Hai lối rẽ, một sâu không thấy đáy hắc ám mịt mùng, lối còn lại cũng là một con đường dài tịch mịch nhưng phần cuối con đường lộ ra ra một chút ánh sáng nhạt, vậy phải chọn con đường nào?
Thẩm Thạch đứng im tại chỗ, chần chừ một hồi lâu, ánh mắt sau cùng rơi vào thông đạo có ánh sáng. Chỗ đó có ánh sáng lập lòe có lẽ sẽ có vật gì đó không bình thường, chỉ không biết đó là thứ gì, là vô hại hay lại là nơi hung hiểm nhất, Thẩm Thạch hoàn toàn không có một chút chắc chắn nào.
Hắn vô thức quay đầu nhìn lại đường về, hành lang sau lưng là một vùng hắc ám, toàn bộ đã chìm trong sự tĩnh lặng của bóng đêm. Thẩm Thạch thầm tính toán khoảng cách từ tấm bia đá đến vị trí hiện tại của hắn, đại khái khoảng ba trăm trượng, tối đa là bốn trăm trượng. Hơn nữa đi lại trong thông đạo tối om dưới lòng đất này đã gây trở ngại cho cảm giác của hắn, nếu nói rằng thực ra hắn chưa đi xa được như vậy thì Thẩm Thạch cũng không nghĩ rằng đó là một viêc kì quái.
Hắn mở to mắt nhìn về phía trước, bỏ qua thông đạo tối om om kia bởi có nhìn thấy gì đâu, trong thông đạo có ánh sáng, nơi cuối đường trong hào quang tựa hồ như có một cái bóng, khoảng cách hơi xa khiến hắn không thấy rõ lắm, có lẽ đó là ảo giác, hoặc đơn giản chỉ là một tảng đá bình thường mà thôi.
Kim Cương Thạch ở bên đó thật sao?
Kim Cương Thạch thần bí được khắc trên tấm bia đá kia hiển nhiên có lai lịch không nhỏ, nghĩ tới việc mê cung dưới lòng đất này vạn năm trước đã được Yêu Tộc cường đại dưới sự thống trị Thiên Yêu Vương Đình tạo nên nó hiển nhiên là một thứ rất quan trọng nhưng khổ một nỗi là cho dù hắn nghĩ nát óc cũng không tìm ra bất cứ thông tin gì liên quan tới Kim Cương Thạch cả.
Hít một hơi thật sâu, Thẩm Thạch không tiếp tục do dự nữa, dẫn theo Tiểu Hắc bước vào thông đạo có ánh sáng ở cuối con đường.
※※※
Sau khi đi được một đoạn, Thẩm Thạch cảm thấy con đường này càng ngày càng có nhiều dấu vết sửa chữa của con người, chẳng những càng lúc càng bằng phẳng, mà chung quanh vách tường dần dần xuất hiện những mặt đá được cắt gọt, đồng thởi theo bước chân của hắn, thông đạo bắt đầu trở thành một con đường cao ba trượng rộng hai trượng, rất là quy cách.
Trên mặt đất đá vụn và bùn đất cũng dần dần giảm bớt, gạch đá bằng phẳng chỉnh tề xuất hiện, nhờ vào ánh lửa, Thẩm Thạch còn chứng kiến những dấu vết điêu khắc mơ hồ trên gạch.
Hắn dừng bước, nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, lấy tay phủi lớp đất bùn bụi bặm che lấp nền gạch, cẩn thận quan sát một lát, phát hiện ra bên trên nền gạch điêu khác các loại thú như Sư lang hổ báo, chim bay cá nhảy, còn có một ít dã thú kì quái hắn chưa nhìn thấy bao giờ.
Có lẽ vì thời gian đã quá lâu nên những đồ án này đã cũ kỹ tới mức không chịu nổi, rất nhiều địa phương đã xuất hiện dấu hiện bị mài mòn, bất quá Thẩm Thạch vẫn nhìn ra đại bộ phận trong đó, ngay lập tức hắn nghĩ tới ba năm sinh tồn trong Yêu Giới, những tổ tiên yêu tộc được thời phụng trong các bộ lạc tựa hồ như đại bộ phận đều ở trong đồ án.
Thẩm Thạch nhìn những đồ án này một lát, sau đó hắn đứng dậy mặt không biểu tình nhưng trong ánh mắt thêm vài phần ngưng trọng. Tiểu Hắc đứng bên cạnh hắn ngẩng đầu nhìn hắn một cái, hừ lên một tiếng bất an, Thẩm Thạch cúi xuống nhìn nó, sau đó hạ thấp người khẽ vuốt ve đầu nó, nói khẽ:
“Còn chưa tìm được Thanh Lộ mà, chúng ta tiếp tục đi về phía trước xem đi.”
Tiểu Hắc cọ đầu vào bàn tay của hắn, không kêu lên nữa.
Thẩm Thạch tiếp tục bước về phía trước, chỉ có điều là lúc này bước tiến của hắn so với khi nãy nhanh hơn không ít, Chung Thanh Lộ đột nhiên biến mất một cách kì lạ, đến bây giờ đã khá lâu, cho dù là Thẩm Thạch cũng có dự cảm không tốt.
Thông đạo này thoạt nhìn có vẻ u ám âm trầm, cũng không vì cuối con đường có ánh sáng mà trở nên sáng hơn, ngược lại, tại đa số nơi, đa số thời điểm, hắc ám vẫn bao trùm vạn vật, ngoài ra cảnh tượng tĩnh mịch càng làm cho Thẩm Thạch thêm đề phòng, chỉ sợ từ một góc nào đó trong bóng tối đột nhiên nhảy ra một con quái vật đáng sợ.
Tuy nhiên có chút ngoài ý liệu của hắn là nơi đây mặc dù là một bộ phận của địa cung hoặc ít nhất cũng ở gần địa cung của Yêu Tộc nhưng Quỷ vật yêu thú hung ác mà có thể dễ dàng bắt gặp trong truyền thuyết thì hắn lại chưa thấy con nào.
Hắn cứ bình yên vô sự đi gần hết thông đạo, mang chút ngỡ ngàng mà đi qua bóng tối dày đặc, đi tới phía cuối con đường, sau đó hắn thấy được đạo ánh sáng khi nãy.
Và cả đồ vật bên trong ánh sáng đó nữa.
Một tảng đá cao hơn nửa người, toàn thân màu vàng, tỏa ra ánh sáng ấm áp nhưng không hề chói mắt.
Thẩm Thạch đi tới rìa của vùng ánh sáng, sau đó thấy được tảng đá này, hắn đột nhiên kinh hãi, thậm chí hô hắp cũng ngừng lại trong giây lát, ngạc nhiên nhìn khối đá cũng không quá lớn kia, sau chút kinh ngạc bởi sự quen thuộc, rất nhanh hắn đã đưa ra phán đoán của mình:
“Kim Thai Thạch…”
Thẩm Thạch ngạc nhiên thốt lên, mặt đầy vẻ kinh ngạc.
※※※
Kim Thai Thạch là kỳ thạch thần bí bất khả tư nghị nhất trong Hồng Mông chư giới, nó là tài liệu duy nhất để kiến tạo nên Thượng cổ Truyền Tống pháp trận, có dị năng thôn phệ Linh Lực vô cùng cường đại, còn có phù văn thần bí không biết do ai đục khắc vào, do đó nó đã trở thành con đường trọng yếu nhất để đi lại trong Hồng Mông chư giới.
Nhưng quáng mạch của loại kỳ thạch này lại chưa từng được phát hiện trong Hồng Mông chư giới, ngoại trừ Thượng cổ Truyền Tống pháp trận ra cũng không có phát hiện bóng dáng của Kim Thai Thạch. Thật lòng mà nói thì năm đó Thẩm Thạch trong lúc vô tình phát hiện ra một pháp trận chỉ có ba khối Kim Thai Thạch, kỳ thực chính là thượng cổ truyền tống pháp trận cực kì hiếm thấy sử dụng nguyên liệu thô, bất quá nó cũng là một loại Truyền Tống pháp trận.
Cho nên sau khi xác định được chính mình đã tìm thấy một khối Kim Thai Thạch trong mặt đất, Thẩm Thạch vô thức đảo mắt nhìn xung quanh, đi tìm những khối Kim Thai Thạch khác, thậm chí trong lòng hắn còn nghĩ tới việc nơi đây có giấu một Truyền Tống pháp trận hoặc lớn hoặc nhỏ sao?
Thời cường thịnh của Thượng cổ Yêu Tộc khi xưa rốt cuộc ẩn giấu bao nhiêu bí mật?
Nhưng ánh mắt của hắn loạn chuyển cũng không thu được gì, thời gian trôi qua khiến trong mắt Thẩm Thạch hiện lên một tia hoang mang, thậm chí còn nhiều hơn so với trước, khối Kim Thai Thạch trước mặt mình có vẻ như là khối duy nhất thì phải?
Sự thật đúng là như vậy, ngoại trừ khối Kim Thai Thạch cao cỡ nửa người ra, chung quanh không còn có bất cứ thạch tài nào phát ra ánh sáng vàng nữa rồi.
Khả năng là Truyền Tống pháp trận đương nhiên là bị bỏ qua, ánh mắt Thẩm Thạch một lần nữa lại rơi vào trên khối Kim Thai Thạch, trong mắt tràn ngập vẻ khó tin, nghi hoặc. Bất quá sau khi hắn cẩn thận quan sát khối Kim Thai Thạch bị chôn giấu dưới lòng đất không biết bao nhiêu năm này thì ánh mắt của hắn ngưng lại, thân thể tiến gần về phía trước, sau khi tỉ mỉ quan sát tảng đá, lông mày hắn bỗng nhiên nhíu lại, thấp giọng nói:
“Ồ… có vẻ như không có phù văn?”
Đúng vậy khối Kim Thai Thạch này thoạt nhìn thì giống như đúc những tảng đá trong pháp trận, đồng dạng là ánh sáng vàng lập lòe, sáng bóng, ấm áp nhưng nhìn kỹ lại thì phát hiện mặt ngoài của nó nhẵn nhụi vô cùng, không có mảy may dấu vết tạo hình khắc phù.
Một khối Kim Thai Thạch sơ khai hoàn hảo? Thẩm Thạch không biết mình có phải người thứ nhất chứng kiến tảng đá này không nhưng khi hắn đối mặt với khối đá này, trong lúc nhất thời cũng không biết nói gì cho phải, cũng đúng lúc này, trong lòng hắn bỗng nhiên khẽ động, lại nghĩ tới một khả năng khác.
Kim Thai Thạch… Kim Cương Thạch?
Chỉ có khác biệt một chữ, không biết là giữa chúng có quan hệ gì? ================ Hai thông đạo, Thạch đầu chọn một Bởi nơi kia, phiêu hốt ánh tàn Trong lòng có chút hoang mang Khối Kim Cương thạch chẳng màng phù văn?