Lục Tiên

Quyển 3 - Chương 104: Cung điện dưới mặt đất (8)



Thạch môn(*) có khắc hình con hổ dữ tợn hung hãn, tuy không lớn lắm nhưng được điêu khắc rất sống động, phát ra một cỗ uy phong nghiêm nghị. Thẩm Thạch xem kỹ đầu hổ, đột nhiên cảm thấy có chút quen mắt, cẩn thận lục lọi trong trí nhớ một lát, đồ án này hình như hắn đã từng thấy khi còn ở Yêu giới, giống với đồ đằng(**) của chi Xích Hổ(***).

(*) Thạch môn: cửa đá.

(**) Đồ đằng: vật tổ.

(***) Xích Hổ: hổ lông đỏ.

Bộ tộc Xích Hổ bị Ngọc Lâm dẫn đại quân của Thiên Thanh Xà Yêu mãnh liệt công kích, kết cục là toàn tộc bị diệt. Từ già đến trẻ trong tộc đều bị giết sạch, chỉ có rất ít tộc nhân trốn thoát.

Từ trước đến nay, chiến tranh trong nội bộ Yêu tộc đều tàn khốc như thế, đây là chuyện mà Nhân tộc đang chiếm địa vị thống trị trong Hồng Mông chư giới khó có thể hiểu được. Kỳ thật, đối với chuyện này, Thẩm Thạch cũng cảm thấy có chút khó hiểu nên sau khi từ Yêu giới trở về, ổn định sinh hoạt xong, mỗi khi có cơ hội vào Thư Hải của Lăng Tiêu Tông đọc sách, hắn đều lưu ý đến những ghi chép về vấn đề này.

Nhưng điều làm hắn kinh ngạc là, trong Thư Hải của Lăng Tiêu Tông cất giữ rất nhiều sách cổ, thư tịch từ thời Thiên Yêu Vương Đình, lúc cường thịnh nhất của Yêu tộc, ngoại trừ Yêu Hoàng nhất mạch có địa vị tối cao, bình thường biểu hiện cao cao tại thượng thì tuyệt đại đa số Yêu tộc cấp dưới, tuy rằng ngày thường cũng có xảy ra xung đột, tranh chấp nhưng chưa bao giờ xảy ra chuyện nội đấu quá nghiêm trọng, lại càng không cần nói đến việc động binh diệt tộc.

Xem ra trong khoảng một vạn năm, chẳng những ở bên này Nhân tộc có biến hóa long trời lở đất mà phía bên kia, Yêu giới còn sót lại của Yêu tộc, hình như cũng xảy ra chuyện gì đó quỷ dị, ít người biết. Cho nên hôm nay mới xảy ra cục diện rất nhiều bộ tộc trong Yêu tộc liên tục tranh đấu với nhau không ngớt.

Chuyện này có chút xa xôi, Thẩm Thạch lắc đầu thu hồi suy nghĩ lại, ánh mắt lần nữa nhìn xuống đầu hổ được khắc trên đá trước mặt. Đại bộ phận cái đầu này đều làm bằng đá, chỉ duy chỗ hai con mắt là hình như được khảm hai viên bảo thạch phát ra hào quang.

Ánh sáng của bảo thạch rực rỡ, lóe lên nhẹ nhàng lưu chuyển. Trông nó như có sinh mạng, như là hai con mắt thật sự đang nhìn chăm chú ra thế giới bên ngoài thạch môn.

Sau khi nhìn đầu hổ đến nửa ngày(*), Thẩm Thạch đưa tay sờ thử mắt của đầu hổ, chỗ có bảo thạch. Có điều, bất kể là thạch môn hay đầu hổ đều không có chút phản ứng nào. Ngẫm lại thì cũng đúng, thạch môn to lớn, nặng nề chặn thông đạo này, đương nhiên sẽ không để cơ quan mở cửa nằm lồ lộ ở đó. Nếu quả thực như vậy thì bất cứ người nào đến đây đều chỉ cần chạm vào đầu hổ là có thể mở cửa đi vào, thạch môn này còn có ý nghĩa gì nữa chứ?

(*) Nửa ngày: ám chỉ rất lâu.

Thẩm Thạch lui nhẹ về sau vài bước, khẽ nhíu mày, mắt lộ vẻ suy tư. Với đạo hạnh của hắn hiện giờ, nếu không tìm ra phương pháp mở cửa hoặc chìa khóa thì chỉ sợ không có cách nào mở được thạch môn to lớn, trầm trọng này. Hơn nữa, bây giờ trong lòng hắn lại nảy sinh ý nghĩ:

Lối đi này hắn một mực đi tới, rõ ràng chỉ có một con đường, thạch môn này lại chắn ngang, không chừa bất kỳ khe hở nào. Mặt khác, dù nhìn như thế nào có vẻ thạch môn này không hề giống như từng được mở ra. Nói cách khác, nguyên nhân chủ yếu khiến Thẩm Thạch liên tục truy tung đến đây là Chung Thanh Lộ lại rất có thể không đi qua con đường này, chưa từng ở đây.

Có lẽ phía sau thạch môn chính là mê cung của Yêu tộc, rất có thể phía sau cửa là nơi năm đó Yêu tộc cất giấu vô số trân bảo, linh tài. Và cũng tất nhiên, ngoài những thứ tốt đẹp trên thì còn có một khả năng rất lớn là không chừng phía sau cửa có một đám quỷ vật, yêu thú vô cùng hung hãn. Chỉ chờ thạch môn mở ra là chúng đồng loạt xông tới, đem hai tên gia hỏa Thẩm Thạch và Tiểu Hắc cắn nuốt sạch sẽ chung một chỗ.

Hai kết quả quá mức chênh lệch, cách nhau một trời một vực. Hơn nữa, với người như Thẩm Thạch thì bất kể như thế nào thì khả năng thứ hai vẫn lớn hơn. Đã nhiều năm rồi, hắn vẫn nhớ như in lời dặn của Thẩm Thái trước khi cha con xa nhau, có lẽ về mặt câu chữ thì có chút khác biệt nhưng đạo lý thì giống nhau:

Trên đời này có hàng tỉ chúng sinh, không thể nào vận khí có thể đơn giản rơi xuống trên đầu ngươi. Coi như cả đời có thể thoát được một hai lần trúng phải “vận khí cứt chó”(*), nhưng ai dám chắc mỗi lần gặp phải đều có thể may mắn như vậy?

(*) Vận khí cứt chó: vận đen.

May mắn thông thường là rơi vào tay người khác. Thế nên phàm bất cứ việc gì trước tiên phải nghĩ đến thất bại chứ đừng nghĩ đến thắng lợi, làm đến nơi đến chốn mới là lựa chọn tốt nhất.

Đã nhiều năm trôi qua nhưng Thẩm Thạch vẫn luôn hành động như vậy. Lúc này, tâm ý hắn cũng không có bất kỳ thay đổi nào.

Do đó, rất nhanh, hắn xoay người, gọi Tiểu Hắc một tiếng, trực tiếp quay về hướng cũ.

Thạch môn đóng chặt, không có ai đi qua, như vậy thì hầu như Chung Thanh Lộ không thể nào mất tích ở đây được. Trong mắt Thẩm Thạch thì chuyện quan trọng nhất vẫn là nhanh chóng tìm ra Chung Thanh Lộ, vì lý do này mà hắn mới dẫn Tiểu Hắc mạo hiểm xâm nhập vào mê cung dưới lòng đất. Nếu ở đây đã không có người thì đương nhiên hắn không dại gì vắt óc tìm cách mở cánh cửa kia.

Lúc thân ảnh của hắn dần đi xa, trong thông đạo lần nữa khôi phục sự yên tĩnh. Tòa thạch môn vẫn im lặng đứng vững chỗ này, như là một thủ vệ kiên nhẫn, cố chấp, dù cho có qua cả nghìn năm thì vẫn không thay đổi mà bảo vệ bí mật của địa cung này. Chỉ riêng trên cửa đá, nơi con mắt của đồ án đầu hổ, hai viên bảo thạch phát ra hào quang lưu chuyển xung quanh. Giống như là mặc kệ Thẩm Thạch đi tới đâu, bước đến ngõ ngách nào thì đôi mắt hổ đều có thể thấy được bóng lưng hắn, nó như là hai con mắt thật sự vậy.

※※※

Trên đường tới đây, Thẩm Thạch đi qua một nhánh của giao lộ(*), trừ con đường thông ra ngoài thì còn có một lối rẽ, lối đi đó tối tăm một cách quỷ dị.

(*) Giao lộ: nơi các con đường giao nhau.

Tuy rất không thích khí tức đó nhưng với tình hình hiện giờ thì khả năng rất lớn là Chung Thanh Lộ đã được mang đi qua lối rẽ kia. Thẩm Thạch bước nhanh trở về, lúc này ngẫm nghĩ có lẽ mình đã lựa chọn sai, mất một khoảnh thời gian dài chậm trễ ở chỗ thạch môn khiến nội tâm Thẩm Thạch thêm vài phần lo âu.

Thanh Lộ… cầu trời mong nghìn vạn lần cho nàng không gặp phải chuyện gì không may.

Tiếng bước chân nhanh hơn, không lâu sau, trước mắt Thẩm Thạch xuất hiện một quầng ánh sáng chói lọi, lần nữa hắn tới chỗ của khối nguyên thạch(*) Kim Thai Thạch kì dị.

(*) Nguyên thạch: đá chưa được chế tác.

Bất giác bước chân hắn chậm lại, hình như có chỗ tỉnh ngộ, hắn hít nhanh một hơi, không nhìn nhiều mà lướt qua nhanh khối Kim Thai Thạch.

Bộ dạng Tiểu Hắc đi sau lưng Thẩm Thạch có chút lưu luyến nhìn khối Kim Thai Thạch với vẻ vô cùng hứng thú. Có điều nó cũng chẳng có biện pháp nào, cước bộ của Thẩm Thạch còn nhanh hơn lúc nãy nên cuối cùng, dù có chút lòng tham nhưng Tiểu Hắc cũng không thể làm gì là chạy theo sát hắn, càng lúc càng đi xa.

Cứ đi như thế một hồi, Thẩm Thạch dẫn Tiểu Hắc lần nữa quay về giao lộ ngã ba đường. Lúc này, Thẩm Thạch trực tiếp đi về phía thông đạo tối đen. Mới bước vào nhưng lập tức hắn phát hiện, thông đạo trên con đường này hoàn toàn khác với thông đạo kia, không có gạch mà cũng chẳng có đồ án. Khắp nơi là bùn đất và đá vụn, đường đi lần nữa trở lại địa hình cao thấp nhấp nhô. Thông đạo này với con đường mới tiến vào có chút tương tự.

Thẩm Thạch cẩn thận quan sát con đường. Sau một lúc, tim hắn bỗng nhiên đập mạnh, hắn phát hiện nơi bắt đầu của cái thông đạo này vậy mà lại giống như một cái cửa động. Hơn nữa rất rõ ràng rằng, trên thông đạo dưới lòng đất vốn hoàn chỉnh này, cũng chính là trên bức tường đá trên con đường đi tới chỗ cánh cửa đá lúc nãy, không biết vì sao có người dùng sức mạnh tạo nên một cái động lớn, mạnh mẽ tạo ra một cái lối rẽ.

Trong thông đạo, bóng tối tràn ngập xung quanh, một bầu không khí thần bí, nguy hiểm khó lường. Thẩm Thạch nhìn cửa động ngày một mở rộng ra, khóe mắt khẽ co quắp lại, sau đó hít vào một hơi rồi bước tới.

Tiểu Hắc kêu một tiếng “hừ” trầm thấp, sau đó cũng đi theo.

Con đường này nhìn có vẻ tối đen lại dường như rất dài, không biết cuối cùng sẽ dẫn tới nơi nào. Chỉ là giữa màn đêm đen kịt, cùng làm bạn với ánh lửa từ một quả cầu lửa đang từ từ thắp sáng, trong lòng Thẩm Thạch bỗng nhiên xuất hiện một dự cảm không nói rõ được. Con đường này, có lẽ sẽ dẫn tới địa cung yêu tộc thần bí kia, hơn nữa... đã có thể tại nơi bắt đầu của mê cung mà phá tường đá để tạo nên một cái đường hầm, vậy thì có lẽ tại phía cuối con đường tối tăm này cũng có thể trực tiếp thông đến bên trong địa cung?

Chung Thanh Lộ, có hay không đang ở đó chờ đợi mình?
================
Đầu hổ nằm giữa thạch môn
Mắt kia khảm ngọc như hồn quét ra
Thẩm Thạch suy nghĩ sâu xa
Cửa kia khó mở ngược ra tìm nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.