Lục Tiên

Quyển 3 - Chương 147: Nhân quả (2)



Thẩm Thạch đứng đó, trầm mặc thật lâu rồi thò tay tìm kiếm trong Như Ý Đại, một lát sau, khi tay của hắn nhấc lên đã cầm theo một cuốn sách cũ kỹ, chính là quyển sách hắn được nam hài kia ném cho trong Vấn Thiên Bí Cảnh ngày đó.

Trên bìa có mấy chữ Âm Dương Chú, nhưng sau khi mở ra, ngoại trừ Thanh Tâm Chú và Thiên Minh Chú mà Thẩm Thạch đã tu luyện xong thì đằng sau hoàn toàn trống rỗng, tựa hồ có một lực lượng thần bí xóa toàn bộ văn tự trên giấy khiến cho người ta không cách nào có thể nhìn được bí mật trong đó.

Quyển sách mới được lấy ra, thân thể Hoàng Minh đột nhiên chấn động, ngồi thằng người dậy, trong mắt lộ ra vài phần khó tin, kinh ngạc nhìn quyển sách cổ xưa, thậm chí miệng còn hé ra một chút, tựa hồ như muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng những lời đó đã tiêu tán khi tới miệng lão.

“Tiền bối?” Thẩm Thạch cẩn thận nhìn Hoàng Minh thấp giọng nói “Người … nhận ra được quyển sách cổ này ư?”

Hoàng Minh ngẩng đầu, vẻ kinh ngạc chậm rãi bình phục thay vào đó là vẻ tang thương sâu đậm, lão chậm rãi khàn khàn nói: “Quyển sách này … ngươi có từ đâu?”

Nhìn phản ứng kỳ quái này của Hoàng Minh, trong lòng Thẩm Thạch cũng đã có chút phỏng đoán, cũng không giấu giếm chút nào, kể lại một lần những kinh nghiệm trong Vấn Thiên Bí Cảnh, bất quá cũng chỉ giới hạn trong thời điểm hắn ở ngọn núi hình vòng cung kỳ dị.

Hoàng Minh lắc nghe, sắc mặt không ngừng biến hóa, kinh ngạc, chờ mong, hoài niệm thậm chí có cả mờ mịt, phẫn hận, các loại tâm tình từng cái từng cái xẹt qua mặt hắn, sau khi Thẩm Thạch nói xong, Hoàng Minh trầm mặc một lúc, bỗng nhiên lão mở miệng hỏi một câu chẳng có quan hệ gì với lúc trước:

“Thẩm Thạch, ngươi biết năm đó Nhân Tộc Lục Thánh chết như thế nào không?”

“A?” Thẩm Thạch ngẩn ra một chút, nhíu mày, cần thận hồi tưởng một lần, sau đó phát hiện ra loại chuyện vốn được cho là bình thường thế mà chính mình tựa như lại không biết. Hắn do dự hồi lâu, lắc đầu một cái nói: “Việc này ta không nhớ rõ, trên những quyển điển tịch trước kia đều nói là Lục Thánh có công lao quá to lớn, họ qua đời như thế nào đều không đề cập tới, chắc hẳn là làm xong mọi chuyện rồi mới qua đời … A đúng rồi!”

Hắn nói xong câu cuối cùng thì thanh âm bỗng nhiên cao giọng, tựa hồ như nghĩ tới điều gì, ánh mắt Hoàng Minh đột nhiên trở nên bén nhọn, nhìn vào hắn trầm giọng nói: “Như thế nào?”

Thẩm Thạch nói: “Ta nhớ các quyển điển tịch không nhắc tới việc năm người khác qua đời như thế nào nhưng về Nguyên Vấn Thiên Tổ Sư thì cũng có một chút ghi chép” Hắn cẩn thận suy nghĩ một chút rồi nói “Hình như là năm đó Nguyên Thánh Nhân đại cáo công thành liền cùng Lục Thánh xây dựng cơ nghiệp muôn đời của tứ chánh danh môn, sau đó dùng thần thông sáng tạo dị cảnh, lưu cho hậu nhân một kỳ quan là Vấn Thiên Bí Cảnh, sau đó công thành lui thân, vũ hóa thành tiên…”

“Vũ hóa thành Tiên?” Hoàng Minh đột nhiên cắt lời hắn, lặp lại bốn chữ này một cách trầm trọng

Thẩm Thạch vò đầu một chút, dừng một thoáng sau đó cười khổ nói: “Những chuyện này đều là ghi chép trên điển tịch, đương nhiên sự thật đến cùng là như thế nào, hiện tại cũng không ai biết được. Bất quá đã qua nhiều năm như vậy cũng chưa nghe nói Nhân Tộc có tu sĩ nào thật sự phi thăng thành tiên, cho nên...”

“Ha ha ha ha…” Bỗng nhiên Hoàng Minh cất tiếng cười vang, cắt đứt những lời nói của Thẩm Thạch, tiếng cười kia mang vẻ nhẹ nhàng vui vẻ, tựa hồ đặc biệt cao hứng còn vỗ vỗ tay nói: “Quả nhiên là thế, quả nhiên là thế, dựa vào tính tình của Đại Ca, tất nhiên sẽ không làm ra chuyện vứt bỏ, mạt sát ta, dù ta có là… chắc chắn là do việc lớn của hắn hoàn tất, phá cảnh đi xa, mới khiến Cơ Vinh Hiên, Tống Văn Đức, Cổ Tử Chân, những tên chuột nhắt vô năng làm càn, đích thị là như thế!”

Thẩm Thạch cảm thấy tức cười, đám người Cơ Vinh Hiên, Tống Văn Đức và Cổ Tử Chân đều bài danh trong Lục Thánh tiên hiền, nổi danh trong nhân gian vạn năm không suy, cơ hồ được nhân tộc tôn kính coi như thần linh thế mà giờ phút này trong miệng của Hoàng Minh lại biến thành lũ chuột nhắt vô năng. Bất quá cẩn thận nghĩ lại thì Thẩm Thạch cũng cảm thấy có chút thoải mái, nếu chiếu theo ghi chép của Yêu Tộc thì vị trước mặt này trong “Bảy đại nghịch tặc” đứng thứ hai, gần với Nguyên Vấn Thiên, nếu như hắn coi thường mấy thánh nhân ở dưới thì cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận được.

Đang xuất thần thì bỗng thấy Hoàng Minh vung tay, Thẩm Thạch chợt cảm thấy trên tay nhẹ bẫng, cuốn sách cũ kỹ kia đã rời khỏi tay, bay tới trên cốt thủ trắng bệch của Hoàng Minh. Hắn nhìn một chút rồi tùy ý lật ra, sắc mặt dần dần bình tĩnh lại, tựa hồ nghĩ tới điều gì, khẽ thở dài một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ chờ mong và kính nể nói: “Không thể tưởng tượng nổi Đại Ca lại có thủ đoạn như thế, lại có thể khám phá thiên cơ, hiểu rõ biến hóa, đưa cuốn sách này tới tay ta, cũng có thể coi như là một đoạn nhân quả sao”

Thẩm Thạch cả kinh, những lời này hắn nghe được rõ ràng, ý tứ trong lời nói... Dù hắn cũng có chút suy đoán nhưng lúc này vẫn có chút khó chấp nhận nổi, ngạc nhiên nói: “Tiền bối, chẳng lẽ ý của người là, tiểu hài tử kia, hắn chính là…”

Hoàng Minh nhìn hắn một cái, cười lạnh nói: “Nếu không phải chính hắn đưa cho ngươi, trên đời này còn có ai có thể cướp lấy bản Âm Dương Chú trên tay hắn đây, bất quá bộ dáng của đứa bé kia…” Nói tới đây Hoàng Minh rõ ràng cũng ngưng lại một chút, thoạt nhìn cũng có vẻ hoang mang bất quá khoát tay một cái nói: “Đại ca thân thông quảng đại, không thể dùng suy nghĩ bình thường mà hiểu được, không sao”

Thẩm Thạch im lặng một lát, đầu tiên là khiếp sợ bởi tiểu nam hài trong Vấn Thiên Bí Cảnh rất có thể chính là người đứng dầu Lục Thánh Nguyên Vấn Thiên, thứ hai là thấy Hoàng Minh có thân phận, đạo hạnh cỡ này lại sùng bái vị đại ca kia tới cực điểm, thật không biết thời kỳ toàn thịnh năm đó, vị Đại Thánh Nhân phong vân một cõi trong Hồng Mông thế giới, dẫn đầu vô số nhân tộc tu sĩ đánh đổ Thiên Yêu Vương Đình cường đại có phong thái tuyệt thế ra sao.

Thẩm Thạch cũng không nhịn được cảm thấy chờ mong, thầm nghĩ nếu thật sự có được phong thái ngày xưa của vị kia thì thật không uổng một kiếp người. Bất quá kính ngưỡng vẫn chỉ là kính ngưỡng, vẫn có những nghi hoặc mà Thẩm Thạch không tài nào nghĩ ra, cuối cùng đành hỏi Hoàng Minh:

“Tiền bối, người làm sao biết được vị kia… Vấn Thiên tổ sư mang hình hài tiểu hài tử giao cuốn sách này cho ta là để sau này ta đi vào Yêu tộc địa cung gặp người rồi trả cho người đây?”

Hoàng Minh kỳ quá nhìn hắn rồi nói: “Đại ca tài hoa tuyệt thế có chuyện gì mà hắn không làm được?”

Thẩm Thạch im lặng sau đó cười khổ thầm nghĩ, Nguyên Vấn Thiên năm đó tài năng cỡ nào mới có thể khiến cho nhân vật như Hoàng Minh một mực tin tưởng tới tình trạng này. Chẳng qua hắn nhìn Hoàng Minh không biết đã mấy nghìn năm nay đều chưa lộ vẻ khoái ý, lúc này đọc bản sách cổ kia thậm chí còn khẽ mỉm cười khiến Thẩm Thạch cũng có chút cảm động, chẳng qua trong lòng hắn đột nhiên xuất hiện một ý niệm khiến cho lông mày hắn khẽ nhăn một cái.

Tại đây trên ngọn Thanh Long Sơn này, chung quanh phế tích của Yêu Tộc đế cung có một đại trận dùng ba trăm sáu mươi cây Trấn Yêu Trụ tạo thành, giam cầm tất cả Yêu Thú Quỷ Linh trong phế tích dưới măt đất, dù là các loại quái vật cường hãn như Toản Địa Lão cũng không cách nào trốn thoát được, cả vạn năm cũng không suy yếu, được nhân tộc coi là thánh vật.

Bởi vì trong truyền thuyết, Trấn Yêu đại trận uy lực mạnh mẽ tới cực điểm chính là thủ bút của vị thánh nhân cường đại nhất.
===============
Trong ngực lấy ra bản chép tay
Tìm người trả sách đã an bài
Thần thông quảng đại đầu Lục thánh
Một lẽ tại sao hóa nam hài?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.