Bên trong đại điện lại chìm vào tĩnh lặng, không một lời nói không một tiếng động nào phát ra, cứ như vậy hồi lâu Thẩm Thạch mới cất giọng hỏi:
“Bọn họ, bọn họ là ai vậy?”
Hoàng Minh vẫn ngồi dưới đất, lưng dựa vào chiếc quan tài màu vàng, những chùm sáng từ chiếc quan tài vẫn tiếp tục lan tỏa ra, những chùm ánh sáng đó như cộng hưởng với trang phục của y làm tô điểm thêm vẻ uy nghi rực rỡ khiến cho bầu không khí thêm uy quyền trang nghiêm. Nhưng trái ngược với vẻ trang nghiêm quý khí đó lại là sắc mặt có vẻ tối tăm mù mịt của Hoàng Minh, bờ môi của y như muốn nói điều gì đó nhưng cứ mấp máy rồi lại thôi.
Thẩm Thạch trong khoảng khắc đó cũng nhận ra điều khác lạ, hắn cũng thấy được trên ống tay áo của Hoàng Minh cũng đang run lên, không biết được rằng bàn tay xương cốt được giấu trong bộ trang phục rộng thùng thình kia đang từ từ nắm chặt lại hay không, nhưng nghĩ đến những ngón tay chỉ còn lại những mẩu xương trắng mà xiết chặt lại thì quả là một điều quỷ dị.
Thẩm Thạch vẫn đứng đợi thật lâu, cũng không hy vọng Hoàng Minh sẽ trả lời câu hỏi của hắn, đang lúc buồn chán muốn mở miệng nói chút gì đó thì chợt nghe thấy một hồi âm thanh lạ phát ra.
Đó là một loạt tiếng “cách cách cách, kít kít kít” làm cho người nghe rất là khó chịu, nó giống như âm thanh phát ra từ móng vuốt sắc bén của dã thú cào cấu miết vào tảng đá vậy,âm thanh đó nghe thật là gai người. Thẩm Thạch trong lòng chấn động, đang muốn tập trung để nghe ngóng xem những tiếng khó chịu đó phát ra từ chỗ nào. Bỗng hắn rất kinh ngạc khi phát hiện ra những tràng âm thanh đó phát ra từ bên trong chiếc quan tài màu vàng, nói cách khác những tiếng đó đang được phát ra từ phía sau Hoàng Minh, chỗ mà y đang dựa lưng vào.
Nhớ lại lúc trước, khi hắn vừa bước vào bên trong Yêu Hoàng điện thì đã thấy được chiếc quan tài màu vàng có dị động , khi đó hắn đoán rằng bên trong chiếc quan tài khổng lồ này chắc chắn nhốt một quái vật rất đáng sợ, từ lúc nhìn thấy nó hắn cảm tưởng rằng quái vật bên trong đang muốn phá quan mà xông ra ngoài. Nhưng mà khi động tĩnh phát ra rất mãnh liệt thì Hoàng Minh đã xuất hiện ra tay thi pháp dùng vô hình phù lục trấn áp khiến cho Thẩm Thạch nghẹn họng không nói lên lời. Chính cái ấn tượng ban đầu đó để lại trong lòng Thẩm Thạch dấu ấn khó phai nhòa, ngờ đâu mới qua được một lát quái vật trong chiếc quan tài lại muốn gây ra động tĩnh rồi.
Nhìn động tĩnh phát ra như vậy ánh mắt của Thẩm Thạch lại hướng đến trên người Hoàng Minh, nhưng mà điều làm cho hắn hết sức kinh ngạc đó là Hoàng Minh lại mặc kệ những động tĩnh phát ra từ trong chiếc quan tài mà vẫn ngồi im bất động, y vẫn trong trạng thái ngẩn ngơ mông vẫn ngồi đất lưng tựa quan tài.
Tiếng động mỗi lúc một lớn, cùng với những tiếng động đó là những tiếng gầm gừ trầm thấp như Vong Linh kêu khóc, giống như là những vầng sáng màu vàng tỏa ra khắp nơi giờ đây toàn bộ bên trong Yêu Hoàng điện đã bị bóng tối bao phủ, trên nắp màu vàng của quan tài bắt đầu lắc lư dữ dội, dường như quái vật đáng sợ trong đó đang muốn phá quan ra ngoài.
Thẩm Thạch lập tức trấn động, tuy hắn không biết quái vật bị nhốt bên trong quan tài là dạng khủng bố gì nhưng nhìn động tĩnh lớn như vậy cùng khí tức ghê sợ tỏa ra thì hắn biết chắc chắn không phải hạng tầm thường, một khi mà nó nhảy ra thì không cần nói cũng biết hậu quả sẽ như thế nào. Mà trái lại với sự hoảng hốt lo lắng của Thẩm Thạch thì Hoàng Minh vẫn trong bộ dáng thất thần mờ mịt, khuôn mặt giờ đây lại mang thêm vẻ cay đắng chua chát, dường như y chả muốn ra tay ngăn cản làm gì.
Âm thanh gào khóc thảm thiết càng lúc càng lớn, Thẩm Thạch giờ đây không thể kìm nén được nữa mà vội vàng hét lên :” Tiền bối, xin hãy mau mau trấn áp nó.”
Tiếng hét lên này như là tiếng sấm sét lóe lên giữa một vùng trời đen tối vậy (thực ra nên tả là sấm giữa trời quang, nhưng mà vào hoàn cảnh này cũng không hợp lý lắm) tiếng hét làm cho Hoàng Minh khẽ giật mình mà ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Thạch, đúng lúc đó thì cái thứ bên trong quan tài dường như cũng hô ứng mà trở nên an tĩnh một chút.
Tất cả những tiếng kêu khóc của âm ma quỷ vật cũng bỗng chốc im bặt, dường như cái vật trong quan tài này đang lo lắng hoảng sợ vậy.
Mà trong thời khắc quỷ dị này, Hoàng Minh sau khi ngẩng đầu nhìn Thẩm Thạch phát ra một thần sắc khác thường, giống như là chán nản, thất vọng. Nhưng chỉ là thần sắc biểu lộ trạng thái mà thôi còn y vẫn không hề động tay động chân một chút nào cả.
Cái làm cho người ta cảm thấy áp bức khó chịu chính là bầu không khí yên lặng lúc này, tình trạng cứ quỷ dị diễn ra khiến cho người trong cuộc cảm giác sao thời gian trôi qua chậm chạm thế, cái vật trong quan tài cũng bị kích thích mà không còn gây ra động tĩnh mạnh như trước, nó như sợ hãi mà cẩn thận chỉ dám cào cào nhẹ mấy cái mà thôi. Những âm thanh nhẹ nhàng phát ra từ chiếc quan tài như là đang thăm dò tình hình bên ngoài.
Ánh mắt của Hoàng Minh cũng thanh tỉnh trở lại, thân hình của y vẫn cứ lặng yên mà ngồi bên cạnh chiếc quan tài tỏa ra ánh sáng vàng kia, sau khi nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương kinh ngạc của Thẩm Thạch thì bỗng nhiên mở miệng nói một câu không hề ăn nhập gì với tình hình đang diễn ra :
“ Thẩm Thạch, ngươi có muốn học những phần còn lại của Âm Dương chú không?”
“Rống..” một tiếng gầm trầm thấp từ bên ngoài truyền đến, nó như tiếng kêu bất an lo lắng phát ra từ thân hình khổng lồ to lớn của cái bóng đen bên ngoài điện kia, tiếng gầm đó như là càng tăng thêm tính căng thẳng quỷ dị vốn có của Yêu Hoàng điện ngay tại thời điểm hiện tại.
Đó là tiếng kêu bất an của Toản Địa Lão, nó đang đứng ở bên ngoài cùng với quái vật Cẩu Đầu Nhân, xem ra sắt mặt của bọn chúng không tốt lắm ánh mắt vẫn gắt gao hướng đến tòa cung điện to lớn trước mặt. Rồi đột nhiên bọn chúng như ý thức gì đó mà quay đầu nhìn lại đến cái thân hình trắng toát đang trôi lơ lửng kia mà tra hỏi :” Bạch Ảnh, ngươi có biết tình hình bên trong thế nào không?”
Bạch Ảnh cũng đang hướng đến tòa cung điện phía trước nhưng với mái tóc đen bù xù che kín khuôn mặt khiến cho không một ai biết được giờ đây nàng đang nghĩ gì, người ta chỉ phát hiện ra được thân hình của nàng có phần căng cứng mà thôi, dường như đang nôn nóng khẩn trương điều gì đó. Đối với câu tra hỏi của Cẩu Đầu Nhân thì đáp án vẫn như trước đây đó là im lặng và trầm mặc, chỉ có cái viên Linh Thúy Thiên Châu trước ngực bỗng sáng lên thay cho lời đáp của nàng.
Cẩu Đầu Nhân thấy vậy liền xì một tiếng kinh thường, đúng là tự dưng đi hỏi cái con quỷ nữ hâm hâm dở dở này làm gì, bọn chúng là tam đại thủ hạ của chủ nhân Yêu Hoàng điện, thực lực mỗi cá nhân đều rất mạnh mẽ, cũng biết được chút ít bí mật bên trong Yêu Hoàng điện cho nên luôn luôn kính sợ vị chủ nhân của điện. Lúc thấy tình cảnh chưa bao giờ diễn ra này mà trong lòng có chút lo lắng mà nhao nhao đứng lên.
Đến cùng là xảy ra chuyện gì? Đại vương không phải là chủ nhân của nơi này ư? Như thế nào lại để cho quái vật bên trong kia như là muốn thoát ra vậy?
"Âm Dương Chú?"
Bên trong Yêu Hoàng điện, khi tai Thẩm Thạch nghe được câu nói này, cho dù xung quanh đang đầy rẫy những âm thanh bạo động kỳ dị nhưng trong lòng lại chấn động thật mạnh. Hắn rất kinh ngạc mà nhìn về phía Hoàng Minh, tại sao lúc này quái vật bên trong quan tài đang muốn thoát khốn mà y lại không hề ra tay trấn áp nó lại còn đưa ra lời đề nghị như vậy? Điều đó khiến cho vật bên trong như nhận được thông tin.
Trong một phút lơ là, một tiếng gào thét kinh thiên động địa phát ra từ phía chiếc quan tài màu vàng, bỗng nhiên nắp quan tài lập tức bung ra, ầm ầm Ba~ Ba~ một tiếng rồi một cỗ khí tức khinh khủng phóng lên trời cao, một lực lượng to lớn không thể tưởng tượng được lan tỏa khắp nơi, sau khi phá nắp quan tài cỗ khí tức đó liên tục tràn ra.
Một khe hở hắc ám từ bên trong vầng ánh sáng vàng hiện lên, sau đó trước ánh mắt khiếp sợ của Thẩm Thạch thì một bàn tay thù lù xuất hiện, nó mang theo vô tận hắc ám, như đang muốn lôi kéo thêm âm u mịt mờ từ chỗ sâu mà đưa ra ngoài.
Một bàn tay trắng bệch, không còn chút máu thịt nào chỉ còn lại những ngón tay bạch cốt.
Sao cái này nhìn quen mắt đến thế! ================ Hoàng Minh thất vọng trong lòng Quan tài sinh biến ngồi không chẳng màng Trong ngoài hoàng điện bất an Quái vật cường đại phá quan ra rồi. ================ Lòng buồn chán, Hoàng Minh thả quái vật Âm Dương chú, ngươi có muốn học không! ================ Bên trong quan tài có tiếng động Nghe thấy âm thanh mà rợn lòng Thẩm Thạch trong lòng như dậy sóng Quái vật xuất hiện, mỗi tay không ================ Vạn năm trôi dần Bỏ quên quá khứ Xuất quan từ mộ Phúc họa vô căn.