Thẩm Thạch cảm thấy dường như đây là cái chớp mắt dài nhất của mình từ khi sinh ra cho tới nay, thời gian tựa như hoàn toàn ngưng lại, hóa thành sức nặng vô hình, như một ngọn núi khổng lồ đè lên người mình làm cho hắn không thể nào thở nổi.
Vì sao, vì sao lại có tới mười hoa văn hình khô lâu.
Chẳng lẽ những lời nói của lão Long có chỗ dối trá? Nhưng Thẩm Thạch lập tức phủ định khả năng này, bất luận là từ phương diện nào mà nói thì lão Long đều không có lý do để lừa gạt mình, lão và Vu Quỷ là sinh tử đại địch, không chết không thôi, còn mình trong mắt của Thái Cổ Âm Long và Vu Quỷ còn thua cả con sâu cái kiến, chúng không cần thiết phải sử dụng thủ đoạn này để giết chết mình.
Nếu muốn giét mình, cất một ngón tay là cũng đủ rồi, cần gì phải phiền phức như thế.
Nhưng trước mắt có tới 10 cái hoa văn khô lâu mà khi trước lão Long nói rằng chỉ có một mà thôi.
Nhất thời, Thẩm Thạch không kịp tìm kiếm hốc mắt trái có Long Văn trong mười hoa văn khô lâu đó mà Vu Quỷ cũng không cho hắn thời gian để tìm, mở miệng nói với hắn:
“Mang Long huyết lên đây”
Thẩm Thạch ôm Cự Long chân huyết, tim đập như điên, lát nữa thôi nếu phải đưa long huyết ra thì e rằng tất cả sẽ kết thúc. Nhưng… trong cảnh túng quẫn như vậy, hắn còn có được biện pháp gì?
Trên mặt Thẩm Thạch cũng không dám lộ ra chút mánh khóe nào, đầu hơi cúi tỏ vẻ sợ hãi, sau đó bắt đầu nâng hai tay lên, còn trong đầu thì không ngừng suy nghĩ, những câu nói của lão Long như thiểm điện xẹt qua.
Vu Quỷ, khô lâu, hốc mắt, Long Văn, long huyết, hung lệ, đa nghi, giảo hoạt, rất khó khăn, Minh Sát, chân thân…
Một loạt chữ theo những câu nói trồi lên rồi lại sụt xuống, đầu hắn lúc này như sắp vỡ tung, Thẩm Thạch có cảm giác hắn đang đứng ở rìa một vách núi cao vạn trương, một chân đang dừng ở trên không, sắp sửa rơi xuống. Cuối cùng, có còn biện pháp nào không…
Long Huyết được chậm rãi nâng lên trước mặt Vu Quỷ, toàn thân nó lúc này đã bị quả trứng khổng lồ thôn phệ, chỉ còn một cái đầu lâu lành lạnh lộ ở bên ngoài, có vẻ cực kì quỷ dị, còn hai ngọn quỷ hỏa trong mắt nó cũng chậm rãi bừng sáng nhìn chằm chằm vào giọt cự long chân huyết, trong đống bùn nhão trên người nó đột ngọt thò qua một xúc tu có hình dáng như một cánh tay chộp tới giọt long huyết.
Có vẻ như mọi việc sắp sửa kết thúc.
Long huyết, hung lệ, đa nghi, giảo hoạt,…
Đột nhiên thân thể Thẩm Thạch khẽ chấn động, một câu nói dường như vỗ mạnh bên tai hắn, tựa như tiếng sấm rền:
Đa nghi.
Hai tay nâng giọt Cự Long chân huyết của Thẩm Thạch bỗng nhiên thêm lực, tốc độ đột nhiên tăng gấp đôi, giơ long huyết lên qua đỉnh đầu, đến nơi cao nhất có thể, hệt như đang thành tâm thành ý hiến dâng cho Vu Quỷ, cùng lúc đó, trên mặt hắn tựa hồ xuất hiện mấy phần khẩn trương như có như không, trên môi hắn còn có thêm một chút vui vẻ.
Xúc tu của Vu Quỷ sắp chạm tới một giọt long huyết thì nó nhìn thấy vẻ vui mừng trên mặt Thẩm Thạch, quỷ hỏa trong hốc mắt chợt lóe lên, xúc tu ngưng lại, cách long huyết trong gang tấc.
Trên thế giới này e rằng không còn có sinh vật nào hiểu rõ thần thông thủ đoạn của Thái Cổ Âm Long hơn Vu Quỷ cả, bọn họ cũng đã khổ đấu dưới Trấn Hồn Uyên trên dưới trăm vạn năm, giữa vô số tính tóan, bao âm mưu thâm hiểm, cũng đã sớm khắc sâu vào lịch sử tranh đấu buồn chán của chúng.
Giọt chân huyết này là giọt Âm Long chân huyết cuối cùng trên đời lại có thể dễ dàng rơi vào tay mình vậy sao…
Quỷ hỏa trong mắt Vu Quỷ chậm rãi thiêu đốt, nó nhìn chằm chằm vào Long huyết trong tay Thẩm Thạch, một lát sau, xúc tu chậm rãi rụt trở về, một lần nữa chui vào đống bùn nhão.
Quỷ hỏa vô tình lạnh như băng lần đầu tiên cẩn thận xem xét Thẩm Thạch
Giống như một chậu nước đá dội từ đầu xuống khiến cho Thẩm Thạch cảm thấy lạnh lẽo từ đầu tới chân, trong ánh mắt này không có sinh khí và cảm tình chỉ có lạnh lùng tàn nhẫn và hung lệ.
Tay Thẩm Thạch nâng long huyết, không dám nói một câu, đầu tuy hạ thấp nhưng mắt lại liếc nhìn về phía những hoa văn hình khô lâu, quan sát thật kỹ tựa như muốn trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc này tìm được Long Văn bị che giấu.
Mười khô lâu, mười hốc mắt trái… mà mỗi hốc mắt tựa như không có nhiều khác biệt, vậy thì hốc mắt có răng cưa ẩn giấu Long Văn nằm ở chỗ nào?
“Ngươi…” Thanh âm trầm thấp từ phía trước truyền tới khác hẳn với thanh âm ôn nhu giống như thiếu nữ của Vu Quỷ, Thẩm Thạch giương mắt nhìn lên thì phát hiện ra đống bùn nhão lúc này đã chậm rãi bao trùm đầu lâu cho nên thanh âm của Vu Quỷ có chút khác biệt, tuy nhiên âm điệu vẫn như cũ, trầm ổn lạnh lùng và áp lực cùng sát khí cũng không hề giảm bớt thậm chí là so với trước kia còn lớn hơn một chút.
Chân thân sắp xuất thế sao?
Tuy Thẩm Thạch không biết chân thân xuất thế trong lời lão Long nghĩa là gì nhưng nhìn cảnh này trong lòng hắn cũng đoán được phân nửa, Vu quỷ lúc này đã bị đống bùn nhão bao phủ tuy nhiên thanh ân vẫn truyền ra rõ ràng: “Làm cách nào mà ngươi có được giọt cự long chân huyết này?”
Lời còn chưa dứt, Thẩm Thạch đã nghe thấy một tiếng “Phốc” trầm đục, chỉ thấy trong đóng bùn nhão có một chỗ nổ tung sau đó một cánh tay chậm rãi vươn ra.
Một cánh tay trắng nõn, mỹ lệ, linh hoạt, một cánh tay hoàn mỹ.
Thẩm Thạch cả kinh, nội tâm trầm xuống, không dám nhìn cánh tay kia nữa, cúi đầu tiếp tục xem xét những hoa văn khô lâu kia, một mặt tỏ vẻ thuần phục, thấp giọng nói:
“Hồi bẩm Vu Vương, ta … ta không muốn chết ở dưới đáy huyệt động kia, sau khi thấy lão Long hét to một tiếng sau đó cúi đầu bất động có vẻ như đã chết rồi. Ta liền liều mạng đi qua, đẩy hắn mấy cái rồi phát hiện …”
Vừa nói tới đây thì lại một tiếng nổ trầm thấp nữa vang lên, lần này dưới đống bùn nhão vươn ra một bắp chân hoàn hảo.
Thẩm Thạch ngừng lại trong vô thức, thanh âm của Vu Quỷ một lần nữa truyền tới:
“Ngươi phát hiện cái gì?”
Thẩm Thạch hít một hơi sâu, cắn răng, đang muốn nói chuyện bỗng ánh mắt của hắn ngưng lại, rơi vào cái đồ án khô lâu thứ tư, hốc mắt trái của nó tựa hồ có chút là lạ?
“Ừ?”
Thanh âm của Vu Quỷ lại truyền tới, trong giây lát Thẩm Thạch cảm thấy trong lòng đau đớn, thân thể lay động vài cái, thân bất do kỷ té ngã trên nền đất, nhất thời hoảng sợ, biết rõ đay là sức mạnh của Vu Quỷ vội vã cúi đầu nói:
“Vu Vương tha mạng, Vu Vương tha mạng…”
Vu Quỷ lạnh lùng: “Nói”
Thẩm Thạch gật đầu nói: “Đúng, đúng, ta…” Vừa muốn nói chuyện thì hai tiếng bạo liệt lại vang lên, tay chân còn lại cũng xuất hiện.
Thẩm Thạch chấn dộng nhưng miệng không dám đình trệ tiếp tục nói: “Ta đẩy thân hình lão Yêu ong ra phát hiện lưng hắn tựa vào thân rồng còn có một mảng huyết nhục còn nguyên vẹn tựa như mới, thậm chí còn có một mảnh Long Lân. Ta, ta thử rạch lớp huyết nhục đó ra từ bên trong chảy ra giọt long huyết này”
“Phốc”
Một vùng bùn nhão nổ tung lộ ra một mảng da thịt trắng nõn, đó là một cặp đùi tròn trịa trắng hồng cực kỳ mê người, phảng phất như đã hấp thụ toàn bộ mị lực của nhân gian khiến cho người ta nhìn một cái sẽ sinh ra ảo giác muốn nhìn thấy da thịt nhiều hơn, thấy thân thể hoàn mỹ đó xuất hiện.
Một thân ảnh mỹ lệ và quỷ dị dần thành hình bên trong đống bùn nhão.
Nhưng thanh âm của Vu Quỷ tựa như hoàn toàn tách biệt với thân thể mỹ lệ này, vẫn lạnh như băng vô tình, đến lúc này có thể thấy rằng nó còn mang lòng ngờ vực với giọt long huyết, hoặc nói đúng hơn là, trong quãng thời gian dài không biết bao nhiêu năm nó khổ đấu với Thái Cổ Âm Long thì cảnh giác đã sớm khắc sâu vào cốt tủy nó.
“Long huyết cuối cùng? Nó giấu sau lưng mình?” Vu Quỷ ở trong đống bùn nhão lầm bầm “Khó trách ta không tìm ra chỗ hiểm của lão Ngiệt Long này, rõ ràng là chết chắc rồi mà hóa ra lại còn sống, thì ra là…”
Đột nhên thanh âm nó có phần trì trệ tựa như nghĩ tới điều gì, giọng nói có chút vội vàng, nhìn Thẩm Thạch hơi cúi người trầm giọng nói: “Ngươi… Có thấy một thanh kiếm gãy bên trong huyết nhục không?”
Thẩm Thạch thừa có Vu Quỷ lầm bẩm, ánh mắt lại nhìn chằm chằm mắt trái của khô lâu thứ tư chỉ thấy rìa hốc mắt quả nhiên có chút răng cưa có vẻ như là nơi che giấu Long Văn như lời của lão Long.
Cơ hội này chỉ có một lần, cái đồ văn này là chính xác sao?
Trán Thẩm Thạch đổ mồ hôi lạnh.
Đúng lúc này câu hỏi của Vu Quỷ vang lên. Thẩm Thạch cả kinh ngẩng đầu đáp: “Không có, ngoại trừ giọt Long huyết này ra thì không có thêm thứ gì cả”
“Phốc..” thêm một tiếng nổ quái dị nữa, đống bùn nhão nổ tung có vẻ như đó là phần thân nữ tử, chính xác là vùng ngực, một vùng núi non trắng nõn xuất hiện, giữa hai bầu ngực còn có một khe nhỏ sâu hoắm phảng phất có thể thu hút mọi ánh mắt tham lam trên thế gian.
Thẩm Thạch sửng sốt một chút, cũng bị thân hình khiêu gợi này câu hồn đoạt phách nhưng hắn đã trông thấy bộ dạng của khô lâu, chỉ cần nghĩ tới hình dáng khi trước của nó thì bất cứ dục vọng nào cũng tan biến.
Ít nhất ngay lúc này, tâm tư của hắn đều nằm cả ở trên Long Văn ẩn kia.
Trên người Vu Quỷ thỉnh thoảng lại vang lên những tiếp nổ, đống bùn nhão không ngừng văng tng tóe, da thịt trắng bóc hiện ra ngày càng nhiều, tốc độ cũng ngày càng nhanh, hiển nhiên chân thân cũng sắp sửa xuất thế, nó cũng hạ quyết tâm, long huyết đối với nó vô cùng hấp dẫn.
“Mang tới đây”
Chẳng biết từ lúc nào ngữ khí và âm điệu của Vu Quỷ lại trở lại vẻ ôn nhu dễ nghe như thiếu nữ đồng thời một bàn tay nhu nhược không xương trắng như ngọc giơ về phía Thẩm Thạch.
Thẩm Thạch cảm thấy đầu như sắp nổ tung, hiểu rằng đã không còn thời gian cho mình chần chừ nữa.
Liều chết đánh cược một lần, chính là lúc này.
Hắn cúi đầu xuống, thân thể hướng về phía trước, tựa như muốn kính hiến Long huyết nhưng không hiểu sao chân hắn đột nhiên bị vấp, ngã mạnh về phía trước, Vu Quỷ cũng khẽ giật mình, bàn tay trăng như ngọc dừng lại trên không, nói thì chậm nhưng diễn ra thì nhanh, Thẩm Thạch cánh tay khẽ chuyển, giọt cực long chân huyết nhẹ nhàng chạm vào mắt trái của viên khô lâu thứ tư.
Hết thảy chỉ xảy ra trong nháy mắt.
Thẩm Thạch cảm thấy mình dường như đông cứng tại chỗ không thể nhúc nhích.
Bàn tay như bạch ngọc kia vẫn dừng ở không trung, thân thể quyến rũ mê người đã hiện ra được một nửa, đứng vững trên tế đàn.
Lục quang như nước rải đầy trời.
Vong hồn tràn ngập thành quỷ hải.
Trăm vạn năm trên dưới Trấn Hồn Uyên phảng phất như đã ngưng lại.
Trong vùng tối tăm hắc ám nhất một khúc bi ca lặng yên xuất hiện phảng phất như hồi ức của những vong linh xa xưa.
Sắc trời chợt tối
Ánh sáng xanh lá tiêu tác.
Đỉnh ngọn Cô Phong, dưới Trấn Hồn Uyên, toàn bộ thế giới chìm vao một vùng tĩnh mịch hắc ám, như Thái Cổ Hồng Hoang, Thiên Địa chưa phân, một vùng Hỗn Độn, thế giới hoang vu.
Hắc Ám như thủy triều kéo tới, mênh mang vĩnh hằn, khác hẳn với Hắc ám của QUỷ hồn mang tới, đây là hắc ám nguyên sơ nhất của thiên địa
Một thứ Hắc Ám hoàn toàn tinh khiết.
Sau đó một quầng sáng chậm rãi xuất hiện, đó là một Long Văn màu vàng trên đỉnh cô phong, trên tế đàn dần dần tỏa sáng.
Sau một lát Long Văn chợt nổ tung vỡ vụn như phấn, rơi lả tả trong bóng đêm vô tận, một đạo ánh sáng từ dưới tế đàn phóng vọt lên, đâm rách vòm trời, giống như khai thiên tích địa, chém nát Hồng Mông.
Hắc Ám gào thét, như khúc ca cổ xưa truyền khắp tứ phương, ở trên cao hình như có một vị thần đỉnh thiên lập địa bễ nghễ nhân gian.