Thẩm Thạch hoàn toàn không nghĩ trong hoàn cảnh này mình lại thấy hai chữ “Hoàng Minh”. Tuy cái tên này chẳng qua cũng chỉ là một cái tên Nhân tộc bình thường nhưng nó lại khiến hắn giật mình nhớ lại, trong các cuốn sách ghi chép lịch sử của Yêu tộc thì người này đứng vị trí thứ hai trong số “Bảy đại nghịch tặc” nhưng lại bị lịch sử của Nhân tộc quên lãng.
Kinh ngạc trong giây lát, Thẩm Thạch vội vàng kiểm tra những chỗ khác xung quanh chân tượng thần. Rất nhanh phát hiện chỉ có mỗi chỗ này có khắc chữ, các chỗ khác đều chỉ điêu khắc hoa văn, không có thêm chữ nào. Ngẫm lại thì cũng đúng, vị thần Bàn Cổ này có địa vị rất cao, nơi này lại là từ đường Yêu Hoàng, là chỗ thiêng liêng như thế nào, làm sao có thể để kẻ không phân sự tùy ý vào đây rồi khắc chữ chứ?
Thẩm Thạch hít sâu một hơi, chuyển mắt nhìn về phía mấy chữ kia lần nữa, theo hắn thấy, hai chữ Võ, Diệp đầu tiên có khả năng chính là vị Yêu Hoàng hành vi quái đản không biết kiêng dè gì cùng với cô gái nhân tộc tên gọi Tiểu Diệp kia, thế nhưng cũng chẳng có gì chứng minh hai chữ Hoàng Minh chính là kẻ bị căm hận, nguyền rủa khôn dứt trong sử sách Yêu tộc cả.
Hơn nữa, Thẩm Thạch còn mơ hồ nghĩ đến một chuyện, có thể hai người kia lén lút khắc danh tự là do không kìm lòng được, hy vọng sau khi viết tên mình lên tượng thần thì sẽ được thần linh phù hộ. Nhưng còn vị Hoàng Minh này thì sao, khắc tên ở đây muốn nói lên điều gì, vì sao tên hắn lại vừa vặn khắc phía dưới hai chữ Võ, Diệp, có ý nghĩa gì nhỉ?
Mặc dù không nghĩ ra bất cứ lý do gì nhưng bất giác Thẩm Thạch suy đoán tám, chín phần mười người có tên Hoàng Minh này chính là nhân vật thần bí kia. Bởi lẽ, kẻ dám can đảm khắc tên mình ở chỗ này, ngay phía dưới danh tự Đại Yêu Hoàng thì tuyệt đối không phải là nhân vật tầm thường.
Nhưng vì sao Hoàng Minh lại làm thế?
Gần như đồng thời, trong phút chốc Thẩm Thạch lại nghĩ đến một điểm nghi hoặc cực kỳ quan trọng mà mọi người đều biết: năm đó, tại trận chiến cuối cùng giữa Nhân - Yêu, Nhân tộc đại thắng, Yêu tộc thảm bại, dưới sự dẫn dắt của Lục Đại Thánh Nhân, trăm vạn tu sĩ Nhân tộc vây công tiêu diệt thành lũy cuối cùng của Yêu tộc ở Thiên Hồng Thành là tòa Đế Cung của Yêu Hoàng trên Thanh Long Sơn. Có điều, do nhiều nguyên nhân khác nhau nhưng phần lớn truyền thuyết kể lại rằng, cuối cùng đại quân Nhân tộc cũng không chính thức vào được cung điện của Yêu tộc ở dưới mặt đất.
Nói một cách khác, năm đó đại quân của Nhân tộc, kể cả sáu vị Thánh nhân đều không hề tiến vào bên trong Địa cung của Yêu tộc. Sau đại chiến, cũng chỉ có một vị Thánh nhân dẫn quân truy đuổi dư nghiệt Yêu tộc ở trên mặt đất, đuổi liên tục cho tới Phi Hồng Giới buộc Thiên Yêu Ngân Hồ phải dùng bản thân mình để huyết tế, tự hủy thần khí Âm Minh Tháp.
Nếu mọi chuyện quả đúng như vậy thì năm đó sáu vị Thánh nhân không hề tiến vào Địa cung. Mà có điểm kỳ quái là vì sao tên của vị Hoàng Minh bị Nhân tộc quên lãng, Yêu tộc cừu hận, ghi chép là một trong bảy đại nghịch tặc lại xuất hiện ở đây?
Đối với chuyện này, Thẩm Thạch nghĩ hoài mà vẫn không thể lý giải. Chỉ cảm thấy một đoạn lịch sử kia như bị phủ một lớp sương mù, không biết còn giấu bao nhiêu bí mật trong đó. Suy nghĩ thật lâu chẳng được gì, Thẩm Thạch chỉ có thể ném chuyện này ra khỏi đầu. Ánh mắt hắn vô tình lần nữa đảo qua hai chữ Hoàng Minh, đột nhiên trong lòng khẽ động.
Hình như hai chữ này với hai chữ Võ – Diệp không giống nhau lắm.
Bút tích của hai chữ Võ – Diệp rõ ràng, đầy đủ, chuyển nét gọn gàng, hiển nhiên khi làm chuyện này người khắc chữ vô cùng thong dong, không có lấy nửa điểm khó khăn. Nhưng trái với hai danh tự này, hai chữ Hoàng Minh phía dưới lại được khắc xấu hơn rất nhiều, hơn nữa chữ viết được khắc lúc sâu lúc cạn không đồng đều, nét bút xiên vẹo. Quả thật hai chữ này có chút khó coi, nhìn kỹ lại, chẳng biết tại sao, đột nhiên Thẩm Thạch cảm giác hai chữ phía dưới kia giống với với trò đùa của mấy đứa trẻ trong thế tục, không kiêng nể gì mà khắc vào đó.
Nghĩ tới đây, bỗng nhiên Thẩm Thạch cảm thấy tức cười, tượng thần Bàn Cổ trong từ đường Yêu Hoàng có địa vị cao đến bực nào, trừ vị Yêu Hoàng quyền thế chí cao vô thượng thì còn có ai dám làm như vậy? Lại càng không cần xét đến là những tiểu hài tử kia.
Nếu là mình thì hắn còn muốn xóa ngay đi ấy chứ.
Chuyện này khiến Thẩm Thạch cảm thấy khó có thể chấp nhận, một vị cường giả có thể lẻn vào Địa cung của Yêu tộc, nơi hung hiểm đến bực nào, lại đứng ngang hàng với Lục Thánh của Nhân tộc. Thậm chí địa vị gần sáng ngang với Chi Hoàng Nhân tộc Nguyên Vấn Thiên. Thế mà lại có thể khắc ra mấy chữ nhỏ yếu, khó coi thế này sao?
Dưới chân tượng thần, ngoại trừ bốn chữ được khắc vào này thì Thẩm Thạch không tìm được bất kỳ chỗ nào khác thường. Dù hắn đã tìm hết xung quanh chỗ thần ngồi cũng như trên tượng thần nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Hoàn toàn không tìm thấy bất kỳ manh mối nào để mở cánh cửa tiến vào địa đạo thần bí, điều này khiến Thẩm Thạch bắt đầu có chút hoài nghi mật này có thật sự tồn tại hay không. Chỉ là sau khi suy nghĩ cẩn thận, hắn không nghĩ ra lý do gì khiến vị thầy tế của Thần Điện lại cố ý nói dối trong ghi chép của mình. Thẩm Thạch tự an ủi: suy đến cùng thì dù sao mật đạo kia cũng là nơi chạy trốn vô cùng quan trọng của Yêu Hoàng, có che giấu kỹ lưỡng một chút cũng là bình thường.
Mặc dù là đã tìm khắp nơi mà vẫn không thấy gì, Thẩm Thạch cũng không biết phải làm sao nên quyết định ngồi xuống chỗ thần tọa. Khi đứng phía dưới Thần Điện, nhìn tượng thần Bản Cổ đứng sừng sững, thấy ngài từ trên cao nhìn xuống, hắn cảm thấy vừa kính trọng lại vừa đáng sợ. Nhưng lúc này, ngồi ở dưới chân tượng thần, đột nhiên Thẩm Thạch cảm thấy vị thần này có chút gì đó gần gũi, từng cử chỉ nét mặt, hình như đều trở lên ôn hòa, không hề cho cảm giác hung ác nào.
Có lẽ là do ảo giác chăng, chẳng qua chỉ là một bức tượng thần khô đã đứng đây vạn năm mà thôi. Ánh mắt Thẩm Thạch nhìn xuống, phía dưới thần tọa, Tiểu Hắc vẫn còn đang muốn phân cao thấp với tượng đài này,hắn cười nhẹ một cái rồi không để ý tới nó. Suy nghĩ một lát, cuối cùng Thẩm Thạch quyết định lấy cuốn sách kia mở ra, mở đúng trang mình từng xem qua lúc trước.
“Tam Đế Tử ra đời, triều đình an ổn, chỉ có hậu cung là bất an. Huyền Vũ vào cung cầu khẩn bệ hạ, thương cho tình cảnh của Vương tử, tha thứ cho Quang Phi được ra khỏi lãnh cung.”
“Ngày mồng bảy, tháng ba, năm thứ mười hai Minh Hoàng, trời chợt có mưa to và sấm sét, sét đánh lên Hồng Quân Trụ trước điện Yêu Hoàng khiến triều đình chấn động. Sau khi bãi triều, buổi tối bệ hạ đến Thần Điện bảo ta xem bói, ta dùng thuật Quy Giáp Vu Cổ bói ra quẻ đại hung. Bệ hạ nghe vậy sắc mặt lạnh lẽo, đi qua lại hồi lâu không nói tiếng nào, đến thật muộn mới quay người rời đi.”
“Đầu ngày chín, tháng ba, đại vương tử Hành chợt nhiễm bệnh nặng, máu từ miệng và mũi trào ra, một lát sau thì mất. Thần Phi nương nương kêu khóc thảm thiết, không còn làm chủ được bản thân, ngữ điệu như kẻ điên, một mực cho rằng có người hãm hại Hành vương tử. Lúc ấy cả hậu cung không ai dám lên tiếng, tất cả đều sợ hãi. Bệ hạ lập tức tới nơi, trong lòng vô cùng phẫn nộ, giết hơn năm mươi cung nhân(*).”
(*) Cung nhân: người hầu trong cung.
“Đầu ngày thứ mười, tháng ba, bệ hạ lại đến Thần Điện, ra lệnh cho tất cả đứng ở ngoài, chỉ có người ngồi trên chỗ tượng thần Bàn Cổ như lúc trước, nói nhỏ thì thào, không rõ là nói gì.”
Thẩm Thạch xem đến đây, ánh mắt đột nhiên dừng lại, như nghĩ tới cái gì, ngẩng đầu nhìn tượng thần, một lát sau, từ trên thần tọa nhảy xuống.
Lần nữa xuống đất, Thẩm Thạch quay người đối mặt với tượng thần, trầm ngâm một lát rồi chậm rãi lùi về phía sau, một bước, hai bước, ba bước, bốn bước... cứ thế từ từ lùi về phía sau, bỗng nhiên có cảm giác rất lạ ở dưới chân, một chỗ nền điện như hơi thấp xuống, không giống với những chỗ khác xung quanh.
Thẩm Thạch cúi đầu nhìn thoáng qua, mặt đất dưới chân quả nhiên có một chút lõm, nếu không chú ý thì với diện tích Thần Điện lớn như vậy thì sẽ không thể nhìn ra. Hắn suy nghĩ một chút, sau đó chậm rãi ngồi xuống đối diện tượng thần Bàn Cổ.
Một phút này, dường như thời gian trôi qua rất chậm chạp.
Lại giống như thời gian hàng vạn năm chỉ là một cái trở tay.
Khung cảnh của quá khứ xa xưa giống như xuyên qua hết thảy không gian và thời gian, rồi tái diễn một lần nữa tại đại điện giữa không gian trống trải này. Dường như có một đôi mắt lạnh lẽo từ trên cao quan sát cảnh tượng này, dòm ngó bóng hình duy nhất còn lại trong đại điện.
“Đùng...”
Thẩm Thạch nhẹ nhàng ngồi trên mặt đất, sau đó ngẩng đầu, nhìn lên tên tượng thần, môi hắn như có chút chuyển động, hình như là nói ra lời gì đó rất nhỏ. =============== Khắc Hoàng Minh, nét như trẻ nghịch Nền điện thần, vết lõm còn lưu.