiện tại đang làm cái gì?"
※※※

Lăng Tiêu Tông Chưởng Giáo Hoài Viễn Chân Nhân giờ phút này đương nhiên là đang ở trên Kim Hồng sơn, chuẩn bị đến Vân Tiêu Điện tiếp kiến Nguyên Thủy Môn tín sứ. Hắn vốn cùng Thuật đường Bồ Tư Ý Bồ lão đầu cùng quay lại, chẳng qua lúc đang trên đường, Đan Đường Vân Nghê trưởng lão chạy tới cùng hắn thương nghị một việc, Hoài Viễn Chân Nhân cùng bà nói chuyện với nhau vài câu, vì nhất thời không nói rõ ràng được, liền dứt khoát mời Vân Nghê trưởng lão cùng hắn đi đến Vân Tiêu Điện.

Việc hai người thương nghị thật ra cũng không phải là bí mật gì ghê gớm lắm. Tứ chính đại hội mười năm một lần, hội tụ tinh anh tuấn kiệt của tứ đại danh môn. Lấy địa vị và uy vọng của "Tứ Chính" tại Hồng Mông tu chân giới, tự nhiên cũng là một trong những việc trọng đại của thiên hạ

Một thịnh sự hiếm có như vậy, ngoài việc Tứ chính thủ lĩnh đức cao vọng trọng thương lượng nghị sự, phái đệ tử tiến vào Vấn Thiên bí cảnh huyền bí thám hiểm, ma luyện, tìm kiếm cơ duyên, đây còn là một lần cơ hội để các đệ tử tinh anh của Tứ chính trao đổi học tập. Cho nên từ rất nhiều năm trước đây, mỗi một lần tứ chính đại hội, ngoại trừ một số hạng mục công việc cốt yếu, để cổ vũ việc các đệ tử giao lưu học hỏi, còn có thể tổ chức một số hoạt động như luận bàn đạo pháp, giao dịch linh tài pháp bảo, trong đó hạng mục được các đệ tử hoan nghênh nhất chính là Tứ chính và Thiên hạ đệ nhất thương hội Thần Tiên hội hợp tác, do Thần Tiên hội ra mặt tổ chức một hội đấu giá quy mô cực kỳ to lớn.

Tại hội đấu giá này, Thần Tiên hội thường xuyên xuất ra một số lượng rất lớn vật trân quý, dù sao đệ tử của thiên hạ tứ chính danh môn cũng tương đương với một nhóm người thuộc tầng cao nhất của Hồng Mông tu chân giới, số người có thân gia giàu có nhiều vô số kể. Trên thực tế lấy kinh nghiệm các năm qua mà nói, xác thực cũng có một ít thiên tài địa bảo được nhiều người tham gia tranh giành, cuối cùng bán ra với cái giá cao ngất ngưỡng khiến người ta tặc lưỡi, nên nhớ rằng một số trân bảo bán ra tại đấu giá hội thậm chí còn khiến Nguyên Đan cảnh nhân vật động tâm thèm thuồng.

Ngoài ra, đệ tử Tứ chính danh trong môn thi thoảng cũng đem ra một ít đồ vật mà mình có để trao đổi, bán hay trao đổi đều được , xem như một cơ hội khó gặp được. Mà để khiến cho một lần cơ hội như vậy thêm phần sắc màu, tứ đại danh môn thường thường cũng sẽ xuất ra một ít một ít đặc sản, bảo vật mà chỉ mình mới có để tiến hành đấu giá.

Lăng Tiêu Tông xưa nay dùng linh đan diệu dược để nổi danh, trong Đan đường có luyện chế vài loại linh đan đẳng cấp cao và quý giá, tiếng tăm vang xa khắp toàn bộ Hồng Mông tu chân giới, cho nên nhiều năm từ trước tới nay mỗi lần Tứ chính đại hội, Lăng Tiêu Tông đều xuất ra một ít Linh Đan hiếm thấy, có đẳng cấp cao để đấu giá.

Vân Nghê trưởng lão chính là người chủ trì Đan đường, lần này đến tìm Hoài Viễn Chân Nhân, nội dung chính là cùng hắn thương nghị lần này tứ chính đại hội Đan đường nên xuất ra linh đan gì, dù sao linh đan đẳng cấp cao vô cùng trân quý, thậm chí đôi khi có thể nói là bảo vật vô giá, lại thêm Lăng Tiêu tông Đan đường xưa nay danh vọng cực lớn, số lượng linh đan trước nay luôn cung không đủ cầu.

Chỉ là linh tài để luyện nên linh đan đẳng cấp cao, đương nhiên cũng đều là thiên tài địa bảo bậc nhất, đại bộ phận tài liệu chính đều là cực kỳ hiếm thấy, hơn nữa luyện đan sư có thể luyện chế linh đan đẳng cấp cao lại càng ít, cho nên linh đan loại này bản thân Lăng Tiêu Tông cũng không bán ra nhiều.

Hoài Viễn Chân Nhân cùng Vân Nghê trưởng lão đi đến Vân Tiêu Điện, suốt dọc đường hai người vẫn luôn thấp giọng thương nghị việc này. Bọn họ nói chuyện ngược lại là không có tránh Bồ lão đầu, chẳng qua Bồ lão đầu rõ ràng không có hứng thú chút nào với việc này, chẳng hề để ý, không có ý muốn xen vào.

Đi đến thềm đá bước lên Vân Tiêu điện, Hoài Viễn Chân Nhân và Vân Nghê trưởng lão vẫn không ngừng nói chuyện. Dường như sắc mặt Hoài Viễn Chân Nhân có chút ngưng trọng, chắp tay đi tới, khé chau mày nói với Vân Nghê trưởng lão: "... Vẫn còn có chút không ổn, 'Thái Ất Huyền Dương đan' quá mức trân quý, không nên xuất ra. Hơn nữa tài liệu chính của linh đan này chính là 'Huyền Dương Hỏa Long' nhiều năm không thấy, muốn tìm được một phần Huyền Dương Long Can, sợ là rất khó."

Vân Nghê nhẹ gật đầu, nói: "Đúng vậy, ta cũng là ý tứ này. Chẳng qua trong mười một loại lục phẩm linh đan, ba loại thất phẩm linh đan của bổn môn, chỉ có ba loại linh đan là không lo lắng gì về nguyên liệu, hơn nữa trong đó còn có một loại đan phương cần dùng đến một loại tài liệu phụ trợ cấp thấp vô cùng hiếm có, cho nên số lượng thành đan cũng chưa đủ." Nói đến đây, đôi mắt mỹ diệu trên gương mặt xinh đẹp không thấy một chút dấu vết của thời gian của Vân Nghê trưởng lão chuyển động, nhìn Hoài Viễn Chân Nhân, thanh âm thả hạ thấp thêm vài phần, nghe như mang thêm vài phần dịu dàng ngày thường ít thấy.

"Sư huynh, hay là chúng ta giảm số lượng linh đan đem tới Tứ chính đại hội đi mấy phần, vậy được chứ?"

Hoài Viễn Chân Nhân ngơ ngác một chút, quay về nhìn bà một cái, còn chưa nói gì, nhưng Bồ lão đầu bên cạnh bỗng nhiên bật cười một tiếng. Hai người kia đồng thời quay đầu nhìn lại, Vân Nghê hừ một tiếng, không nói gì, Hoài Viễn Chân Nhân thì là trừng mắt nhìn Bồ lão đầu, nói: "Đang yên đang lành, ngươi lại cười cái gì thế?"

Bồ lão đầu nhìn Hoài Viễn Chân Nhân, lại nhìn Vân Nghê trưởng lão, nhưng chỉ cười mà không nói, chẳng qua sắc mặt vẫn thản nhiên, lặng lẽ đi xa vài bước về phía bên cạnh.

Hoài Viễn Chân Nhân chẳng muốn so đo với lão già này, lắc đầu giơ tay ra hiệu mời Vân Nghê trưởng lão đi vào Vân Tiêu Điện, đồng thời trầm ngâm một lát, sau đó nói với bà: "Tứ chính đại hội dù sao cũng không phải là việc thường, nếu là ba môn phái khác không giảm bảo vật mà chúng ta lại tùy tiện giảm bớt linh đan cao cấp, sợ là sẽ đưa tới lời ong tiếng ve. Dù sao Tứ chính đại hội hưng thịnh thì là tốt nhất đối với bốn phái chúng ta. Như vậy đi, ngươi chuẩn bị trước ít nhất bốn loại linh đan cao cấp, trong đó có ít nhất một loại thất phẩm linh đan làm dự bị, đến lúc đó chúng ta nhìn tình huống rồi hãy quyết định, ngươi cảm thấy thế nào?"

Vân Nghê trầm mặc một hồi, theo hắn đi vào Vân Tiêu Điện, nhíu mày một hồi tựa như đang suy nghĩ. Lát sau bà mới chậm rãi gật đầu, nói: "Vậy xin nghe theo lời sư huynh."

Hoài Viễn Chân Nhân gật đầu nở nụ cười, dường như mang thêm vài phần vui mừng, vuốt râu nói: "Có những lời này của sư muội, ta rất an tâm."

Vân Nghê lông mày khẽ nhíu, trên mặt hình như có một tia thần sắc tinh tế dị dạng không thể dò được lướt qua, chẳng qua vừa vặn lúc này ở trong Vân Tiêu điện đã có một đám người sớm đã chờ đợi bên trong, giờ phút này chứng kiến ba người Hoài Viễn Chân Nhân đi tới, đều nhao nhao đứng lên, cúi người chào hỏi.

"Nguyên Thủy Môn đệ tử Tống Phi, Ngũ Thành, Tống Văn, Tống Vũ bái kiến Hoài Viễn Chân Nhân."

Hoài Viễn Chân Nhân cười cười, bước tới, nói vang: "Không cần đa lễ, chư vị sư điệt từ nơi xa đến, đã khổ cực rồi, mời ngồi."

Hắn ngồi xuống chỗ vị trí chủ tọa, bên cạnh phía dưới là Vân Nghê trưởng lão và Bồ lão đầu. Sau mấy câu chào hỏi ban đầu, vốn nên khách sáo hàn huyên, ân cần thăm hỏi tình huống của các đồng bối với chưởng giáo chân nhân…, thế nhưng mà ba vị đại chân nhân Lăng Tiêu tông vừa mới ngồi xuống, thời điểm ngẩng đầu lên nhìn kỹ lại, bỗng nhiên đều là khẽ giật mình.

Chỉ thấy một hàng bốn đệ tử Nguyên Thủy Môn này, có ba người tình huống có chút không thỏa đáng. Tuy rằng nhìn lướt sơ qua cũng không có quá nhiều điểm khác thường, nhưng Hoài Viễn Chân Nhân, Vân Nghê và Bồ lão đầu ba người có thân phận như thế nào chứ, nhãn lực sắc bén thuộc cỡ gì, chỉ liếc qua liền nhìn ra vài phần không đúng.

Ngoại trừ Nguyên Thủy Môn đệ tử Ngũ Thành, ba người Tống Phi, Tống Văn, Tống Vũ khí tức đều có chút bất ổn. Đối với những đệ tử xuất thân từ danh môn đại phái như Nguyên Thủy Môn, tuyệt đối không có khả năng do việc tu hành xảy ra vấn đề, hơn phân nửa là do mấy ngày gần đây gặp phải thương thế gì đó, rồi dùng linh dược linh đan bất phàm gì đấy áp chế thương thế xuống, cho nên nhìn lại so với người bình thường cũng không quá khác biệt.

Nhất là người cầm đầu Tống Phi, sắc mặt ẩn hiện tái nhợt, hô hấp có chút dồn dập, thoạt nhìn càng có chút khác thường.

Hoài Viễn Chân Nhân và Vân Nghê trưởng lão đối mắt nhìn nhau, đều chứng kiến trong mắt đối phương có vài phần kinh ngạc. Điều làm họ kinh ngạc chính là, thân là đệ tử của một trong tứ chính danh môn như Nguyên Thủy Môn, làm sao lại có bộ dáng giống như đoạn đường đi đến Lăng Tiêu tông đã gặp phải quả đắng gì đấy. Chẳng qua đám người Tống Phi sắc mặt vẫn kính cẩn, cũng không có nói đến chuyện khác, Hoài Viễn Chân Nhân và Vân Nghê trưởng lão đều là cao nhân có hàm dưỡng, tự nhiên cũng không đi hỏi nhiều làm gì.

Lập tức, hai vị chân nhân liền coi như không thấy gì. Dù sao nếu như người của Nguyên Thủy Môn không nói, nhất định là vì bọn hắn có lý do riêng. Chẳng qua khi bọn hắn bên này vừa định mở miệng nói gì đó, bỗng nhiên có thanh âm mang hơi hướng kinh ngạc từ bên cạnh bọn họ truyền tới.

"Ủa, mấy vị sư điệt, các ngươi bị thương lúc nào thế?"

Mọi người đều giật mình, chuyển mắt nhìn, chỉ thấy phía dưới Hoài Viễn Chân Nhân và Vân Nghê trưởng lão dưới tay, thuật đường Bồ Tư Ý Bồ trưởng lão ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc, trên mặt mang thêm vài phần quan tâm, nhìn mấy người Tống Phi. Tống Phi và Ngũ Thành đều là khẽ giật mình, xem ra giống như đều không nghĩ tới vị Bồ trưởng lão này lại có ánh mắt lợi hại như thế, trong lúc nhất thời có chút bất ngờ, sau một lúc lâu, vẫn là Ngũ Thành cười khan một tiếng, cũng không dám nói bậy trước mặt mấy vị đại chân nhân, chỉ đành nhẹ gật đầu.

"Ba~!"

Một tiếng vang lớn, thì ra là tiếng đập bàn của Bồ lão đầu. Bồ lão đầu vẻ mặt giận dữ, tóc trắng nhẹ bay, một thân chính khí lẫm nhiên, làm cho mấy đệ tử Nguyên Thủy Môn kinh ngạc mà sinh ra ý kính ngưỡng, khiến Lăng Tiêu tông Hoài Viễn chân nhân và Vân Nghê trưởng lão kinh ngạc ghé mắt. Chỉ nghe hắn giận dữ, nghiêm mặt nói:

"Lẽ nào lại như vậy! Là kẻ nào dám lớn mật như thế, dám đả thương mấy vị sư điệt, có còn coi tứ chính chung ta ra gì không hả?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.