Lục Tiên

Quyển 3 - Chương 229: Quỷ điểu



Đêm khuya vốn luôn là thời gian yên tĩnh nhưng ở cực bắc Tuyết Nguyên này lại không hề như vậy, bởi vì quanh năm luôn có bão tuyết không ngừng nên dù màn đêm thâm trầm đã buông xuống từ lâu thì trên đồng hoang vô tận vẫn tràn ngập tiếng gào thét thê lương của gió tuyết, không hề yên lặng chút nào.

Gió tuyết bao bọc hết thảy, như tử thần đang cười lạnh muốn xóa đi tất cả dấu vết của sinh mệnh trên khắp Tuyết Nguyên. Khắp nơi đều là một màu trắng khiến cho thế giới trong bóng đêm lại càng trở nên nhợt nhạt và đơn điệu. Tất cả các sinh vật đều như đang trốn phía dưới lớp tuyết sâu không dám xuất đầu lộ diện, nhưng tại một thời điểm, trên bầu trời đêm đột nhiên có một con chim bay ra từ trong bóng tối, lướt qua phía trên cái huyệt động đang che giấu khí tức của đám người Thẩm Thạch.

Nó vỗ cánh bay lượn trong gió tuyết, những bông tuyết băng hàn nương theo gió lạnh mà đập thẳng vào hai cánh chim, nhưng không mảy may làm giảm tốc, chỉ thấy nó hùng hổ đập cánh bay, khi lướt ngang khi vút cao, vô cùng tự nhiên trong bão tuyết. Không đến một lát sau nó đã lướt qua phía trên huyệt động, ngày càng bay cao trong gió.

Lông vũ của con chim này màu đen xám, trong bóng tối nó như một bộ phận của đêm đen, khó mà phân biệt, chỉ khi nào vỗ cánh bay lượn mới có thể nhìn ra được lờ mờ theo đường bay. Tuy vậy chỗ kỳ dị nhất trên người của nó lại là con mắt, hốc mắt của nó so với chim chóc bình thường thì lớn hơn một chút, đồng tử bên trong lại không bình thường mà như có hai luồng hỏa diễm màu xanh lục đang thiêu đốt, lúc này đây hai con mắt đó đang chăm chú nhìn về phía trước. Ngoại trừ thứ đó ra thì trên cổ của con chim chắn chắn là Quỷ vật này còn treo một quả cầu thủy tinh màu đen lớn bắng móng tay, áp sát vào phần lông vũ ở trước ngực.

Con Quỷ điểu bay ngày càng cao như muốn nghênh đón gió tuyết mang theo sự lạnh lẽo cực kỳ khốc liệt. Không biết rốt cuộc là nó có đạo hạnh thế nào mà lại hoàn toàn không thèm để ý gì đến điều đó, trên đôi cánh cũng không hề có dấu vết đóng băng, cứ thế vỗ cánh bay lượn không ngừng. Không biết bao lâu sau, bỗng trong màn đêm thâm trầm phía trước có một đỉnh núi dốc đứng, to lớn mà cô độc từ từ hiện ra.

Con Quỷ điểu liền ngẩng đầu nhìn tới, trong đôi mắt bỗng có một đám Quỷ hỏa lóe lên. Sau một lát nó đột nhiên phát ra một tiếng rít gào sắc nhọn rồi cả người nương theo sức gió, âm thanh vùn vụt vang lên, nó lượn vòng trong trời đêm rồi bay về hướng ngọn núi cô độc kia.

Khung cảnh ban đêm lại càng thâm trầm, tối đen như mực, dường như toàn bộ bầu trời mặt đất nơi đây đều đã trầm mặc đến ngưng trệ. Trong gió tuyết, tựa hồ như hai luồng Quỷ hỏa đang thiêu đốt đôi mắt kia là nguồn sáng duy nhất trong bóng đêm, chiếu ra khí tức tử vong.

Càng bay càng cao… càng bay càng cao…

Mặt đất đã xa không nhìn thấy, mây mù cũng đã ở dưới chân, gió tuyết như Cự nhân đang cuồng bạo thét gào. Bỗng, con Quỷ điểu này trông thấy trên cái đỉnh núi cô độc có một hành lang thông vào, thân thể của nó liền lập tức hạ xuống, vèo một tiếng đã nhanh như chớp bay thẳng vào trong cửa động.

Bên trên tổ Long cổ xưa trong huyệt động, Thiên Long già nua đang nằm nhắm mắt. Những cành lá xanh tươi của chiếc tổ không biết được mang tới từ đâu , chứa đầy khí tức của sinh mệnh khiến cho lão Long cảm thấy vô cùng thoải mái, đến nỗi nó không buồn nhúc nhích mảy may.

Mãi cho đến khi có tiếng vỗ cánh đột nhiên truyền tới từ phía ngoài hành lang.

Đôi mắt đang khép của lão Long bỗng nhiên nhúc nhích, đầu lão cũng khẽ rung động, từ từ ngẩng lên. Lão mở to đôi mắt, sau một lát liền lộ ra vẻ vô cùng chán ghét, thấp giọng nói: “ Đáng ghét, là mùi hôi của Quỷ vật.”

Một lát sau, khi âm thanh vỗ cánh đã ngày càng gần lại, đột nhiên có một cái bóng màu tro bay vèo ra từ phía hành lang, đôi mắt đang bị quỷ hỏa màu xanh lục thiêu đốt nhìn vào cái Long huyệt cực lớn, nó thu cánh lại đứng trên mặt đất.

Lão Long vẫn chỉ nằm trong tổ không có động tác gì, từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống con Quỷ điểu vừa mới hạ cánh trên mặt đất, đang ngắm nghía xung quanh. Con Quỷ điểu nhìn quanh một hồi rồi hướng mắt về phía lão Long có hình thể khác nó đến một trời một vực, nhưng nó có vẻ cũng không hề sợ hãi, lại còn mở cái miệng rộng kêu “Quác quác quác” vài tiếng với lão Long.

Lão Long hừ lạnh một tiếng, không thèm che giấu vẻ chán ghét, lạnh lùng thốt: “Nói”

Con Quỷ điểu lại kêu lên vài tiếng như trách móc rồi bỗng nhiên đập cách bay lên, lại gần ranh giới của chiếc tổ Long rồi đậu trên một nhánh cây màu xanh lá. Đúng lúc đó, một âm thanh “ Xèo xèo” phát ra từ dưới chân con chim, lão Long nhìn xuống dưới thì thấy nhánh cây vốn đang căng tràng sức sống ở dưới móng vuốt nó đã đột nhiên khô quắt lại, héo tàn.

Con Quỷ điểu tựa như không thèm để ý đến động tĩnh dưới chân, chỉ quác quác gọi lão Long hai tiếng rồi sau đó cúi đầu, dùng mỏ chim ngậm lấy khối thủy tinh trước ngực lên rồi đặt trước người lão Long.

Mảnh thủy tinh màu đen nhỏ cỡ móng tay, so với thân thể lão Long cao lớn ở phía trước thì chỉ như một hạt bụi nhỏ bé nhưng chỉ sau một lát nó liền tỏa ra ánh sáng chói mắt rồi nhanh chóng lớn lên, hóa thành một khối ánh sáng như gợn nước nhấp nhô không theo quy tắc nào, cuối cùng mới dần dần ổn định, biến thành một bức họa lớn đặt trước người lão Long.

Bức họa mới đầu chỉ toàn một màu xám tẻ ngắt như chì, mô tả một thế giới thậm chí còn thiếu sinh khí hơn so với cực bắc Tuyết Nguyên ngoài kia. Nhưng sau đó một lát, lão Long bỗng thấy được thế giới đó liền chậm rãi phát sinh biến hóa.

Có gió đột nhiên thổi tới.

Có bụi bặm bỗng chợt bay lên.

Một dãy núi bị phá tan đang dần dần sụp đổ, phía sau hiện ra bóng dáng của một tòa tháp.

Tòa tháp nhỏ chỉ cao vẻn vẹn có vài thước, trôi nổi trên không trung, đằng sau còn có vô số những luồng khí lưu kỳ dị đang trồi lên phía trên đỉnh tháp đầy tro bụi, chảy về một thân ảnh vừa mới chậm rãi xuất hiện ở phía trước.

Đó là một bóng dáng không hề ăn khớp với cái thế giới này, bóng dáng đó tràn đầy sinh cơ, thậm chí giống như một thân hình xinh đẹp đến kinh tâm động phách đang tỏa ra ánh sáng vô hạn. Nàng như đang mỉm cười, đang mừng rỡ, giống như đang đi tới thiên đường khát vọng.

Nàng, giống như là chúa tể của cái thế giới u ám này.

Sau đó, tựa hồ cảm giác được điều gì, nàng chầm chậm quay đầu lại nhìn về phía hư vô. Rõ ràng là cách xa đến vạn dặm không gian, vậy mà ánh mắt của họ lại dường như gặp nhau ngay giữa thời khắc này.

Lão Long nhìn vào bóng dáng xinh đẹp của nữ tử kia, trong mắt liền hiện lên vẻ kinh ngạc. Sau một lát, nữ tử đó liền từ từ xoay người lại phía sau, hoàn toàn để lộ ra dung nhan cùng thân thể có thể câu hồn đoạt phách của nàng. Lão Long làm như không nhìn thấy điều đó, chỉ vận toàn lực chú ý vào hai mắt của nữ tử kia.

Ánh mắt của nàng đen nhánh, lấp lánh như bảo thạch, rạng rỡ như sao trời chiếu sáng trong đêm, lại trong suốt như ánh mắt trẻ sơ sinh.

Trên người nàng không hề có dấu vết của hắc ám, của tĩnh mịch, cũng không có cả con ngươi với đốm lửa màu xanh lục chuyên thuộc về Quỷ Linh. Đồng tử của lão Long liền mạnh mẽ co rút lại, tựa như nghĩ tới điều gì.

Sau đó, lão nhìn thấy nữ tử tựa như đang đứng ở ngay đằng xa kia khẽ nở một nụ cười.

Nhưng sắc mặt của lão lại càng trở nên trầm trọng. Lão đột nhiên thở dài một hơi, trong mắt đầy sự mỏi mệt không buồn che giấu nữa, thấp giọng nói một câu:

“ Vậy là ngươi lại có thể luyện thành Minh Sát một lần nữa rồi …”
===============
Quỷ Điểu diện kiến lão Long
Bức họa xuyên giới khoảng không dựng hình
Xuân Nê nào phải Quỷ Linh
Luyện thành Minh Sát xoay mình mỉm chi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.