Lục Tiên

Quyển 3 - Chương 126: Âm minh tháp (2)



Âm Minh Tháp" ba chữ lớn được khắc trên bia đá, nhìn vào có cảm giác uy nghi kèm theo một cỗ khí tức mênh mông, ba chữ kia giống như là đại biểu cho kiện đồ vật cổ xưa thần kì.

Âm Minh Tháp là một kiện Thần Khí, xác thực mà nói, nó chính là thần khí trấn tộc vô cùng cường đại của Yêu Tộc, nhưng trải qua dòng thời gian dài đằng đẳng hậu nhân không mấy ai biết rõ lai lịch của kiện thần khí này, thậm chí kể cả sử sách của Yêu Tộc cũng không có ghi chép tỉ mỉ. Trong trí nhớ của Thẩm Thạch, tất cả những quyển sách hắn đã xem qua kể cả những việc hắn được lão Bạch Hầu kể cho nghe thì trong khởi nguyên của Yêu Tộc, Âm Minh Tháp tựa hồ cũng chưa từng xuất hiện.

Yêu Tộc tự xưng là hậu duệ của thần linh, Thiên Yêu Hoàng chính là con nối dõi duy nhất của Bàn Cổ Cự Thần và Thiên Yêu Hoàng chính là người khai sáng ra Yêu Tộc, sáng tạo ra vô số kì tích cho Hồng Mông bách tộc, những chuyện này căn bản mọi người đều biết. Vậy mà trong thời kì sơ khai của Yêu Tộc Âm Minh Tháp không hề được nhắc tới, kì quái là không ai biết từ khi nào Âm Minh Tháp đột nhiên trở thành thần khí trấn tộc và cường thịnh nhất vào thời Thiên Yêu Vương Đình, được Yêu Tộc vô cùng được tôn sùng.

Chỉ nói riêng về lễ nghi cúng bái, đứng thứ nhất đương nhiên là khai thiên tích địa vạn linh chi tổ Bàn Cổ cự thần chí cao vô thượng, kế tiếp không thể nghi ngờ chính là Thiên Yêu Hoàng cùng Âm Minh Tháp nên ai cũng có thể nhìn ra vị trí của nó trong lòng của Yêu Tộc.

Nhưng trong một khoảng thời gian rất rất rất dài Âm Minh Tháp luôn được cất giữ thờ phụng trong nội cung Yêu Tộc, do lịch đại Yêu Hoàng tự mình thủ hộ. Chỉ những khi tế lễ, những nghi thức trọng yếu Âm Minh Tháp mới được mang ra, còn thông thường không mấy ai có thể thấy được thần khí này.

Trong dòng lịch sử dài đằng đẳng của Thiên Yêu Vương Đình, Âm Minh Tháp chưa bao giờ phải dụng thần uy, bởi vì Yêu Tộc khi đó quá cường đại chỉ cần dùng sức mạnh bản thân cũng đủ nghiền nát Hồng Mông dị tộc, kể Nhân Tộc vẫn còn mười phần yếu đuối khi xưa, căn bản không cần vận dụng đến thần khí.

Từ xưa đến nay, Âm Minh Tháp chỉ một lần duy nhất đại triển thần uy chính là vào thời khắc quan trọng nhất của Nhân Yêu đại chiến, chuyện này mọi người đều rõ. Vào thời điểm trăm vạn Nhân Tộc quật khởi mạnh mẽ công kích, Thiên Yêu Vương đình đã đến hồi kết, tan tác, vỡ vụn. Trong cuộc huyết chiến cuối cùng ở Thiên Hồng Thành những chiến lực tinh hoa của Yêu Tộc đã chết sạch sẽ.

Sau đó vị thiên yêu cuối cùng- Ngân Hồ đã mang theo thái tử của Yêu Hoàng cùng một ít tàn binh hướng về Yêu giới chạy trốn lại bị Lục Thánh dẫn truy binh đuổi theo, trong lúc tuyệt vọng đã dùng máu của bản thân huyết tế tự huỷ Âm Minh Tháp.

Đây là lần đầu tiên Âm Minh Tháp hiển lộ uy lực và cũng là lần cuối cùng của thần khí cực kì nổi danh này. Toàn bộ Phi Hồng Giới dào dạt sinh cơ bị biến thành vùng đất chết, không thể tiến nhập, triệt để ngăn cách hai giới. Cho dù đã hơn vạn năm nhưng sát khí nồng đậm trong nó vẫn không hề suy giảm đi chút nào.

Một chuyện kinh thiên động địa như vậy, bằng vào một thần khí liền trực tiếp thay đổi cả một giới, đem cả một giới phút chốc huỷ diệt, lực lượng khủng khiếp như vậy Thẩm Thạch đương nhiên không lạ lẫm gì. Thẩm Thạch dừng lại ở khối bia đá, nhất thời tâm tình phức tạp, không lẽ vạn năm trước Thiên Yêu Vương Đình từng thờ phụng Âm Minh Tháp ở chỗ này.

Trên đỉnh khối bia đá được thạch quy cõng trên lưng có một bình đài vài thước vuông đặt ngay ngắn, mới nhìn cũng biết là dùng để thờ phụng hoặc đặt cái gì lên đó.

Thời điểm hiện tại trên bệ đá hoàn toàn rỗng tuếch, bề mặt đã đóng một lớp bụi dày, sớm đã không còn đồ vật gì trên đó. Thẩm Thạch bỗng nhiên có ý nghĩ xẹt qua chẳng lẽ Âm Minh Tháp vẫn còn trong Phi Hồng Giới?

Theo truyền thuyết Thiên Yêu Ngân Hồ tự sát để huyết tế Âm Minh Tháp, nói đúng hơn là tự huỷ thần khí nhưng Âm Minh Tháp là loại bảo vật gì mà có thể dễ dàng bị huỷ diệt chứ ?

Thẩm Thạch dừng lại trước tấm bia đá, chăm chú nhìn ba chữ kia một lúc lâu, bỗng nhiên Thẩm Thạch bừng tỉnh, hắn phát hiện nữ quỷ đối với truyền thuyết về Âm Minh Tháp chẳng hề để tâm trong lòng, lẳng lặng bay về phía trước, lúc này đã đi được một khoảng xa rồi.

Thấy cảnh này, những quỷ vật xung quanh hắn, kể cả con quái vật đầu chó cũng lập tức có động tĩnh, rất có khả năng là tiến lại phía hắn.

Thẩm Thạch cả kinh, đây đâu phải chuyện đùa, hắn thầm mắng mình một câu rồi vội vàng đuổi theo nữ quỷ nhanh chóng tiến lên phía trước.

Nhìn thấy Thẩm Thạch mang theo Tiểu Hắc chạy lại chỗ nữ quỷ, cả đám quỷ vật tức giận gào thét liên hồi, nhưng không dám đuổi theo chỉ có thể từ xa mà đứng nhìn.

Không lâu sau đó, thân ảnh màu trắng đã tới phía trước đại môn, một lát sau liền biến mất, Thẩm Thạch và Tiểu Hắc đi theo nữ quỷ cũng đồng dạng mất hút trong bóng tối.

※※※

Chỉ có thể trơ mắt ra nhìn hai miếng mồi ngon vuột mất, không có gì ngạc nhiên khi cả đám quỷ vật vô cùng tức giận, trong đại điện một thoáng yên lặng bỗng nhiên” Oành” xôn xao một hồi, vô cùng vô tận những tiếng tru quỷ dị, khủng bố vang lên, như nhấn chìm cả nơi này.

Trong phút chốc, bên trong đại điện như quần ma loạn vũ, đủ các loại vong linh, thi hài, quỷ vật đáng sợ, hung ác, kinh khủng giương nanh múa vuốt, gầm rú, tình thế ngày càng trở nên hỗn loạn.

Cùng lúc đó quái vật đầu chó, thứ duy nhất có thể bay lượn trên không trung, lúc này sắc mặt cũng không dễ chịu gì, nhìn xuống phía dưới là một mảnh hỗn loạn, ồn ào của đám quỷ vật, hai tròng mắt màu huyết hồng của nó hiện lên một tia chán ghét cùng miệt thị thật sâu.

Rõ ràng con quái vật đầu chó này có linh trí hơn đám quỷ vật đang nháo nhào dưới kia, sau một khắc nó liền đờ đẫn ngây ngốc một chút, nghĩ lại vừa rồi, chính nó cũng chật vật, chạy thục mạng lên không trung, tựa hồ…Tựa hồ xét về bản chất mà nói, so với đám quỷ vật kia nó cũng không khác gì mấy.
=============
Bảo tháp trấn vật tộc yêu
Nay trên bia đá tiêu điều hoang sơ
Một lần chớp lấy sinh cơ
Tháp kia thực hủy hay nơi nào còn?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.