Lục Tiên

Quyển 2 - Chương 228: Huyết hạt



Trong nháy mắt, gần như tất cả yêu thú đều không hẹn mà cùng chuyển mắt về gốc Thiên nhân chu quả hoàn toàn nguyên vẹn ở nơi chiến trường trung tâm khốc liệt, phía trên chùm trái đỏ au kia, múi quả màu tím thứ ba chậm rãi hé ra.

Hương thơm lạ lùng trong không khí đậm đặc như thiêu như đốt, mỗi lần hô hấp điều khiến huyết dịch cả người cuộn trào mãnh liệt, đó không phải như kiểu hương thơm linh dược bình thường, mà giống như khơi gợi nơi sâu thẳm nhất trong mỗi cá thể ở sơn động này điên cuồng gào thét.

Múi quả rũ xuống...

Thật sự đỏ tươi như máu.

Trong chớp mắt, tất cả yêu thú ngửa mặt lên trời hú dài, cả hang núi đồng thời rung động, tình hình trở nên vô cùng hỗn loạn, mỗi con yêu thú đều điên cuồng xông lên phía trước, không quản bất cứ thứ gì cản đường cho dù đó là thân thể những yêu thú khác, đều cuồng loạn tấn công.

Giờ khắc này, không còn đơn giản là vây công nữa, khắp nơi đều là răng nanh sừng nhọn, hòa với tiếng gào rú điếc tai tạo nên một mớ máu thịt hỗn độn tung tóe, vô cùng tanh tửi, khiến cho Thẩm Thạch cùng Chung Thanh Trúc nấp ở một bên cảm thấy rùng mình ớn lạnh. Thẩm Thạch xem ra còn chút trấn định, nhưng Chung Thanh Trúc thì sắc mặt đã nhợt nhạt lắm rồi.

Mà bên trong chiến trường kia, nơi lũ yêu thú tất cả đều trở nên điên cuồng, cùng nhắm chung mục tiêu là Thiết dực hắc hạt và gốc Thiên nhân chu quả mà cắm đầu đánh tới, nhưng con hắc hạt vẫn một mực trông coi gốc Thiên nhân chu quả, không có ý định rút lui, một mình chống lại bầy yêu thú như sóng trào đẩy tới. Hơn nữa, trước đấy nó đã tự hủy Yêu Đan, thương tổn không nhẹ, lúc này nó đã có dấu hiệu xuống sức, có lẽ sắp chống đỡ không nổi.

Xung quanh tràn ngập thanh âm gào rú, hàng tá những cặp mắt đỏ rực, dốc sức liều mạng hướng về gốc linh dược sắp hoàn thiện kia, ùn ùn lao tới.

Thiết dực hắc hạt vừa mới dùng cái càng cực lớn đánh bay một yêu thú tấn công từ phía bên hông, thì chính diện bỗng lóe lên, Thanh Lôi sư vương gầm thét vọt đến trước mặt, nhắm chuẩn sơ hở một trảo chụp đúng vào gốc chiếc càng, một tiếng kinh tâm động phách giòn vang, Thanh Lôi sư vương trực tiếp bẻ gãy chiếc càng to lớn ấy.

Nếu là bình thường, Thiết dực hắc hạt tuyệt không sợ Thanh Lôi sư vương kém nó hẳn một bậc, nhưng nó đang bị trọng thương, lại có vô số yêu thú vây công đã lâu, tình trạng nó hiện giờ giống như đèn sắp cạn dầu, kiệt sức bấn loạn, không thể tránh né một kích trầm trọng kia.

Chiếc càng gãy đoạn, Thiết dực hắc hạt đau tận xương cốt, rít lên một tiếng vô cùng đáng sợ, cơn đau ấy lúc này như kích phát tất cả sức lực còn lại trong thân thể, chỉ thấy cơ thể nó lướt tới, quét một cú đánh bay ba con yêu thú gần nhất ra ngoài, truyền đến từng đợt âm thanh của xương cốt vỡ vụn.

Trong số yêu thú, Thanh Lôi sư vương chính là tứ phẩm yêu thú cường đại nhất cũng như có linh tính cao nhất, mặc dù thèm nhỏ dãi gốc chu quả, nhưng giờ phút này nhìn cảnh tượng Thiết dực hắc hạt liều mạng chống trả cũng phải nhảy lui ra sau một cái, né tránh được một kích dốc toàn lực kia của Hắc hạt.

Bị Thiết dực hắc hạt quét một kích như vậy, yêu thú vây công xung quanh đều không tự chủ được lui lại mấy bước, nhưng tiếng gầm gừ trong miệng càng thêm hung hãn vang dội, ai cũng nhìn ra được, ngũ phẩm yêu thú đang hấp hối, kế tiếp đây, chính là thời khắc mấu chốt quyết định số phận của gốc chu quả kia.

Trong một sát na, như điện giật lửa chớp, phảng phất như chưa đến một nhịp thở, một lời nói ra, con Thiết dực hắc hạt trọng thương như sắp chết kia, sau cú quét dồn hết sức bình sinh bức lui tạm thời đám yêu thú, quay đầu chuyển người lại, đôi mắt vô hồn băng lãnh kia từ sâu bên trong bốc lên một tia tuyệt vọng, còn mang một chút điên cuồng.

"Ngang"

Tiếng kêu thê lương nghe thật chói tai, vang vọng khắp huyệt động, lúc này con yêu thú cấp năm đột nhiên hướng về gốc Thiên nhân chu quả. Xa xa, Thẩm Thạch cùng Chung Thanh Trúc chấn động, mà ở phía này, tất cả yêu thú cùng gào lên, trong nháy mắt không biết có bao nhiêu thân ảnh nhào tới.

Nhưng tất cả đều chậm hơn Thiết dực hắc hạt.

Ngũ phẩm yêu thú đang hấp hối, một cắn xén trọn nửa phần trên gốc linh thảo, bao gồm Thiên nhân chu quả hấp dẫn kia, đem tất cả nuốt vào bụng.

※※※

Thẩm Thạch há hốc mồm, ngạc nhiên trước tình huống vô cùng bất ngờ xảy ra, trơ mắt nhìn gốc Thiên nhân chu quả lục phẩm giá trị liên thành bị Thiết dực hắc hạt nuốt trọn, nhưng hoàn toàn thúc thủ vô sách, nội tâm hắn vô cùng ảo não, cùng lúc đó, hắn cảm thấy thân ảnh nãy giờ dán sát vào người mình đứng bên thạch bích cũng run lên mạnh mẽ.

Loại tâm tình này, không ai tránh được a.

Hơn nữa, không chỉ có hai người họ ngạc nhiên, giờ phút này vô số yêu thú vây quanh Thiết dực hắc hạt, sau khoảnh khắc trợn mắt há mồm, lập tức như bạo nộ. Mùi thơm lạ lùng kia vẫn đang sôi sục như lửa, kích thích thần kinh của từng con yêu thú, mắt chúng hiện giờ đều là một mảng huyết hồng, sau đó, chúng không quản gì một lần nữa nhào tới Thiết dực hắc hạt.

Không ăn được quả, thì xé xác nó ra.

Thế giới yêu thú, thực sự tàn khốc vô tình!

Trong nháy mắt, giữa tiếng gào thét, ba bốn con yêu thú bám lên người Hắc hạt, cùng với nanh nhọn sắc bén, máu tươi văng tung tóe, từng khối từng khối huyết nhục rớt xuống, một hồi cảnh tượng đáng sợ sắp sửa diễn ra.

Nhưng đúng lúc này, từ bên trong cơ thể đang lịm dần của Thiết dực hắc hạt, bỗng có một đạo ánh sáng phát ra, khác với cột sáng từ trên trời chiếu xuống lúc ban nãy, nó mang theo một chút sắc đỏ, quét qua thân hình con Hắc hạt.

"Tạch tạch tạch két..."

Một tràng âm thanh quái dị, giống như tiếng vỏ cứng va chạm, như xương cốt tái sinh, vang vọng trong sơn động cổ xưa, khiến cho lũ yêu thú xung quanh bất giác an tĩnh lại chút ít.

Thiết dực hắc hạt chậm rãi ngẩng đầu lên.

Thẩm Thạch bên này nín thở, từ xa, hắn trông thấy phần giáp còn lại trên người con Hắc hạt chậm rãi run lên, sau đó từ từ biến thành màu sắc khác.

Đỏ tươi như máu, rực rỡ diễm lệ.

Toàn bộ con Yêu hạt to lớn, vốn thân hình một màu đen trũi, vậy mà thời điểm này hoàn toàn biến đổi quỉ dị, từ trên người nó, không ngừng tỏa ra khí tức khác biệt so với trước, đó là mùi của Thiên nhân chu quả, khí tức làm cho người hít phải cảm thấy áp lực trầm trọng. Cách thật xa, vậy mà Thẩm Thạch vẫn cảm giác ngực mình có chút khó chịu đến nỗi không thể hô hấp.

Trong đầu hắn xẹt qua một ý nghĩ, khiến hắn sởn hết gai ốc, hắn thấp giọng nói:

"Đây là... Chẳng lẽ Thiết dực hắc hạt thăng cấp sao?"

Truyền thuyết, Hồng Mông giới từ xa xưa vốn đã có rất nhiều yêu thú, chia làm thất đại phẩm giai, cảnh giới cao nhất là thất phẩm dị chủng yêu thú sống từ thời Hồng hoang xa xưa, thật là không kém hơn Thần Long thượng cổ thần thú bao nhiêu, từ trước đến nay chỉ tồn tại trong truyền thuyết, hơn nữa chỉ có vài loại ít ỏi mà thôi.

Cho nên lục giai yêu thú kỳ thực là yêu thú mạnh nhất mà con người biết đến. Ở cấp độ này, thực lực có thể nói cường đại vô bì, không thể tưởng tượng, nhân loại tu sĩ bình thường căn bản không có khả năng chống cự, chỉ có đạo pháp thông thiên của Nguyên Đan cảnh đại chân nhân mượn nhờ pháp bảo thần diệu, mới có thể miễn cưỡng đối đầu.

Mà yêu thú khủng bố như thế, từ thời Nhân tộc thống trị Hồng Mông giới trở về sau, cũng đã sớm không thấy xuất hiện.

Nhưng hiện tại, dấu hiệu chuyển biến trên thân thể Yêu hạt, rõ ràng giống với cường đại yêu thú biến dị trong truyền thuyết, thậm chí là đột phá huyết mạch cực hạn tiến tới nghịch thiên tấn giai. Truy cứu căn nguyên, hiển nhiên là do gốc tuyệt thế linh dược Thiên nhân chu quả tạo nên.

Tình huống như vậy, ngàn năm khó gặp, vạn năm khó gặp, nhưng giờ phút này đang diễn ra trong sơn động một cách rất chân thật. Có lẽ bởi vì dược lực của gốc Chu quả quá mạnh mẽ, hoặc là đạo hạnh của Yêu hạt sớm đã đạt tới giới hạn cao nhất, hai thứ kết hợp tạo nên tình huống nghịch thiên này, nhưng nói thế nào, thì chuyện này hết thảy đang diễn ra trước mặt tất cả các yêu thú.

Một con lục giai Thiết dực hắc hạt... Không, bây giờ nên gọi là Thiết dực huyết hạt mới đúng, sắp trọng sinh ngay tại sơn động này, sức mạnh cường đại, đủ để nghiền nát tất cả.

Đến lúc đó, kết cục của tất cả lũ ruồi nhặng xung quanh chỉ có một.

Đương nhiên, kể cả hai con người đang ẩn nấp phía kia.

※※※

Trong bóng tối, tay chân Chung Thanh Trúc lạnh như băng, dù khoảng cách xa như vậy, nàng vẫn cảm nhận được khí thế của Thiết dực huyết hạt đè chặt lấy nàng, phảng phất như một loại độc trùng len lỏi gặm nhấm sự tự tin trong lòng nàng.

Có mặt tại đây, thật sự là sai lầm sao?

Đối mặt với lục phẩm yêu thú Thiết dực huyết hạt vô cùng cường đại, lũ yêu thú tứ phẩm ngũ phẩm còn bị trấn áp, sợ hãi run rẩy, huống chi là một cô gái yếu đuối như nàng? Chung Thanh Trúc cảm thấy phía trước mờ mịt, trong đầu chợt nghĩ về cuộc đời của mình.

Nhân sinh ngắn ngủi, vội vàng xen lẫn những ký ức u ám.

Là vì phần ký ức thống khổ so với khoái hoạt quả thực khác biệt, cho nên mọi thứ ảm đạm như vậy, thế nhưng trong đó vẫn còn lóe ra một chút hào quang, ở nơi ánh sáng nhàn nhạt đó, nàng thoáng thấy hình bóng nam tử bên cạnh.

Hành trình đã qua cực kỳ vất vả, vì mình, vì mẫu thân, vì nấc thang danh vọng, một ngày kia, có thể đứng trên bục cao nhất quang mang chói lọi.

Nàng vì mộng tưởng này mà trả giá, ai biết đây?

Hay chỉ có trong mộng tưởng, nàng mới cảm thấy ấm áp? Nàng quay đầu, đôi mắt mờ đi vì ngấn lệ, nàng bỗng nhiên nghĩ tới mảng ấp ấp kia.

Vì vậy, nàng đưa tay, nhẹ nhàng nắm bàn tay của hắn.

Trước khi chết, thì ra vẫn còn chút ấm áp làm bạn.

Hai mắt nàng nhắm lại, dựa vào thạch bích, có lẽ nàng đã bỏ cuộc, yên tĩnh mà chờ đợi. Chỉ là đúng lúc này, nàng cảm giác được bàn tay mình đang nắm kia, đột nhiên xiết chặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.