Cùng lúc đem cất chiếc bình ngọc chứa Bồi Nguyên Đan lại thì Thẩm Thạch nghe được tiếng “ồ” phát ra từ phía Hoàng Minh, sau đó hắn cũng thấy được một vật khá nhỏ trong đám vật phẩm kia từ từ bay đến trên bàn tay bạch cốt.
Đó là một chiếc hộp ngọc, dài tầm nửa cánh tay, bên ngoài thì có vẻ ảm đạm không chút ánh sáng đích thực là một vật cổ xưa rồi. Bên phía trên hộp ngọc còn thấy được dán một tấm Phù Lục màu vàng, khi quan sát tấm phù lục thì Thẩm Thạch thấy phù văn trên nó hình như là một loại phong cấm phù, nó là một loại phù văn thông thường dùng để bảo quản các loại Linh tài. Nhìn cái nếp bên ngoài của tấm phù uốn cong lên thì không phải nói cũng biết là nó đã tồn tại rất lâu rồi.
Trong nháy mắt “bộp” một tiếng, hộp ngọc đã bay đến và được Hoàng Minh bắt lấy, nhìn năm cái ngón tay xương xẩu trắng hếu cầm cái hộp ngọc tối màu kia trông thật là quỷ dị.
Chả biết tại sao lúc này Thẩm Thạch có cảm giác được là Hoàng Minh có chút khác lạ.
Dựa theo lời nói của quái vật Cẩu Đầu Nhân thì có thể vật trong hộp ngọc chính là Già La Diệp, chắc chắn đó là một vật rất trọng yếu đối với Hoàng Minh, thậm chí nó còn có thể cải tạo thân thể giúp hắn thoát khỏi Luân Hồi. Tuy không biết việc Hoàng Minh làm thế nào để mà thoát khỏi Luân Hồi nhưng Thẩm Thạch biết rõ đây đúng là bảo vật rất quan trọng đối với Hoàng Minh,một khi đã đạt được thì là một việc hết sức đáng mừng.
Nhưng xem bộ dạng của Hoàng Minh cũng không thể hiện sự vui mừng khi đạt được bảo vật cả, tuy y có nở nụ cười nhưng nhìn nụ cười đó có mang theo một tia đắng chát ở bên trong. Dù thì thì cái lão quái vật đã sống vật vờ cả vạn năm nơi địa cung của Yêu tộc này sau khi đã thu hồi hộp ngọc cũng lặng lẽ đứng bất động hồi lâu và thở dài, Thẩm Thạch cũng không biết được trong lòng của y đang nghĩ cái gì nữa.
Sau khi ống tay áo màu vàng buông xuống thì bàn tay xương xẩu cùng với hộp ngọc bị che mất đi không còn thấy nữa.
Hoàng Minh cứ đứng yên như vậy một lúc, ánh mắt có chút thẫn thờ nhìn về một nơi xa xăm, đầu óc xem ra là đang nhớ lại những chuyện đã qua, dường như lúc này đang chìm đắm vào dòng hồi ức mà không hề có động tác gì khác. Cứ như vậy thật lâu, cuối cùng Thẩm Thạch cũng không nhịn được mà lên tiếng gọi một câu :” Tiền bối?”
Hoàng Minh cũng từ từ thanh tỉnh, từ trong dòng hồi ức mà đi ra, sau khi thở dài một tiếng liền xoay người lại. Sau khi nhìn qua Thẩm Thạch còn đang đứng đó thì y gật đầu một cái rồi cất bước tiến vào trong Yêu Hoàng điện nơi đặt chiếc quan tài màu vàng nằm trên bệ đá, đồng thời cũng nói :” Ngươi đi tới đây cùng ta, có mấy việc muốn hỏi ngươi cho rõ.”
Thẩm Thạch cũng hơi do dự mà nói :” Tiền bối, còn người bạn này của ta.. nàng ta còn…”
Hoàng minh cũng không quay đầu lại, chân vẫn bước và thản nhiên nói :” Nàng ta không có việc gì đâu.”
Thẩm Thạch có phần bất đắc dĩ, lo lắng mà nhìn thoáng qua Chung Thanh Lộ vẫn còn nằm trên mặt đất, tuy sắc mặt nàng không có biến đổi nhưng cứ để như vậy hắn thấy không an tâm, nhưng vì sau hắn cũng bước tới phía sau Hoàng Minh lại một lần nữa đi đến bệ đá kia.
Quan tài màu vàng vẫn phát ra ánh sáng nhàn nhạt chiếu lên trên người Thẩm Thạch, tuy ánh sáng không có chói mắt, nơi đặt ở nơi có vẻ uy nghiêm tôn lên vẻ thanh tĩnh của nó. Nhưng mà Thẩm Thạch lại nhớ lại không lâu trước đây, khi bản thân mình đến bên cạnh chiếc quan tài màu vàng này thì trong đó phát ra một tràng như thanh âm quỷ dị, về sau tuy đã bị Hoàng Minh trấn áp nhưng trong lòng Thẩm Thạch không lúc nào chủ quan mà xem thường chiếc quan tài màu vàng này rồi.
Không biết bên trong nó ẩn chứa quái vật gì đây?
Khi Hoàng Minh đến bên cạnh chiếc quan tài màu vàng này thì thần sắc có chút mỏi mệt, y cũng không lo lắng hay cố kỵ gì mà trực tiếp ngồi xuống bên cạnh quan tài màu vàng, sau đó còn dựa lưng vào nó nhìn về phía Thẩm Thạch vẫy tay và nói:
“ Lại đây, ah mà ta còn chưa biết tên của ngươi nữa?”
“Thẩm Thạch.” Thẩm Thạch cũng không giấu diếm gì mà trả lời, sau đó hắn đi đến vài bước đứng bên cạnh Hoàng Minh một đoạn, cũng đang do dự vì thấy Hoàng Minh đang ngồi dưới đất thì mình đứng cũng không tiện lắm cho nên cũng ngồi xuống cách đó không xa.
Hoàng Minh cũng khẽ gật đầu sau đó ánh mắt nhìn đến Thẩm Thạch có phần ôn hòa và nói :” Có thể nói cho ta biết vì sao ngươi lại có được Âm Dương chú mà tu luyện nó?”
Trong nội tâm của Thẩm Thạch lúc này đang rất bối rối, Âm Dương chú là bí pháp mà hắn bí mật tu luyện, hắn chưa bao giờ dám mở miệng nói với bất cứ người nào về điều đó, theo lẽ thường thì phải giấu diếm điều này kể cả khi bị hỏi đến. Nhưng mà Hoàng Minh lại hoàn toàn khác, vì lúc đầu khi nhìn thấy hắn vị này đã trực tiếp khám phá ra bí mật kia rồi, bây giờ có muốn giấu cũng giấu không được.
Cho nên sau khi do dự Thẩm Thạch liền đánh bạo một lần mà kể lại. Dù sao đối với vị Hoàng Minh này trong lòng Thẩm Thạch cũng vô cùng phức tạp, có tò mò, có kính sợ hắn cũng mạnh dạn thử một lần tin tưởng con người này đi.
Hắn kể lại từ lúc thiếu niên khi mới vừa 12 tuổi, tại Nam Bảo phường ở Lưu Vân thành đã có được chiếc bình nhỏ màu đen từ quầy hàng bán ven đường của lão Hậu. Từ đó về sau lần lượt các câu chuyện từ chốn Thanh Ngư quần đảo đến Yêu đảo cho đến miếng Kim Thai Thạch một cái truyền tống pháp trận cỡ nhỏ đưa hắn đến Yêu giới ba năm về sau, rồi làm thế nào hắn có được Âm Dương chú lần nữa mang tên “Thiên Minh Chú” cũng được Thẩm Thạch lần lượt nói ra.
Thẩm Thạch tuổi tuy không nhiều nhưng mà những cuộc phiêu lưu kỳ lạ cùng với rèn luyện trải qua không ít, kinh nghiệm lịch duyệt đều hơn xa đại đa số tu sĩ thông thường khác, trong khi nói chuyện hắn cũng đem tình huống hiện tại trong Hồng Mông thế giới sau cuộc Nhân Yêu đại chiến nói ra, cũng nói đến những biến đổi lớn đã trải qua sau vạn năm thương hải tang điền, giống như là đang kể lại chuyện lịch sử một cách ngắn gọn cho Hoàng Minh nghe vậy.
Hoàng Minh cũng yên lặng mà lắng nghe, ánh mắt lúc thì bình tĩnh chăm chú, lúc thì ngẩn ngơ mênh mang, nghe những câu chuyện của Thẩm Thạch mà bồi hồi nhớ lại chuyện xưa, tuy có chút phiền muộn nhưng đôi khi khóe miệng cũng nở nụ cười, y như được trải qua một vòng sinh mệnh, đang đánh giá những kỷ niệm vui buồn thương giận mà bản thân đã trải qua.
Những âm thanh trầm thấp của câu chuyện vẫn cứ vang lên trong chốn Yêu Hoàng điện tĩnh lặng này, không gian dường như chỉ còn có chiếc quan tài màu vàng đang lặng yên nghe những câu chuyện kể, vạn năm thời gian như được khắc họa lại bởi từng câu nói bởi từng cảm xúc làm cho lòng người mê man, thở dài, vui mừng, sầu thảm bồi hồi của những ký ức.
Không biết đã trải qua bao lâu, âm thanh của Thẩm Thạch cũng đã dừng lại, thật lâu về sau mới nghe được câu cảm thán phát nhẹ nhàng ra từ Hoàng Minh :” Vậy là, một vạn năm đã qua như vậy rồi sao…”
Không gian lại chìm vào yên tĩnh một lần nữa, sau đó Thẩm Thạch lại nghe những tiếng thở dài và giọng Hoàng Minh lại cất lên:
“Mấy người bọn họ… Thế mà lại xóa đi tên tuổi của ta sao!” =============== Tựa lưng quan tài nơi đài cao Thẩm Thạch đề phòng vẫn theo sau Vạn năm trôi qua sơ lược chuyện Thương hải tang điền...xóa tên sao? =============== Chuyện xưa giờ đã đi qua Thạch ta bình tĩnh nói ra vài lời Giữa năm tháng buồn chơi vơi Lặng yên kỷ niệm xa vời Hoàng Minh.