Lục Tiên

Quyển 2 - Chương 23: Tự tỉnh​



Đêm xuống.

Đỉnh trường thành như hướng thẳng trời cao, đứng ở đầu tường thành cao trăm trượng nhìn xuống, nhà cửa lầu các bên trong tường thành đều giống như con sâu cái kiến, dưới ánh trăng sao, mọi thứ tựa như đang trong tiên cảnh. Gió lớn từ bờ biển thổi qua làm cho người ta ngỡ như ở trên chín tầng mây, bềnh bồng như tiên nhân, cũng có khi lại cảm giác mình như sắp thành cát bụi bị gió thổi bay khỏi tường thành rộng lớn này mà rơi xuống phải tan xương nát thịt.

Vầng Minh Nguyệt trên cao soi sáng màn đêm, từ trên đỉnh nhìn lên so với mọi ngày còn lớn hơn gấp mười lần, như một quả cầu ánh sáng lớn mà chỉ cầnđưa tay ra là có thể chạm tới.

Trăng chiếu bóng người, người trong trăng.

Giật mình nhìn lại, bên trong Thiên Hồng thành tuy rằng vào ban đêm, bóng tối bao phủ nhưng nhà nhà chìm trong ánh đèn, ánh sáng lan tỏa, trong mắt chỉ thấy quầng sáng vô biên, sáng lạn vô cùng, phồn hoa không thua gì ban ngày, cả tòa thành to lớn này dường như không hề ngủ.

Một tiếng thở dài vang lên bên tai Thẩm Thạch, thanh âm của Đỗ Thiết kiếm nhàn nhạt truyền tới:

“Phía trên là “Trường Thành Lãm Nguyệt”, phía dưới là “Bất Dạ Chi Thành”, đều là một trong Thiên Hồng Thập Cảnh”

Thẩm Thạch khẽ gật đầu, không kìm lòng được mà bật lên tiếng tán thưởng. Hắn và Đỗ Thiết Kiếm lúc này đã đi tới phía trên đỉnh của trăm trượng tường thành, được thưởng lãm một lần Thiên Hồng kỳ cảnh, có thể nói là mở rộng tầm mắt.

Lúc chạng vạng tối,Đỗ Thiết Kiếm đã đi tới hẻm nhỏ kia mua một vò rượu Trúc Diệp Thanh, rồi nhìn sắc trời, hai người đều muốn nghỉ lại Thiên Hồng Thành một đêm. Ngày mai là có thể dùng Truyền Tống trận quay về Hải Lưu Thành rồi, vì thế Đỗ Thiết Kiếm liền dẫn Thẩm Thạch lên cái tường thành cao trăm trượng này.

Dù lúc này đêm đã muộn nhưngkhác với sự tưởng tượng của Thẩm Thạch, ở tường caophía trên tường thành lại vẫnnhìn thấy không ít người, đương nhiên vì tường thành rất lớn, những người đó đứng tách nhau một khoảng rất xa. Họ thường thường cũng giống như Đỗ Thiết Kiếm, đứng ngồi tùy ý, hoặc tựa lưng vào lan can thạch bích, hoặc nhìn vầng Minh Nguyệt trên cao, cũng có người ngưng mắt nhìn những ngọn đèn dầu trong thành, thậm chí có người đơn giản là cuộn mình chìm vào giấc ngủ tại một nơi vắng vẻ.

Có lẽ họ cũng có những cảnh ngộ và tâm tình của riêng mình.

Đỗ Thiết Kiếm ngồi trên mặt đất, lưng tựa vào tường đá, ngẩng mặt nhìn trăng sáng, ném hồ lô lên rồi tiếp lấy, cười ha hả, uống một ngụm rượu lớn rồi khép hờ hai mắt, một lúc lâusau lắc đầu rồi thở dài nói: “Rượu ngon”

Sau đó hắn liếc nhìn Thẩm Thạch nói: “Ngươi có muốn thử không?”

Thẩm Thạch do dự một chút, trong lòng không khỏi nhớ tới lúc cùng lão Bạch Hầu uống rượu, tâm tình có chút buồn bã, nhưng cũng gật nhẹ đầu nói: “Muốn”

Bóng xanh lóe lên, hồ lô rượu được ném tới, Thẩm Thạch vươn tay bắt lấyrồi đưa lên miệng uống một ngụm, mùi rượu trong lành từ đầu lưỡi xẹt qua rơi thẳng xuống yết hầu, bên trong ấm áp lại ẩn chứa một chút mát lạnh làm cho lòng người khẽ run lên, hương vị của nó ngon khó mà tả nổi.

Thẩm Thạch đi tới bên cạnh Đỗ Thiết Kiếm đem hồ lô trả cho hắn rồi cười nói: “Rượu này thật sựlà rất ngon”.

Đỗ Thiết Kiếm cười hặc hặc, dường như thấyThẩm Thạch cũng thích uống rượulàm cho hắn có chút cao hứng, dùng sức vỗ vai Thẩm Thạch cười nói: “Không sai, rượu mà ta đã nhìn trúng đương nhiên là không tệ. Đáng tiếc là trên đời chỉ có Thiên Hồng thành mới có loại rượu này, ngày mai chúng ta về núi sẽ không được uống một đoạn thời gian rồi.”

Nói xong liền khẽ lắc đầu, xem ra có vài phần tiếc nuối.

Bên cạnh hai người bọn họ, chuôi cự kiếm màu đen tùy tiện dựa vào lan can, mà Tiểu Hắc Trư lại đang ở cạnh nó từ lúc nào. Tiểu Hắc nhìn thanh kiếm từ trên xuống dưới, có lúc còn duỗi chân heo ra thử thăm dò , chạm chạm, sờ sờ trên thân kiếm, dường như nó có một chút hứng thú với thanh cự kiếm màu đen này.

Đỗ Thiết Kiếm lại uống một ngụm rượu, trong ánh mắt chất chứa hàm ý sâu sa tựa như có điều suy nghĩ, bỗng nhiên hắn mở miệng hỏi: “Thẩm sư đệ, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?”

“Mười chín” – Thẩm Thạch nói

Đỗ Thiết Kiếm gật gật đầu, tựa như tính toán một lúc rồi nói tiếp: “A…, cũng không chênh lệch nhiềulắm, ba năm trước đây khi đệ … tại thời điểm mất tích,hẳn là năm cuối cùng trên Thanh Ngư Đảo, cảnh giới khi đó của ngươi là gì?”

Thẩm Thạch cười khổ, muốn nói lại thôi cuối cùng vẫn bình tĩnh đáp: “ Cũng giống như hiện tại.”

Đỗ Thiết Kiếm như có vài phần ngoài ý muốn quay đầu nhìn hắn, im lặng trong chốc lát rồi khoát tay một cái nói: “Những sự tình đó sau này hãy nói, bất quá cảnh giới của ngươi thật sự thấp, sau khi về núi phải thật sự chăm chỉ tu luyện mới được”. Nói tới đây hắn như chợt nhớ ra việc gì đó dừng một thoáng sau đó thản nhiên tiếp tục: “Mấy năm nay trong hàng ngũ thế hệ trẻ nghe nói xuất hiện một vài nhân vật lợi hại, rất được trưởng lão trong môn phái coi trọng, tính theo tuổi đời thì dường như đều cùng lúc bái sơn với ngươi.”

Thẩm Thạch trong lòng siết chặt, giương mắt nhìn Đỗ Thiết Kiếm, nhận ra rằng vị Đại Sư Huynh này lại ngửa mặt uống rượu không có tiếp tục nhiều lời về chuyện trên. Mặc dù trong lòng đã có suy đoán, nhưng ngay cả Đỗ Thiết Kiếm cũng nói vậy thì những thiếu niên thiên tài ở cùng hắn trên đảo Thanh Ngư đều đã tiến bộ thần tốc rồi.

Trong lòng hắn không khỏi có một chút lo lắng, thêm một chút trầm trọng, một lúc sau, nghe thấy Đỗ Thiết Kiếm mở miệng kêu hắn một tiếng, Thẩm Thạch từ trong suy nghĩ miên man bừng tỉnh, đáp lời:” Chuyện gì vậy, sư huynh?”

Đỗ Thiết Kiếm ngưng mắt nhìn hắn một lát, không biết có phải là ảo giác của Thẩm Thạch hay là do ánh sáng của vầng Minh Nguyệt trên bầu trờilàm chói mắt mà trong một chốc, ánh mắt của Đỗ Thiết Kiếm lóe sáng tựa như có thể đâm thấu đáy lòng của hắn, nhưng tia sáng đó tản đi rất nhanh, giống như chưa bao giờ xuất hiện qua, sau đó chỉ nghe Đỗ Thiết Kiếm bình thản hỏi:

“ Thẩm sư đệ, ngươi có sợ chết không?”

Thẩm Thạch khẽ giật mình, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng với câu hỏi không đầu không đuôi này, kinh ngạc nhìn về phía Đỗ Thiết Kiếm,mà Đỗ Thiết Kiếmdường như cũng không cần hắn trả lời, cười cười, uống một ngụm rượu, rồi nói:

“Thời khắc sinh tử, đều rất khủng bố, vật có linh trí đều sẽ cảm thấy sợ hãi, điều này chẳng có gì là kỳ lạ. Nhưng chúng ta là những người tu đạo, ngoại trừ thiên phú, căn cốt, linh tài tu luyện thì tâm tính cũng không thể thiếu. Kẻ khiếp nhược dù có thiên tư tuyệt thế, Linh Tinh vạn hộc cũng sẽ chẳng thể nào tiến xa được.”

Thẩm Thạch ngước mắt nhìn hắn, trầm mặc thật lâu sau đó nói khẽ: “Sư huynh đang nói ta ư?”

Đỗ Thiết Kiếm ngửa đầu nhìn trời thản nhiên đáp: “Tám ngày nay ta đi cùng ngươi, chuyện phiếm cũng nhiều, mặc dù ta không thể kết luận thiên tư của ngươi như thế nào nhưng chỉ cần nhìn ngươi tuổi còn trẻ mà đã đọc nhiều sách vở kiến thức uyên bác, phi phàm, đặc biệt đối với việc nhận biết Linh Tài cònkhiến cho ta thấy mặc cảm. Thiên phú như vậy thực sự hiếm thấy, nếu có thể tu dưỡng tâm chí thì tiền đồ sau này sẽ càng thêm rộng mở.”

Thẩm Thạch chậm rãi cúi đầu, không nói gì nữa, Đỗ Thiết Kiếm nhìn hắn một cái, cười nhạt, nhắm hai mắt lại. Không lâu sau, một tràng tiếng ngáy vang lên chứng tỏ hắn đã chìm vào giắc ngủ.

Tiểu Hắc Trư quay đầu nhìn về phía tên gia hỏa đã ngủ còn ngáy to có chút bất mãn, trừng mắt với Đỗ Thiết Kiếm, bất quá xem ra nó tựa hồ càng ngày càng thích thanh cự kiếm màu đen kia rồi cho nên cũng chẳng nguyện ý rời đi, lại tiếp tục rúc vào bên cạnh cự kiếm.

Thẩm Thạch trầm tư tĩnh tọa, một lúc lâu sau cũng không thể nào ngủ được, sau cùng đành đứng dậy chậm rãi đi tới bên canh tường thành cao lớn. Tựa vào lan can nhìn về phía xa, chỉ thấy trong màn đêm, ánh trăng sáng tỏ khắp nhân gian, dường như nhuộm mặt biển mênh mông kia thành một màu bạc trắng.

Ta sợ chết sao…ta…khiếp nhược sao…

Thẩm Thạch yên tĩnh hồi tưởng lại, chắc chắn là sau khi Thiên Kiếm cung nhận được thông báo của Nam Cung Oánh liền truyền về cho Lăng Tiêu Tông, Đỗ sư huynh lập tức chạy tới. Mà trước đó mình và vị đại sư huynh tính tình cuồng dã này chưa từng gặp nhau, cho nên ấn tượng của hắn về mình nhất định là trong mấy ngày này, có lẽ là bắt đầu từ tràng cảnh của mình ở Đoạn Nguyệt Thành.

Lúc đó mình bị ba người của Huyền Kiếm Môn và Nam Cung Oánh vây quanh, bộ dạng thật sự có chút mềm yếu sao…

Bàn tay Thẩm Thạch đặt nhẹ trên gạch đá cứng rắn mà thô ráp, ánh mắt bình tĩnh thanh tịnh mà sáng ngời, yên tĩnh hồi tưởngđể tự xét lại mình.

Từ lúc chạy trốn khỏi nhà năm mười hai tuổi, cùng phụ thân nhiều năm không gặp, một mình tu luyện trênThanh Ngư đảo, hắn tự nhận là vẫn luôn kiên định, cố gắng, cho dù trong khoảng thời gian ngoài ý muốn đi tới Yêu Giới ba năm, hắn cẩn thận từng li từng tí, kiên nhẫn sinh tồn, đối mặt với các loại nội đấu chém giết tàn khốc, giãy giụa trước sống chết, vô luận lão Bạch Hầu hay Thạch Trư thậm chí cả các Yêu Tốc khác đều chưa bao giờ dám nói rằng hắn tham sống sợ chết cả.

Thế nhưng vì sao Đại Sư Huynh lại nói như vậy…

Hay là, do bản thân mình đã thay đổi từ lúc nào không hay…

Ánh mắt hắn từ từ trở nên ảm đạm, như là đang nghĩ tới điều gì, bàn tay không tự chủ được nhẹ nhàng nắm chặt lại, có lẽ … có lẽ là vì lão Bạch Hầu và Thạch Trư chăng?

Chẳng lẽ sau khi nhìn thấy cái chết của hai người bọn họ, mình đã trở nên mềm yếu nhưng ngay đến bản thân mình cũng không phát hiện ra sao?

Thẩm Thạch đứng trong yên lặng, ở trên trăm trượng tường thành, đón ngọn gió lạnh thấu xương từ Nội Hải thổi tới, một mực yên lặng trầm tư.

Ánh trăng như nước, phủ lên người không ngủ, bóng người cô độc,như ở giữa mặt trăng.

※※※

Hôm sau.

Thần Quang chiếu xuống, hắc ám thối lui, một ngày mới đã bắt đầu.

Đỗ Thiết Kiếm ngáp 1 cái, ung dung tỉnh lại, đứng lên vặn eo bẻ cổ, lập tức nhìn thấy Thẩm Thạch đứng trước lan can Thạch Bích, nhìn về phương xa, không hề nhúc nhích.

Vài giọt sương sớm làm ướt cả vạt áo của hắn.

Đỗ Thiết Kiếm thâm ý nhìn hắn một cái, cũng chẳng nói gì, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cái con Tiểu Hắc Trư kia chẳng biết từ lúc nào lại đang nằm ôm thanh cự kiếm của mình ngáy o..o…, khóe miệng còn chảy ra một tia nước miếng óng ánh, rớt xuống vỏ thanh Hắc Kiếm.

Đỗ Thiết Kiếm lập tức ngơ ngác, dù với tâm tính của hắn cũng có cảm giác không biết phải nói gì trước một màn này. Đúng lúc này, sau lưng hắn vàng lên tiếng bước chân, Thẩm Thạch đã đi tới.

Đỗ Thiết Kiếm quay đầu mở nụ cười nói: “Con heo nhỏ này của ngươi thật là thú vị,lúc bình thường đại kiếm của ta cũng tỏa ra chút sát khí, yêu thú bình thường đều không dám tiến tới gần, không ngờ nó một chút cũng không có để ý tới.”

Thẩm Thạch cười gật gật đầu, đá Tiểu Hắc một cước, đánh thức nó dậy rồimang theo con heo nhỏ còn chưa tỉnh ngủ này đi thẳng về phía trước, hôm nay là ngày trở về sơn môn rồi.

Chẳng qua là khi đi đến trăm nghìn bậc thềm đá dốc đứng cao ngất từ mặt đất ngả vào tường thành, Thẩm Thạch bỗng nhiên hỏi: “Đỗ sư huynh, ngươi nói xem thềm đá này có giống Bái Tiên Nham của Lăng Tiêu Tông chúng ta không?”

Đỗ Thiết Kiếm nhìn thoáng qua bật cười:”Ngươi nói đúng, thật là có điểm giống, bất qua quy mô khí thế so với của chúng ta còn lớn hơn”

Thẩm Thạch mỉm cười, biết Đỗ Thiết Kiếm nói sự thật, thềm đá của trường thành này dốc đứng cao ngất, người bình thường hầu như không có cách nào leo lên, có thể lên tới đỉnh trường thành đều là tu sĩ có một thân đạo hạnh.

Hắn bước xuống bậc thềm từng bước một, sau đó nói: “Năm đó khi đi trên thềm đá của Bái Tiên Nhai, kỳ thật ta đã từng sợ hãi khẩn trương.”

Đỗ Thiết Kiếm nhìn hắn một cái, trong mắt bỗng nhiên xuất hiện vài phần vui vẻ nhàn nhạt, tuy nhiên khẩu khí vẫn bình thản nói: “Ừ.”

Thẩm Thạch bình tĩnh tiếp tục: “Bây giờ nghĩ lại một chút, khi đó ta quả là có chút sợ chết, nhưng … bây giờ ta đã có thể một mình chậm rãi đi tiếp rồi”. Nói xong, hắn bước từng bước một xuống dưới, gió từ bên cạnh hắn thổi qua, vạt áo phấp phới dường như mang theo vài phần uy hiếp nhưng bước chân của hắn vẫn rất trầm ổn.

Đỗ Thiết Kiếm khiêng cự kiếm tùy tiện đi tới bên cạnh hắn, một lát sau mỉm cười nói: “Đúng là như thế.”

Thẩm Thạch ngừng bước, nhìn Đỗ Thiết Kiếm, xoay người khom lưng, nghiêm mặt tập trung tư tưởng nói: “Ta tài trí nông cạn, kém xa người ngoài, nhưng lòng hướng đạo không hề có suy nghĩ lười biếng. Sư huynh là kỳ tài ngút trời, tuệ nhãn như đuốc, những lời đề tỉnh đêm qua, tiểu đệ sẽ khắc ghi trong tâm khảm. Ngày sau tu đạo, khẩn cầu sư huynh tiếp tục chỉ diểm, dạy dỗ cho ta.”

Đỗ Thiết Kiếm liếc mắt nhìn hắn thật sâu, bỗng nhiên cười hặc hặc, lắc lắc đầu, nhưng sắc mặt cũng không có vẻ phiền não, ngược lại còn tiện tay đỡ lấy Thẩm Thạch cười nói:

“Ngộ tính không tệ, tính cách cũng tốt, lại còn biết cúi đầu, chỉ riêng điểm này đã tốt hơn ta nhiều. Ha ha, đi thôi, việc của sau này thì để sau này hãy nói!”

Lời còn chưa dứt bóng người đã bay lên, hắn nắm lấy Thẩm Thạch trực tiếp bay xuống dưới, bống bềnh như gió, nhanh như thiểm điện.

Chẳng qua một lát sau, trên thềm đá vang lên một tiếng gào thét cực kỳ tức giận, giữa không trung, Đỗ Thiết Kiếm ngạc nhiên quay đầu lại, mặt mo chợt đỏ lên, mang theo vài phần lúng túng nói:

“ A, không xong! Chỉ lo tiêu sái, quên luôn cả con heo nhỏ kia rồi…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.