Thân hình Chung Thanh Lộ khẽ chấn động, kinh ngạc nhìn Thẩm Thạch. Một hồi lâu sau, thần sắc dần ôn hòa lại, nàng khẽ gật đầu nói: “ Đây là lần đầu tiên ngươi ... Ta biết rồi, ta sẽ không nói ra đâu.”
Thẩm Thạch thở phào, như đã trút được một gánh nặng, liền gật đầu với nàng rồi nói: “ Bây giờ không còn sớm nữa, nơi này cũng không phải chỗ có thể ở lâu, chúng ta cùng đi ra ngoài thôi.” Nói xong hắn đi tới, giơ bàn tay cầm mảnh xương hình tròn lên rồi nhìn kỹ, khi nãy Hoàng Minh giao cho hắn vật này, chỉ nói rằng dùng để triệu hồi Toản Địa Lão chứ chẳng hề nhắc gì đến cách sử dụng nó. Thẩm Thạch càng nhìn mảnh xương lại càng cảm thấy những phù văn đồ án ở trên đó rất giống với Phù Lục mà hắn vẫn hay chế tạo.
Hắn đang đứng trầm ngâm một hồi thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân chợt vang lên từ phía sau. Chung Thanh Lộ đi tới bên cạnh hắn, tựa hồ như do dự một lát rồi nhẹ giọng nói: "Thạch Đầu, ngươi yên tâm, bí mật này ta tuyệt đối sẽ không nói với ai đâu"
Thẩm Thạch ngơ ngác một chút rồi lập tức tỉnh ngộ , lặng nhìn gương mặt xinh đẹp ôn nhu của nàng thật sâu rồi khẽ gật đầu nói: "Ta hiểu"
Sâu trong lòng đất, địa cung hắc ám vô cùng này lại tựa như không còn đáng sợ.
Thẩm Thạch không nhiều lời nữa, lại nhìn thêm mảnh xương kia một lần, tuy rằng lúc trước Hoàng Minh không hề nói thứ này sử dụng thế nào, mà từ khi đi ra khỏi Yêu Hoàng Điện cũng không thấy Toản Địa Lão cùng hai quái vật kia xuất hiện,nhưng hắn biết một nhân vật lớn như Hoàng Minh sẽ chẳng tốn công trêu chọc hắn làm gì.
Vậy nên mấu chốt trong việc này có lẽ chính là những hoa văn ở trên mảnh xương. Thẩm Thạch trầm ngâm nhìn kỹ một hồi, rồi thử truyền Linh lực vào bên trong những phù văn đó, giống như cách hắn sử dụng Phù Lục hàng ngày.
Ban đầu mảnh xương không hề có phản ứng, nhưng rất nhanh sau đó, theo luồng linh lực được Thẩm Thạch liên tục rót vào, bên trên mảnh xương trắng, một đạo phù văn bỗng nhiên phát sáng. Xung quanh đạo phù văn này, ánh sáng lan tỏa rất nhanh, sau đó toàn bộ đồ văn đều phát ra ánh sáng ôn hòa, một cỗ lực lượng vô hình thần bí bay lên trời, phát tán ra xung quanh bọn họ.
Với khí tức quen thuộc của lực lượng này, Thẩm Thạch ngay lập tức liền xác định được, đây chính là một loại lực lượng cùng loại với Phù Lục hắn vẫn hay dùng. Chẳng qua loại phù lục này, hay nói cách khác là loại năng lượng phát ra từ phù văn nằm trên mảnh xương tròn này, mang theo một cỗ khí tức mênh mang tràn đầy vẻ cổ xưa, so với những loại phù lục hắn vẫn đang tu tập hiện nay thì hoàn toàn khác biệt.
Ngẫm lại thấy, vạn năm trước đây thân phận của Hoàng Minh trên thực tế chính là một vị thánh hiền, hơn thế nữa có khả năng rất lớn rằng năm đó trong mấy vị thánh nhân, chỉ có một mình hắn là sở trường Ngũ Hành thuật pháp. Nghĩ tới đây, nội tâm Thẩm Thạch khẽ chấn động, trong đầu hiện ra một suy nghĩ khó tin: Chẳng lẽ… Chẳng lẽ qua bao năm tuế nguyệt, Ngũ Hành thuật pháp không ngừng suy vi, kỳ thực nguyên nhân chính là bởi Hoàng Minh bị giam giữ ở nơi này?
Ý niệm đó vừa lóe lên, Thẩm Thạch liền lắc đầu cười khổ, thầm nghĩ việc này đúng là quá khoa trương, hơn nữa dù nói thế nào thì điều đó đối với tình cảnh hiện tại của mình cũng chẳng hề quan hệ, tốt hơn hết là đừng suy nghĩ gì nhiều.
Hắn ngừng suy nghĩ, tập trung chú ý vào mảnh xương hình tròn trong tay, khi được hắn toàn lực kích phát, mảnh xương này phát sáng ngày càng rực rỡ, khí tức kỳ dị kia lại càng nhanh chóng được khuếch trương. Saukhoảng chừng chưa tới nửa tuần trà, Thẩm Thạch và Chung Thanh Lộ bỗng nghe thấy một âm thanh trầm thấp, ù ù như tiếng sấm truyền tới từ phía trên đỉnh đầu.
Một bóng đen khổng lồ chậm rãi hiện ra. Hắc ám bao phủ thân hình to như quả núi, chỉ với khí thế thôi đã vô cùng áp đảo. Sâu trong hắc ám là hai đốm sáng kỳ dị lập lòe, lạnh lùng sáng lên, hẳn là mắt của con quái vật khổng lồ. Bên trong con mắt thậm chí còn lớn bằng thân thể của bọn hắn này đang phản chiếu hai bóng hình, một nam một nữ.
Bóng tối chậm rãi kéo đến tựa như con quái vật khổng lồ kia có thể hạ xuống bất cứ lúc nào. Chung Thanh Lộ có chút khẩn trương, vô thức nhích lại gần Thẩm Thạch, đứng sát ngay phía sau hắn. Thẩm Thạch liền yên lặng bước một bước dài, đứng chắn trước người nàng.
"Rống..."
Một tiếng thú gầm đinh tai truyền xuống, đôi mắt cực lớn ở sâu trong hắc ám kia chậm rãi nhìn xuống hai người. Thẩm Thạch hít sâu vào một hơi, giơ cánh tay của mình lên, chìa ra mảnh xương đang phát sáng.
“Ông ấy bảo ngươi dẫn chúng ta đi ra ngoài!”
Thẩm Thạch lớn tiếng nói, tuy không nói thẳng ra tên của Hoàng Minh nhưng hắn cảm thấy con quái vật này có thể minh bạch được ý tứ của mình.
Sâu trong hắc ám, ánh mắt của quái vật kia chăm chú nhìn vào mảnh xương trắng, trầm mặc một hồi. Sau đó trong bóng đêm vang lên những tiếng gầm vang như sấm, lại mang theo vài phần ý tứ tựa như đồng ý. Một lát sau, một cánh tay khổng lồ duỗi ra từ màn đêm, để lộ một bàn tay dày đặc những mảnh giáp cứng. Bàn tay đó đến trước mặt Thẩm Thạch cùng Chung Thanh Lộ liền xòe ra.
Có lẽ thói quen đào đất đã khiến bàn tay khổng lồ này lớn tới mức, dù cho hai người bọn họ có cùng đứng lên thì vẫn còn dư chỗ. Thẩm Thạch do dự một lát rồi lập tức đi thẳng về phía trước, nhưng mới đi được hai bước, hắn liền dừng lại, quay đầu nhìn thoáng qua, thấy đôi mi thanh tú của Chung Thanh Lộ nhăn lại đôi chút. Nàng vẫn đứng nguyên tại chỗ, trên mặt thoáng qua vẻ bất an.
Thẩm Thạch thoáng nở một nụ cười với nàng, quay người đi tới, nhẹ nhàng nắm chặt lấy bàn tay của Chung Thanh Lộ rồi thấp giọng nói: “ Không sao đâu, đi thôi, chúng ta tốt hơn hết đừng ở chỗ này lâu”
Chung Thanh Lộ xuất thân thế gia từ nhỏ, tuy rằng Chung gia tại thời điểm cha nàng chấp chưởng so với thời hưng thịnh khi xưa đã đi xuống không ít, nhưng lạc đà gầy vẫn còn hơn ngựa béo, nàng trước đây chưa từng phải nếm qua cực khổ bao giờ. Sau này lớn lên tiến vào Lăng Tiêu Tông tu luyện, tuy rằng cũng có khi gặp trắc trở, nhưng phần lớn thời gian vẫn đều thuận buồm xuôi gió, thuận lợi được Đan đường Vân Nghê Trưởng lão ưu ái, thu làm quan môn đệ tử.
Từ khi đó đến nay, nàng trong quá trình tu luyện hầu như chưa từng trải qua chuyện gì đặc biệt nguy hiểm, chứ đừng nói chi là tại nơi sơn dã hoang vu gặp phải phải Yêu vật hung lệ quỷ quái. Kinh nghiệm của nàng tại phương diện này, đừng nói là so với Thẩm Thạch, dù là Chung Thanh Trúc cũng còn lịch duyệt phong phú hơn xa nàng. Cho nên khi nhìn thấy con quái vật đào đất kia, Chung Thanh Lộ có chút chân bước không nổi, sắc mặt trở nên tái nhợt.
Chính vào lúc này, một bàn tay rắn chắc, ôn hòa và hiền hậu liền nắm chặt lấy bàn tay mềm mại của nàng. Sâu trong lòng đất, dưới tòa địa cung với hắc ám vây quanh, thanh âm Thẩm Thạch truyền đến bên tai nàng, cứ như vậy khiến cho nàng cảm thấy an tâm.
Nàng thân bất do kỷ mà đi theo hắn, thẳng về phía trước, nơi có bàn tay của con cự thú. Một mùi tanh hôi mơ hồ truyền đến làm cho móng vuốt sắc bén kia lại càng trở nên khủng bố dị thường, nhưng Thẩm Thạch tựa như nửa điểm cũng không thèm để ý, kéo nàng nhảy lên bàn tay đó.
Sau đó hắn quay đầu lại, thoáng mỉm cười với Chung Thanh Lộ, khẽ nói: “Được rồi, chúng ta trở về thôi”
Bỗng nhiên cảm thấy dưới chân khẽ động, Chung Thanh Lộ giật mình một cái, bàn tay khổng lồ đột nhiên bay lên không trung. Chung Thanh Lộ lại càng hoảng sợ, chỉ cảm thấy chênh vênh, liền thoáng lảo đảo, lập tức kinh hãi “A” lên một tiếng. Bỗng nhiên, từ bên cạnh nàng, một cánh tay mạnh mẽ vòng qua, từng chút, từng chút một, ôm nàng vào trong lồng ngực.
Nàng chợt bình tĩnh lại, cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, nhưng từ tận đáy lòng nàng, cảm giác bối rối đã không cánh mà bay. Cùng lúc đó, bên tai nàng, thanh âm trầm thấp của hắn lại một lần nữa vang lên, vỗ về:
“Không có chuyện gì đâu, đừng sợ.” =============== Linh lực thôi động mảnh xương Liền Toản Địa Lão một đường xòe tay Thăng bằng khó giữ lắm thay Chuyện gì phải sợ, vòng tay ôm nàng.