Ba chân bốn cẳng, tay chân luống cuống nhanh chóng thu thập đống lớn đồ vật lộn xộn trên mặt đất, đem toàn bộ thu vào trong như ý đại, đến lúc này sắc mặt của Chung Thanh Lộ mới khá hơn một chút, nhưng nhìn kĩ lại thì vẫn còn lưu lại một tia ửng đỏ nhàn nhạt. Lúc vừa rồi thu thập căn bản không để ý sắp xếp gì nghĩ lại thì trong như ý đại nhất định cũng lộn xộn nhưng bây giờ điều đó cũng chẳng quan trọng nữa. Dù sao khi rời ra được khỏi mê cung dưới lòng đất tự nhiên sẽ có nhiều thời gian chậm rãi chỉnh đốn.
Thấy Chung Thanh Lộ không không nói một lời mà đem tứi như ý giắt ở bên hông, Thẩm Thạch cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi, trầm ngâm một lát, quay người nhìn về phía Hoàng Minh thi lễ một cái, nói: “Tiền bối hai người vãn bối bị kẹt dưới địa cung đã lâu, chỉ sợ lúc này trên mặt đất các sư trưởng trong tông đang nóng lòng tìm kiếm, nếu không có chuyện gì khác, vãn bối có thể hay không…”
Nói đến đây Thẩm Thạch ngừng lại một chút ánh mắt rơi lên người Hoàng Minh, mặc dù không tiếp tục nói nữa nhưng ý tứ trong đó đã rõ ràng rồi.
Hoàng Minh cũng không ngốc, tự nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của Thẩm Thạch, y cũng chẳng lưu Thẩm Thạch lại để làm khó gì hắn, sắc mặt nhàn nhạt vung tay lên nói: “Đi đi”
Giọng nói kia thật tuỳ ý, thậm chí làm cho Thẩm Thạch ngơ ngác một chút, phải biết rằng nơi này chính là nơi sâu nhất trong địa cung của Yêu Tộc có lịch sử vài vạn năm, tại Yêu Hoàng Điện dưới mặt đất này đã từng xảy ra không biết bao nhiêu chuyện cũ, thậm chí tại đây còn cất giấu một thiên đại bí mật mà có lẽ ngoài Nguyên Vấn Thiên tổ sư ra không có một ai khác biết được. Nhưng lúc này đây, xem ra Hoàng Minh căn bản không có một điểm chú ý đến làm cho mọi lo lắng, tâm thần bất an trong lòng Thẩm Thạch tan biến.
Bất quá cho dù kinh ngạc thế nào đi nữa, thái dộ này của Hoàng Minh tự nhiên là chuyện tốt, Thẩm Thạch đang khiếp sợ vội vàng kéo Chung Thanh Lộ hành lễ để cảm ơn Hoàng Minh. Chung Thanh Lộ đối với nam tử quỷ dị đứng cạnh quan tài trên bệ đá cũng không thể nào có hảo cảm, lại càng không nói đến tình hình nơi này, trong nội tâm có vài phần suy đoán chỉ sợ nam nhân này mới là người đã lục lọi túi như ý của mình.
Bất quá vào lúc này Thẩm Thạch đâu dám để nàng đùa giỡn, đắc tội với vị Hoàng Minh cao thâm mạt trắc thực lực đạo hạnh cao hơn hai người không biết nhiêu lần này đúng là tự chuốc khổ rồi nên Thẩm Thạch lập tức trừng mắt với Chung Thanh Lộ, vội cầm tay của nàng như nói với nàng nên thành thật một chút, Chung Thanh Lộ bị hắn kéo như vậy cũng hiểu ra đành phải làm theo Thẩm Thạch thành thật mà cúi đầu xuống.
Hoàng Minh đứng trên bệ đá, giống như chẳng để ý tới cặp nam nữ đứng ở dưới có chút hành động mờ ám, Hoàng Minh bình tĩnh nói: “Ngươi đi ra ngoài, cầm theo vật này đi tìm Toản Địa Lão, nói là Đại Vương phân phó là đưa bọn ngươi ra ngoài, nó tự nhiên sẽ nghe theo.” Nói xong từ trong tay Hoàng Minh bạch quang loé lên kèm theo đó là một kiện đồ vật nhỏ bay tới chỗ Thẩm Thạch.
Thẩm Thạch tiếp lấy, tập trung quan sát, phát hiện đó là một miếng tròn màu trắng, cầm vào lạnh băng, lại cũng không giống bằng đá, lật lại nhìn một chút hắn bỗng nhiên tỉnh ngộ, lập tức nhướng mày.
Thứ này chỉ sợ là một khối gỡ ra từ đám xương trắng.
Cái này là một mảnh xương tròn một mặt là mày trắng, mặt kia thì có không ít hoa văn, Thẩm Thạch nhìn thoáng qua, thì thấy nó có chút đồng dạng với phù văn trên phù lục, nhưng thời điểm này cũng không có thời gian để nhìn kĩ, lập tức cầm vào trong tay, một lần nữa hướng tới Hoàng Minh trịnh trọng cảm tạ.
Từ đầu đến giờ vẫn nhìn Thẩm Thạch đối với Chung Thanh Lộ đang đứng bên cạnh Thẩm Thạch cũng không quá để ý, lúc này mới khẽ gật đầu, ánh mắt nhu hoà hơn vài phần.
Đợi Thẩm Thạch kéo Chung Thanh Lộ xoay người rời đi, hai người bắt đầu hướng về phía đại môn của Yêu Hoàng Điện, qua một hồi im lặng, từ sau lưng hai người bỗng nhiên truyền lại tiếng của Hoàng Minh, y nhàn nhạt nói một câu:
“Nhớ kĩ, chỉ tìm Toản Địa Lão, cẩn thận với những kẻ khác.”
Nhìn theo thân ảnh của hai người trẻ tuổi bước nhanh về phía xa xa, tiếng bước chân dần dần nhỏ lại, Thẩm Thạch cùng Chung Thanh Lộ rốt cuộc đã đi ra khỏi đại điện âm u, biến mất ngoài cửa lớn.
Bên trong Yêu Hoàng Điện dường như chính sự ra đi của hai người trẻ tuổi tràn đầy sinh cơ đã khiến cho nơi đây một lần nữa rơi vào yên lặng, một loại khí tức u ám, tiêu điều chậm rãi xuất hiện trở lại. Trên bệ đá, sắc mặt Hoàng Minh vẫn đứng đó không thay đổi, ánh mắt nhàn nhạt quét về bốn phía sau đó khẽ nhíu mày, cho dù là y sớm đã quen với loại không khí u ám này nhưng chẳng biết tại sao lúc này y đột nhiên có chút chán ghét cái hương vị mục nát này.
Sau đó Hoàng Minh như nghĩ đến diều gì, chậm rãi ngẩng đầu lên ngắm nhìn hư không, ở phía trên y là một khoảng không cực lớn của mái vòm đại điện, trên đó bị bao phủ bới hắc ám vô tận. Chẳng qua ánh mắt Hoàng Minh có chút xa xăm tựa hồ nhìn xuyên thấu mảnh hắc ám đó, như vậy đằng sau mảnh hắc ám sẽ là gì?
Phía trên mái vòm đại điện có lẽ là tầng đất dày trăm ngàn trượng. Mà trên tầng đất chính là mặt đất rồi a…
Phía trên kia hắn là nơi có ánh sáng mặt trời chiếu rọi, sinh cơ bừng bừng, một thế giới tràn ngập khí tức ôn hoà.
Hoàng Minh nhìn thật lâu vẫn không nhúc nhích, cỗ quan tài kim sắc cách y không xa bên trong nó đột nhiên truyền đến âm thanh:
“Ân, nhìn bộ dáng của ngươi như vậy, trong lòng ngươi vẫn còn muốn đi lên bên trên nhìn qua một lần sao?”
Hoàng Minh chậm rãi thu hồi ánh mắt, liếc nhìn cỗ quan tài màu vàng nói: “Đúng vậy, đột nhiên muốn lên đó xem một chút.”
Âm thanh sắc nhọn của quỷ vật kèm theo tiếng cười, trong tiếng cười tràn ngập ác ý cùng đùa cợt nói: “Nhưng ngươi thì không được, một khi ngươi bị một tia sáng chiếu vào thì thân thể nửa người nửa quỷ của ngươi lập tức hoá thành tro bụi rồi, ha ha ha ha…”
Hoàng Minh không nói gì, cũng không ra tay cho hả giận, y bình tĩnh khác thường, nhàn nhạt liếc cỗ quan tài khẽ lắc đầu sau đó tuỳ ý ngồi xuống dựa vào quan tài.
Tiếng cười độc ác kia vang lên một hồi rồi chậm rãi tan biến tựa hồ vì không tạo thành đả kích lớn cho Hoàng Minh nên quỷ vật kia cảm thấy chẳng thú vị nữa. Trầm mặc một hồi, quỷ vật đó bỗng nhiên cười lạnh nói:
“Tiểu tử kia từ ngươi mà biết được nhiều bí mật nơi này, ngươi hiểu rõ điều này sao còn tuỳ ý cho hắn trở về, ngươi không sợ những cao thủ nhân tộc bên ngoài biết được nội tình về mở ra cuộc tấn công quy mô đến đây sao?” Nó lạnh lùng thốt lên: “Ngươi đừng quên năm đó ngươi dùng Già La Diệp có kịch độc, nhất định là do những nhân tộc bên ngoài làm.”
Hoàng Minh dựa lưng vào quan tài, trầm mặc một hồi, bỗng nhiên nở một nụ cười nhàn nhạt, nói:
“Có muốn hay không chúng ta cùng đánh cuộc.”
“Đánh cuộc gì?”
“Ta cá là tiểu gia hoả tên Thẩm Thạch kia sau khi đi ra ngoài chuyện thứ nhất chính là vô luận thế nào đều muốn thuyết phục vị bằng hữu đi chung đem bí mật này giữ kín, không lộ ra ngoài nửa điểm.”
“A?”
Hoàng Minh không nói gì thêm, y khẽ ngẩng đầu lại một lần nữa nhìn lên mái vòm trong hắc ám, khoé miệng có chút nhếch lên, sau đó cảm giác như không tự chủ được mà song thủ duỗi ra sờ soạng trên mặt đất.
Thế giới phía trên mái vòm hắn không đi được điều này hắn biết rõ, nhưng bên dưới mặt đất này?
Ở bên dưới kia, đến cùng là điều gì…
Bí mật này đã giấu trong lòng hắn hơn một vạn năm! ============== Nơi này ly khai Tìm Toản Địa Lão Phù văn huyền ảo Ẩn hiện lóng tay.